Đại việt minh môn

Chương 2 : Quỷ đồng phụ thể

Không khí u ám bao trùm, lúc này một tiếng khóc như cào xé nghe muốn tê tâm liệt phế bỗng nhiên vang lên, tiếng khóc phát ra từ gian phòng nhỏ phía trong để cho Trần Quân biến sắc, đồng thời hai vợ chồng cũng trở nên hốt hoảng. "Lại tới rồi!" Người đàn ông kêu thầm một tiếng, khuôn mặt ảo não tràn ngập lo lắng bất giác chùng xuống, theo vợ mình hộc tốc chạy thẳng vào bên trong bỏ lại Trần Quân ngơ ngác. Vừa nghe, tiếng khóc này có chút tà dị, biết điều khôn ổn Trần Quân liền để cho thần thức hướng căn phòng phía trong nhanh chóng thâm nhập. Trên giường một đứa bé trai đang động kinh co giật, đứa bé cả người tím tái, khuôn mặt đỏ ửng, mồ hôi túa ra như tắm, miệng nhỏ liên tục nhai cắn tựa hồ đang ngấu nghiến ăn ngon lành một thứ gì đó. Khi nhìn đến cảnh tượng kế tiếp Trần Quân không khỏi giật mình, đỉnh đầu đứa bé một cái bóng mờ màu trắng đang cuốn chặt lấy, bóng mờ nắm tóc đứa bé liên tục giật mạnh, thi thoảng còn thổi vào đầu óc từng luồng khói đen nhàn nhạt. Bóng mờ kia rõ ràng là một âm hồn, chân thân của nó cực kỳ dữ tợn, hai mắt đỏ đục trợn ngược, đầu nhỏ bẹp dí như từng bị ô tô cán qua, nát bấy đầm đìa máu me, đây cũng là một đứa trẻ tầm 7-8 tuổi. "Quỷ Đồng phụ thể!" Trần Quân than khẽ, tuy nhiên rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, bởi thứ duy nhất trên đời không khiến cho sợ hãi lúc này chính là âm hồn. Tu hành giả như hắn, ở 3000 năm trước từng xuống Địa Phủ tiếp nhận bài vị Đại Tiên, siêu độ qua không biết bao nhiêu ngàn vạn âm hồn, thậm chí Diêm Vương gia với hắn còn là bằng hữu lâu năm, mặc cho hôm nay tu vi mất hết nhưng âm đức còn nguyên, đối phó với một con Quỷ Đồng nho nhỏ chỉ là loại chuyện nhấc tay nhấc chân tùy tiện mà thôi. Đáng ra vừa mới trọng sinh, hắn không nên để tâm quá nhiều hồng trần thế sự, nhưng mà hai vợ chồng thôn dân kia vừa gặp liền để cho hắn cực kỳ có cảm tình, hơn nữa ngôi nhà này âm khí, oán khí quá nặng, không chừng người con trai đã chết 13 năm về trước cũng chính là do con Quỷ Đồng này gây nên. Nếu như để cho yêu ma tiếp tục tác quái, thôn xóm này nhất định không lúc nào được một phút bình yên. Quyết định không thể trơ mắt đứng nhìn, Trần Quân vội vàng đạp cửa phi thân lao thẳng vào bên trong. Cánh cửa gỗ cũ nát đổ sập xuống, khung cảnh ghê rợn trước mắt khiến cho Trần Quân lợm giọng, đứa bé kia vậy mà đang moi ra từ trong cổ một vật gì đó đỏ au vẫn còn đập phanh phanh từng nhịp tựa hồ là quả tim nóng. Đứa bé đưa tay nhấc quả tim lên trước mặt thèm thuồng ngắm nghía để cho máu tanh tùy tiện nhỏ giọt, bỗng nhiên nhe răng cười, sau đó há miệng nhai rau ráu quả tim của chính mình, vẻ mặt khoan khoái dường như đang hưởng thụ. Lúc này vợ chồng thôn dân kẻ quỳ sụp trước giường khóc lóc, người thì nép sát vào một góc tường biểu tình kinh hãi đến cực độ. Trần Quân thầm than không ổn, hai tay nhanh chóng cong lại tạo thành thủ quyết hoa sen, miệng hô khẽ chân ngôn:" Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp.. Tứ phương thần linh..Tru tà, diệt quỷ.." Âm thanh rời miệng cả người hắn như mũi tên mượn lực lao thẳng về phía trước, ngón tay hướng Quỷ Đồng bên trên đỉnh đầu đứa bé dứt khoát búng ra một đoàn linh khí bàng bạc. Đoàn linh khí này ban đầu chỉ như đom đóm, trên quỹ đạo bay cấp tốc nở rộ không chút trở ngại trực tiếp đánh thẳng lên đầu Quỷ Đồng. Quỷ Đồng bị tập kích bất ngờ lập tức ngã nhào ra phía sau, chật vật ngồi dậy, trừng mắt hét lên một tiếng căm phẫn, vùng đầu vốn nát bấy càng mất đi một mảng lớn, có thể nhìn thấy máu tươi tung tóe, đây tất nhiên không phải là máu tươi thực sự, mà là một dạng năng lượng tựa như sinh hồn. Hao tổn sinh hồn đối với âm hồn cũng chính là trọng thương. Quỷ Đồng nhe nanh múa vuốt ngồi xổm trên mặt đất, bản năng cho biết đối phương là một pháp sư cao tay nó tất nhiên không dám vọng động, lúc này hình thù đột nhiên biến hóa một cách dữ tợn. Tròng mắt rơi xuống chảy ra máu tươi, hai tai chảy xuống máu tươi, khuôn miệng ngoác rộng như bị ai đó xé rách để lộ hàm răng trắng ởn, đúng lúc bầu trời bên ngoài một tiếng sét đinh tai nhức óc nổ vang. Mấy hơi thở sau mưa khuya ào ào nặng hạt. Mưa lớn theo gió nện lên mái tôn đều đặn nghe như tiếng ma tru quỷ khóc, nương theo tia chớp trong chốc lát có thể nhìn thấy mồn một hình dáng Quỷ Đồng, nó đang thủ thế, cũng có thể là đang hăm dọa. Lúc này vợ chồng thôn dân đều đã ngất đi vì khiếp sợ, Trần Quân nhìn sang hai người thấy không có việc gì trong lòng cũng bình ổn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quỷ Đồng, nhếch môi cười nhạt. Trước đó quả thực hắn không muốn bộc lộ toàn bộ bản lĩnh trước mặt vợ chồng thôn dân, theo như hắn biết thì ở thời đại này tự nhiên cũng có pháp sư khu quỷ trừ ma, tuy nhiên phàm là pháp sư đều có pháp khí kháng tà, chỉ có hắn là dùng đến tu vị tay không bắt ma, chuyện này quả thực có chút dọa người. Mặc cho chút tu vi kia cũng không ra sao nhưng đối phó với một vài âm hồn vẫn là vừa đủ. Trần Quân bước tới bên cạnh chiếc giường gỗ, nheo mắt nhìn đứa bé, đứa bé kia sinh mệnh đã hoàn toàn trôi đi hiển nhiên là tự mình móc tim dẫn đến cái chết, thở dài một tiếng ánh mắt thình lình trở nên sắc lẹm, thủ ấn hoa sen đặt lên phía trên đỉnh đầu, Trần Quân dùng tu vi đốt cháy nguyên khí, nguyên khí này hóa thành một thanh kiếm nhỏ hừng hực bốc cháy. Quỷ Đồng thấy vậy cả người liền run rẩy, thân là quỷ tự nhiên thông hiểu âm dương, biết kẻ trước mặt này không chỉ là pháp sư cao tay mà mơ hồ một tồn tại hết sức khủng bố, nó chưa đi qua Âm Ty, chưa biết Âm Thần chốn địa ngục bản lĩnh ra sao, tuy nhiên một kẻ lấy xác phàm rút ra bản mệnh pháp khí thì tiểu quỷ như nó tuyệt đối không thể trêu vào. Quỷ Đồng gào lên một tiếng, hóa thành khói xám hướng cửa sổ bỗng nhiên bỏ chạy. Trần Quân đã tính trước trường hợp này, thời điểm Quỷ Đồng nhảy ra cửa sổ hắn cũng lầm bầm niệm chú. AA..AA.aa. Một tiếng hét sắc lạnh như gió âm tới từ địa ngục thảm liệt vang lên, cánh cửa vốn thông với bên ngoài tại thời điểm Quỷ Đồng vừa lướt qua bỗng nhiên dâng lên một màn ánh sáng, nhìn kỹ thì là một tấm lưới ánh sáng. Tấm lưới dễ dàng bắt lấy Quỷ Đồng từ từ trói chặt, mặc kệ cho nó kịch liệt vùng vẫy, kịch liệt lăn lộn. "Trước mặt ta còn muốn chạy?" Trần Quân hừ lạnh, nhanh chân đi về phía trước, ngón tay một chỉ kéo tấm lưới chậm rãi bay lên, sau đó hóa nhỏ rơi xuống lòng bàn tay. Quỷ Đồng nằm trên tay hắn không dám phản kháng, lúc này chân thân đã bị Trần Quân đánh tan, thì ra Quỷ Đồng này cũng là một đứa bé trai mũm mĩm có chút đáng yêu. "Nói.. Tại sao chết đi không xuống âm ty trình diện lại ở dương gian tu quỷ làm hại phàm nhân?" Trần Quân trợn mắt quát, đồng thời bàn tay nắm chặt để cho Quỷ Đồng vô cùng đau đớn. Quỷ Đồng vốn là một đứa trẻ chết non, sau khi chân thân mất đi, oán khí tiêu tán cũng chính là một đứa trẻ ngây thơ không hơn không kém, đối với Trần Quân nó đã không thể dùng đến sợ hãi để hình dung. Quỷ Đồng mếu máo van cầu:" Đại pháp sư tha mạng.. Tôi có nỗi khổ riêng, hoàn toàn không thể làm theo ý mình, không thể đi âm ty trình diện, càng không thể không làm hại gia đình này..". "Nói cho thật rõ ràng, nếu không ta khiến ngươi vô pháp luân hồi, hồn phi phách tán" Trần Quân quát khẽ, hắn tất nhiên biết trong chuyện này có uẩn khúc, một anh hồn mặc cho sinh thời oán niệm nặng nề ra sao, nếu như không có người đứng phía sau trợ giúp cũng không thể nào đủ bản lĩnh để tồn tại ở nhân gian tu thành Quỷ Đồng, càng là ung dung đi hại người như vậy, nếu không muốn bị âm ty tróc nã. Mà kẻ đứng phía sau này tự nhiên không tầm thường, rất có thể cũng là một tên pháp sư, linh cảm mách bảo cho Trần Quân biết bản thân hắn thừa đủ bản lĩnh để vén lên tấm màn này, tuy nhiên sau khi nhìn rõ ngọn ngành nhất định sẽ vướng phải một hồi rắc rối. Vừa mới chân ướt chân ráo hắn tự nhiên không muốn đeo vào người rắc rối, sau khi bất ngờ trọng sinh, mục đích cuối cùng của hắn chỉ có một, là tu đến Nguyên Anh chi cảnh, một lần nữa mở ra Văn Lang Tứ Thư, mượn nhờ thần dụng của nó nghịch chuyển thời không. Hắn muốn, mặc dù trải qua quá nhiều đau thương uất ức, nhưng chung quy hắn vẫn muốn nhìn thấy nàng thêm một lần. Chấp niệm này không biết phải lý giải sao cho đúng, có thể là hắn ngu ngốc, cũng có thể vì hắn quá mức yêu nàng.. Chung quy trên đời này có mấy ai phân định rạch ròi được một chữ "Tình" đâu..?.