Đại vận mệnh

Chương 30 : Màn kịch trong thiên lao

Nói về Cao Thảo, sau khi Lâm Bật định án, chàng được sai dịch dẫn trở lại thiên lao. Tuy nhiên đến buổi tối ngày hôm ấy, Thảo lại được chuyển đến nơi giam giữ mới. Cách bài trí ở đây có điểm tương tự với nơi giam giữ cũ tuy nhiên nó được quét dọn khá sạch sẽ, lại tương đối thông thoáng, không giống như nơi giam giữ tử tù chờ hành quyết. Tuy nhiên Thảo lúc ấy đã vô cùng chán nản, chàng chẳng thèm quan tâm làm gì mấy chuyện vặt vãnh chỉ biết nhắm mắt đếm thời gian, chờ qua ngày mới. Một ngày trong lao ngục quả thật dài vô cùng! Chiều tối ngày hôm sau, Thảo thờ thẫn dựa người vào bờ vách suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Trước là nhớ đến chuyện về phụ thân mình, điều đó làm chàng cảm thấy dằn vặt và khổ tâm lắm. Sau thì nghĩ đến chuyện bản thân phụ sự kì vọng của mẫu thân, lại nghĩ đến mối thâm tình của Tuyết Luân, ruột gan chàng như đứt từng khúc. Trong lúc chàng đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên Thảo thấy mẫu thân mình đang chầm chậm đi về phía mình. Có tiếng lách cách, tên lao dịch sau khi mở khóa phòng giam, chờ Tiết Gia Yến đi vào trong thì vội vã đóng lại đoạn cất tiếng nói: “Tiết phu nhân, mong phu nhân nhanh cho.” Thảo lúc này quì xuống, cất giọng đau đớn: - Mẫu thân! Tiết Gia Yến lúc này lệ nhòa khóe mắt, song vẫn cố gượng mà quát: - Bất hiếu tử, gây ra chuyện tày đình như vậy, giờ ngươi vẫn còn mặt mũi nhìn ta nữa ư? Thảo nghe vậy cả người run lên, cúi đầu nghẹn ngào. “Hài nhi bất hiếu đã làm người đau lòng. Nhưng quả thật là hài nhi bị người ta vu oan.” “Hừ, đến nước này mà vẫn còn nói những lời đó ư. Nói cho ai nghe đây.” “Mẫu thân, chẳng nhẽ người không tin con sao.” “Tin ư! Ta tin hay không thì giải quyết được vấn đề gì chứ.” – Tiết Gia Yến chán nản cất tiếng như khóc. Sau đó bà đưa tay tay lau nước mắt trên mặt chàng, khẽ khàng nói: - Hài tử, con hãy đứng lên đi. Ta chưa khi nào mất niềm tin vào con cả. Mau, mau đứng lên đi. Nói tới đây bà khẽ lắc đầu, đưa tay áo lau nước mắt đoạn cất giọng đau buồn: - Ta nghe nói lần này hoàng đế Kim quốc như có ý định cưới thiếp cho hoàng tử thứ tư, mà người được nhắm tới là ả nha đầu Vân Linh kia. Hừ, nếu ta đoán không lầm thì ả ma nữ đó không muốn sang Kim quốc, bởi thế mới bày ra cái trò này đây mà. Chỉ có điều, ác nghiệt thay con lại phải là người đứng ra ghánh chịu. Nói tới đây Tiết Gia Yến thở dài một tiếng, lại đưa tay vuốt khẽ vầng trán của chàng rồi chua xót nói: - Chuyện lần này của con đã kinh động tới Thánh thượng. Ta thật không biết làm sao để có thể cứu con thoát khỏi tội chết. Không biết lẽ trời ở đâu, lương tâm ở đâu? Thảo nhi, vậy là… Dứt lời, như không kìm chế được xúc cảm, Gia Yến ôm choàng lấy Thảo rồi cất giọng khóc nức nở. Thảo lúc ấy đau lòng khôn xiết, nhưng chàng không biết làm thế nào, chỉ nghèn nghẹn cất mấy tiếng: “Mẫu thân, xin người hãy cố gắng giữ gìn.” Khóc một tràng dài, Gia Yến cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Lấy ống tay áo lau sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt, Gia Yến thở hắt ra mấy hơi dài, sau đó cất giọng rành rọt: - Thảo nhi, có một chuyện mà ta đã cất kĩ trong lòng hai mươi năm nay, nhưng đã đến nước này…Thảo nhi, ta đã suy nghĩ và cân nhắc rất kĩ rồi. Con có quyền biết sự thật này, nếu ta cứ giấu mãi thì thành ra một kẻ ích kỉ, cả đời chắc sẽ không thanh thản được. Con hãy tập trung nghe kĩ lời ta. Cao Thảo nghe bà nói vậy cất tiếng: - Mẫu thân, hài nhi xin cung kính lắng nghe người dạy bảo. Tiết Gia Yến cất giọng trầm trầm: - Hai mươi năm trước, hồi đó ta hai ba tuổi, làm dâu nhà họ Cao đến năm thứ sáu thì mới hoài thai. Nhớ lúc ấy, người thiếp của phụ thân con đã sinh hạ ra một nam hài, tức là Cao Toại đấy, ài… Ta khi ấy được nghe một đạo sĩ mách nước rằng trước khi sinh hãy đến Bạch Vân Am ở Đạo Hương thôn ăn chay niệm phật mấy tháng, nhất định sẽ được như ý. Ài, chẳng dè… ta vẫn sinh hạ một nữ hài tử. Thảo nghe tới đây giật mình, nghe ra được điều gì chàng run giọng nói: - Mẫu thân, nói như vậy là… Tiết Gia Yến lúc này lệ nóng tràn mi, bà cố giữ bình tĩnh cắt ngang lời của nhi tử mình, thở dài một tiếng: - Thảo nhi, con hãy bình tĩnh lắng nghe, đừng cắt ngang lời ta. Ừm, sáng hôm sau Trương nhũ mẫu ra suối ghánh nước thì tìm thấy một phụ nữ nằm mê man ngất xỉu cạnh đó. Mang được cô ta về, một canh giờ sau thì người phụ nữ ấy đã sinh hạ một nam hài. Nam hài đó chính là con đấy! Thảo nghe đến đây cả người run từng hồi, gương mặt chàng đẫm lệ, khóc không thành tiếng. Tiết Gia Yến lúc bấy giờ nghẹn ngào: - Thảo nhi, ta ích kỉ và nhẫn tâm quá phải không. Lần ấy, người phụ nữ kia sinh con ra thì lập tức mê man ngất xỉu, lúc đó Trương nhũ mẫu đã đem hai đứa trẻ tráo đi. Vốn dĩ ta cứ nghĩ rằng người phụ nữ đó một thân một mình, vậy thì hãy để bà ta tạm thời sống ở Đạo Hương thôn một thời gian, chờ khi mọi chuyện ổn định thì sẽ phái người đón về phủ. Nhưng thật chẳng ngờ, ta thật chẳng ngờ… Nói tới đây Tiết Gia Yến lắc đầu cười buồn, lệ nóng tràn khóe mắt: “Mười ngày sau, khi Trương nhũ mẫu quay lại Đạo Hương thôn thì… người phụ nữ ấy đã rời đi tự thủa nào rồi. Trước khi đi, cô ấy có để lại một cái lắc vàng, một tờ cổ thư ghi kèm mấy lời cảm tạ. Ta lúc ấy thật đau lòng xiết bao…” “Đây là kỉ vật của mẫu thân con. Ai, ta đã tìm hiểu rất kỹ cái lắc vàng này, nó thiết kế tinh xảo, tạo nghệ thủ công vô cùng cao thêm và hiếm thấy, ắt phải là tác phẩm của tượng sư danh tiếng. Ấy vậy mà bao nhiêu năm nay ta đã cho người do la động tĩnh, ấy nhưng vẫn chưa thấy manh mối gì. Thảo nhi, đây là kỷ vật liên quan tới thân thế của con, hãy gìn giữ nó cho cẩn thận, ít nhất là trong ba ngày tới, con đã nhớ chưa.” Thảo khóe mắt sa lệ, đưa tay tiếp lấy chiếc lắc vàng, run giọng đáp: "Hài nhi đã ghi nhớ!" Gương mặt hiện lên vẻ thương tâm, khẽ xoa đầu nhi tử mình đồng thời Tiết Gia Yến thở dài, nói: “Hối hận thì đã muộn và cũng chẳng giải quyết được điều gì. Bởi thế ta chỉ thầm cầu mong cho hai mẹ con cô ấy được bình yên, tư nhủ lòng thay cô ấy nuôi nấng dạy dỗ con nên người. Thảo nhi, con càng lớn càng thông minh đĩnh ngộ, lại vô cùng hiếu thảo với ta. Điều đó làm Gia Yến này được an ủi phần nào Nhưng, cuối cùng ta lại chẳng thể bảo vệ được con, chẳng thể bảo vệ được con….” Nói tới đây bà ôm chặt Thảo vào lòng đoạn cất lên nức nở: “Thảo nhi, con có hận ta không? Ta, ta quả là…” Chàng nghe thế cố gắng trấn tĩnh, đoạn cất tiếng: “Mẫu thân, con rất lấy làm tự hào vì có được một người mẹ như người.” Gia Yến nghe vậy lau nước mắt, vụt đứng dậy rồi túm lấy vai chàng: - Được. Như vậy là đủ rồi. Chuyện đã đến nước này, ta thật không biết làm sao nữa. Hài tử, có cái chết nhẹ tựa hồng mao, con hãy an lòng mà ra đi. Tiết Gia Yến xin thề nhất định sẽ bắt yêu nữ kia đền tội! Nói tới đây bà đưa tay vuốt khẽ gương mặt chàng, dịu giọng nói: - Thảo nhi, ta cố gắng hết sức rồi. Ài, tội trạng đã định, không thể cứu vãn được nữa. Hiện ta chỉ có thể giúp con được toàn vẹn cơ thể mà thôi. Nói tới đây bà bất ngờ quì sụp xuống đoạn cúi đầu: - Thảo nhi, nếu con còn xem Gia Yến ta là mẹ, xin con hãy đáp ứng thỉnh cầu của ta. Chàng trông thấy biểu hiện kỳ lạ của mẫu thân mình thì hốt hoảng, đưa tay đỡ bà đứng dậy đoạn nói: - Xin mẫu thân hãy đứng lên. Người cứ ra lời dạy bảo. Hài nhi xin tuân lời. - Thảo nhi, để con ra đi như thế này, Tiết Gia Yến ta cảm thấy vô cùng có lỗi với thân mẫu con. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Điều bất hiếu nhất chính là khi chết mà không có người thừa tự, không có người để nối dõi tông đường... - Hài nhi … - Có gì mà không hiểu. Con chỉ còn bốn ngày, chỉ còn bốn ngày nữa thôi! Tiết Gia Yến nói tới đây dùng tay đập nhẹ vào vòng khóa đồng ở song lim, đồng thời kêu khẽ mấy tiếng. Một lát sau đó liền xuất hiện ba người đang chậm rãi tiến về phía phòng giam. Buổi chập choạng tối, Thảo nheo mắt định thẩn nhìn lại thì nhận ra bọn họ là Trương nhũ mẫu, tên Quản giam và một vị cô nương trẻ xinh đẹp đeo khăn che mặt. Bấy giờ trên tay Trương nhũ mẫu đang khệ nệ chuyển một tấm nệm nhung vào bên trong, sau đó lại kê một cái giá nến bằng đồng đặt ở góc phòng. An trí mọi việc xong xuôi, Tiết Gia Yến cho tay vào trong người lấy ra một đĩnh bạc lớn đoạn đưa cho tên Quản giam rồi nói: “Ngô quan gia, vất vả cho ông quá. Tiết Gia Yến tôi có chút lòng thành, mong ông nhận lấy làm tiền trà nước cho anh em.” Tên Quản giam trông thấy vậy mắt lóe lên, y như một con cú nhịn đói lâu ngày mà mới thấy được con mồi vậy, gã vờ cất tiếng thán: “Tiết phu nhân, phu nhân thật khách khí quá rồi!” Gã vừa nói vừa tiếp lấy đĩnh bạc cho vào trong ống tay áo, lại quay sang phía Cao Thảo đoạn cười khẽ một tiếng đầy ngụ ý: “Cao công tử, mong công tử tiết chế cho một chút. Bọn tiểu nhân cũng chỉ cố sức được bấy nhiêu thôi.” Thảo nghe vậy, lại thấy nụ cười kỳ quái đọng trên môi gã ta thì ngạc nhiên lắm, chàng còn chưa hiểu chuyện gì thì lại thấy Tiết Gia Yến cầm tay cô nương lạ mặt ấy đoạn nói: “Thảo nhi, đây là Lưu Nhã Đan cô nương.” Thảo ngước mắt nhìn thì thấy đó là một tiểu cô nương phong vận xinh đẹp, hai tay đang vân vê tà áo ra chừng xấu hổ lắm. Mặc dù cô nương ấy đang dùng khăn che mặt, song dường như chàng đã gặp qua cô ta rồi thì phải. Bấy giờ tuy không hiểu mẫu thân mình mang cô nương họ Lưu này vào đây làm gì, tuy vậy chàng vẫn khẽ gật đầu một cái: - Xin chào Lưu cô nương! Lúc bấy giờ lại thấy Tiết Gia Yến nắm lấy tay chàng đoạn đặt vào tay của Lưu Nhã Đan đoạn nói: “Thảo nhi, kể từ bây giờ Nhã Đan sẽ là vợ của con.” Chàng nghe vậy giật mình hốt hoảng, vội rụt tay về đoạn la khẽ: “Mẫu thân, chuyện này là như thế nào vậy?” Tiết Gia Yến đáp: - Còn như thế nào nữa. Ta đã hỏi qua ý kiến của Nhã Đan rồi. Nhã Đan nó đã đồng ý. Thảo nhi, trong mấy ngày còn lại ở đây, Đan nhi sẽ chăm lo giấc ngủ cho con. Chàng nghe vậy toát mồ hôi hột, quì xuống nói: - Mẫu thân, chuyện này vốn dĩ không thể được. - Hừm, Đan nhi nó sống với ta từ nhỏ, rất dịu dàng và hiền thục, lại là một vị cô nương vô cùng xinh đẹp. Vậy con còn không ưng ở điểm nào nữa chứ? - Mẫu thân, hài nhi thân là tử tội, chỉ còn sống được mấy ngày ngắn ngủi nữa. Bởi thế chuyện này quả thật không thể được! - Sao lại không thể được chứ. Chuyện về con, Đan nhi nó đã biết tất cả rồi. Bởi thế có gì là không thể chứ. Thảo lúc này gục mặt xuống, nghẹn ngào: - Mẫu thân, thứ cho hài nhi bất hiếu. Chuyện này hài nhi tuyệt đối không thể tuân lời được. Chàng vừa dứt lời, Tiết Gia Yến sụp quì xuống rồi bật khóc: - Thảo nhi, con không còn xem Gia Yến ta là mẹ nữa phải không? Cao Thảo thấy vậy giật mình, chàng đưa tay đỡ Gia Yến lên rồi nói: - Xin mẫu thân hãy đứng lên. Mẫu thân… Tiết Gia Yến nói qua làn nước mắt: - Thảo nhi, con còn không ưng thuận chuyện này. Ta chết cho con xem. Bà vừa nói vừa nhổm người dậy, lại như toan lao đầu vào góc tường. Thảo trông thấy vậy vội giữ chặt tay bà lại rồi cất giọng hốt hoảng: - Mẫu thân, mẫu thân. Hài nhi xin đáp ứng người. Tiết Gia Yến nghe vậy liền lấy tay áo lau nước mắt: “Có như vậy mới là hài tử ngoan của ta chứ. Được rồi, không cần làm nhiều thủ tục nhiêu khê, từ giờ hai con chính thức là phu thê rồi.” Bà nói tới đây cầm lấy tay Lưu Nhã Đan đoạn nghẹn ngào: “Đan nhi, ta biết thế này là con chịu thiệt thòi nhiều lắm. Thế nhưng Gia Yến ta chỉ có mỗi một mụn con này, ta thật sự… Đan nhi, mấy ngày này con hãy chịu khó chăm nom nó nhé.” Lưu Nhã Đan nói khẽ: “Phu nhân xin yên tâm. Con nhất định sẽ chăm sóc công tử chu đáo.” Tiết Gia Yến nghe vậy liền mắng: - Nha đầu này! Giờ còn xưng hô là phu nhân nữa sao. Thôi, thời gian cũng không còn nhiều nữa, ta phải rời đi đây. Đan nhi, mờ sáng sau ta sẽ cho xe ngựa tới đón con nhé. Kế đó bà quay sang phía Thảo đoạn dặn dò: - Thảo nhi, Nhã Đan sống với mẫu thân từ nhỏ, ta xem nó như con gái vậy. Con đừng có gây khó dễ cho nó nghe. Thấy chàng gật đầu đáp ứng, bà mới yên lòng đi theo Trương nhũ mẫu ra ngoài. Chờ cho hai người này khuất bóng, tên Quản giam nhìn chàng rồi cất một nụ cười đầy ngụ ý: “Cao công tử, hỏa tập và sáp thắp sáng ta để ở góc kia, khi nào công tử cần dùng thì cứ tự tiện. Hà, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, Ngô Vĩnh ta cũng không dám quấy rầy lâu nữa.” Gã vừa nói vừa chuyển thân ra ngoài, sau khi khóa cửa cẩn thận mới yên lòng quay người rời đi. Nào đâu gã di chân được mấy bước thì có một tên sai dịch khác chạy tới rồi nói: - Ngô quản giam, có một vị cô nương họ Âu Dương muốn gặp gã họ Cao kia. Ngô Vĩnh nghe vậy quát: - Hừ, là Cao công tử chứ họ cao nào. Sao, chẳng phải ta đã dặn khi không có lệnh của ta, không cho phép bất kì ai vào thăm nom mà. Lộ chuyện này ra, mấy người chúng ta có mấy cái đầu chứ. Tên sai dịch kia gãi đầu ấp úng: - Ngô quản giam, cô nương họ Âu Dương kia khóc lóc thảm thiết lắm. Lại còn nói là người thân của Cao công tử, liệu có chiếu cố được không? Cao Thảo nghe nhắc đến một vị cô nương họ Âu Dương thì giật mình, nghĩ nhanh một chút chàng vội giật giọng: - Ngô đại nhân, tại hạ có một thỉnh cầu. Xin đại nhân hãy cho cô nương họ Âu Dương kia vào đây có được chăng? Ngô Vĩnh nghe vậy ngẩn ra suy nghĩ, sau đó cất giọng ái ngại: - Cao công tử, sự thực thì Tiết phu nhân đã có lời căn dặn bọn ta là không được cho bất kỳ ai vào quấy nhiễu công tử. Chuyện này… Thảo gấp gáp: - Chuyện này thực vô cùng quan trọng với tại hạ. Ngô gia, ông cứ để cửa khóa như vậy, tại hạ nói với cô nương kia dăm ba câu qua song lim thôi. Nghe vậy Ngô Vĩnh gật đầu: - Thế thì được. Ta thật mong công tử nhanh giùm cho. Nói xonggã quay đầu bước ra ngoài, phút chốc đã mất dạng. Thảo lúc này ruột gan rối bời, chàng thật sự không biết mình nên làm gì trong trường hợp này. Lúc bấy giờ lại nghe thấy tiếng Nhã Đan cất lên: “Cao công tử, Âu Dương cô nương là người nào vậy?” Nói đến đây, cô nhận ra có chút thất thố khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đáng lẽ phải gọi là Cao lang mới phải. Chàng hãy thứ cho Nhã Đan nhiều chuyện.” Thảo nghe tới đây giật mình, chàng như nghĩ ra được điều gì vội vã tiến lại gần phía Lưu Nhã Đan đoạn chỉ tay vào tấm nệm đặt ở bên mé tả đoạn nói: - Lưu cô nương, chúng ta hãy tiến lại phía kia nói chuyện. Lưu Nhã Đan trông thấy bộ dạng của chàng thì bẽn lẽn: - Thiếp giờ đã là thê tử của chàng, sao chàng còn xưng hô khách khí như vậy chứ. Dứt lời cô đã tiến lại chiếc nệm nhung đoạn khép nép ngồi xuống cạnh chàng. Đưa đầu dựa vào vai chàng trái tim người thiếu nữ đập loạn nhịp, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào, vừa thương tâm. Cô tự nhủ: “Cao lang, từ khi Nhã Đan nhìn thấy chàng ở Di Minh trai, Nhã Đan đã thích chàng rồi. Cứ ngỡ cả đời… Ai.” Trong lúc Lưu Nhã Đan đang suy nghĩ thì thấy Thảo đưa tay gỡ mạng che mặt của mình, lại nghe chàng nói: “Lưu cô nương, tại hạ đắc tội rồi.” Nhã Đan lúc ấy gương mặt đỏ bừng lên, cúi đầu nói khẽ: “Cao lang, sao chàng lại nói như vậy chứ!” Tuy vậy, Nhã Đan vẫn không tự chủ được khẽ liếc mắt nhìn Thảo. Bất chợt cô thấy phía xa xuất hiện một vị cô nương đang tiến về phía phòng giam. Cô nương này có xách theo một chiếc giỏ thức ăn, bộ dạng rất vội vã, khóe mắt hãy còn vương vài giọt lệ nóng. Về phần Thảo, chàng vờ như không biết đến sự xuất hiện của cô nương kia mà đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Nhã Đan, miệng thì thào: “Nhã Đan, nàng thật là xinh đẹp.” Nhã Đan như đang thẹn thùng lắm, gương mặt xinh đẹp nhuộm đỏ như rán chiều, đưa bàn tay nhỏ nhắn giật khẽ ống tay áo Thảo đoạn bẽn lẽn: “Cao lang, có người đấy.” Lưu Nhã Đan vừa dứt lời thì có một tiếng bộp vang lên. Thảo giả như giật mình ngoái đầu nhìn rồi làm bộ hốt hoảng: “Luân Luân. Sao muội tới được đây?” Nhìn lại thì lúc này chiếc giở thức ăn trên tay Âu Dương Tuyết Luân đa rơi xuống đất, đồ ăn trong đó tung tóe, vương vãi trên nền nhà, gương mặt cô đẫm nước mắt, nghẹn đi như không nói nên lời: - Thảo ca, huynh nói xem. Rốt cục là có chuyện gì? Cao Thảo lúc ấy tiến sát lại song lim, chàng ra vẻ bối rối lắm, vờ đưa tay xoa đầu đoạn ấp úng: - Luân Luân, thực ra chuyện này là… Vốn dĩ chuyện này... Thấy Cao Thảo không nói nổi trọn câu, Âu Dương Tuyết Luân cả người run run, nước mắt giàn giụa ướt đẫm hoen mi cất tiếng nức nở: - Vị cô nương kia là ai vậy? Trông thấy bộ dạng Tuyết Luân như vậy, trái tim Thảo như tê lại vì đau đớn, song chàng vẫn cố trấn tĩnh rồi làm bộ lắp bắp: - Luân Luân, ta vốn có lỗi với muội nhiều lắm. Cô ấy vốn… Ài, nhưng muội phải hiểu là trong tim ta vẫn luôn luôn có hình bóng muội. Nhã Đan vừa rồi lặng im quan sát cuộc nói chuyện của Tuyết Luân và Thảo. Ban đầu thì băn khoăn thắc mắc không biết vị cô nương vừa mới xuất hiện kia là ai. Song tới lúc này, trông thấy bộ dạng và biểu cử của hai người thì ngẩn ra, nhủ thầm: “Hóa ra cô gái ấy chính là người trong mộng của huynh ấy. Thảo nào….” Nghĩ tới đây bất chợt Nhã Đan trong lòng có chút chua xót. Đưa mắt quan sát kĩ thì cô thấy Tuyết Luân dù lệ đầy mặt song vẫn không mờ đi được vẻ yêu kiều xinh đẹp, chẳng hiểu sao Nhã Đan có chút không cam tâm. Bởi thế lúc ấy tiến lại, nắm lấy tay Cao Thảo đoạn khẽ khàng nói: - Cao lang, cô nương ấy là gì của huynh? Tuyết Luân nghe thấy thế như sét đánh ngang tai, cô vừa thở dốc vừa khó nhọc nói: - Thảo ca, cô gái ấy gọi huynh là Cao lang. Vậy, vậy có phải cô gái ấy chính là… Thảo làm ra vẻ mặt vô tội và khó xử, thở dài một tiếng: - Luân Luân, ta thật sự xin lỗi muội. Muội đoán đúng rồi đấy, cô gái ấy chính là thê tử của ta... Chàng nói tới đây thì Tuyết Luân khuỵu xuống nền nhà, ôm mặt khóc nức nở: - Té ra, té ra từ trước đến nay huynh đều dối gạt muội. Huynh dối gạt muội. Huynh dối gạt muội… Thảo trông thấy bộ dáng ấy của cô thì như đứt từng khúc ruột, toan mở miệng lên tiếng phủ nhận nhưng chợt giật mình: “Không được. Với tính cách của Luân Luân… Hừ, Thảo ơi là Thảo, ngươi không nhớ rằng chỉ mấy ngày nữa ngươi sẽ bị người ta trảm quyết hay sao. Vì hạnh phúc mai sau của Luân Luân, nhất định ngươi không được nói ra sự thật.” Nghĩ tới đây hai tay chàng xiết chặt, cố gắng làm bộ bình thản đoạn nói khẽ: - Luân Luân, muội làm gì vậy. Ta quả là có lỗi với muội, song nhưng… Nhã Đan thấy Tuyết Luân thương tâm như vậy thì trong lòng áy náy, vội cất lời biện giải: - Cô nương, cô nương không biết… Cô vừa nói tới đây thì thấy Thảo trừng mắt ra dấu im lặng, khóe mắt chàng lúc ấy đã đỏ hoe. Nhã Đan thấy vậy mấy lời định nói ra Nhã Đan liền nuốt ngược trở lại bụng, rốt cục cũng không biết ý định Thảo vốn thế nào. Tới đây Tuyết Luân đưa tay vịn vào song lim, khó nhọc đứng dậy đoạn cất tiếng: - Thảo ca, tại sao huynh lại nói dối muội. Tại sao vậy chứ? Thảo bối rối ngó lơ đi hướng khác. Tuyết Luân đưa tay áo lau nước mắt rồi cất giọng run run: - Được rồi. Huynh không muốn nói cũng được. Nhưng huynh hãy cho muội biết: rốt cục là… Rốt cục là sự thật, về chuyện Vân Linh cô nương ở Vọng Nguyệt Lâu, sự thật có đúng là huynh… Có đúng vậy không? Thảo làm bộ bối rối, ấp a ấp úng mãi mới thốt hết câu: - Luân Luân, sự thật tuy đúng là vậy nhưng… Muội biết rồi đấy, hôm ấy ta quá chén nên đã không làm chủ được bản thân. Tuyết Luân nghe tới đây gục mặt xuống rũ rượi, khóc không thành tiếng: - Thảo ca, huynh biết không. Trước khi đến đây muội vẫn luôn tin rằng nhất định có chuyện gì khuất tất ở đây. Đến tận bây giờ nghe chính huynh xác minh, muội vẫn không tin điều đó là sự thật. Chẳng nhẽ Cao Thảo mà muội biết lại là người như vậy sao? Nói tới đây cô bất giác ngẩng đầu lên, lại đưa tay cầm lấy tay Thảo đoạn khẽ nói: - Thảo ca, huynh hãy nhìn thẳng vào mắt Luân Luân mà nói xem điều đó có đúng là sự thật không? Thảo cố gắng nén cơn xúc động như chực vỡ òa trong lòng, nhìn vào mặt Tuyết Luân, nhủ thầm: “Luân Luân, có lẽ đây là lần cuối cùng ta còn được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này. Ta hi vọng mai này muội sẽ được hạnh phúc. Nhất định như thế!” - Ừm, đúng là không phải sự thật. Ả ma nữ kia vu oan cho ta đấy. Luân Luân, muội có thấy ta đáng thương không? Ai, giờ ai hiểu được ta chứ. Luân Luân, nếu muội còn có chút tình cảm nào với ta, xin hãy giúp ta một việc. Tuyết Luân lúc này đã như người mất hồn, cất tiếng hỏi: - Vậy là tốt quá. Huynh nói đi, huynh muốn muội làm việc gì? Thảo cố làm bộ thản nhiên đưa tay chỉ về phía tấm nệm đoạn nói: - Luân Luân, mấy ngày nữa ta phải lên đoạn đầu đài rồi, bởi thế muội hãy ở lại đêm nay. Ba chúng ta nhất định sẽ… Chàng vừa nói tới đây Tuyết Luân run bắn lên: - Huynh vừa nói cái gì. Cái gì mà ba chúng ta… Thảo ra bộ ngạc nhiên lắm, tròn mắt nhìn Tuyết Luân: - Sao muội lại hốt hoảng vậy. Chẳng nhẽ muội không muốn cùng ta, cùng ta làm chuyện đó hay sao. Luân Luân à, muội chưa thử nên không biết đấy thôi. Đó chính là cảm giác sung sướng nhất trần đời. Tuyết Luân nghe đến đây mặt hoa trắng bệch, run run chỉ tay về phía Thảo đoạn lắp bắp: - Đây là những gì mà huynh thỉnh cầu muội à. Đây là con người thật của huynh sao? Thảo lúc ấy bất ngờ túm chặt lấy tay cô đoạn quát lớn: - Luân Luân, có gì là không được chứ. Hừ, cái gì là con người thật chứ. Muội thật là ích kỉ vô lương tâm, chẳng nhẽ nguyện vọng cuối cùng của người sắp chết mà muội cũng không đáp ứng sao. Hừ, muội nói xem mấy ngày trước muội đã nói gì. Chính miệng muội đã nói dù có bất kì chuyện gì xảy ra với ta, muội cũng sẽ bên ta mà! Hừ, thật là dối trá. Tuyết Luân sững người nghe chàng quát mắng mà không phản ứng. Lúc ấy Thảo lại như nổi cơn điên lên, chàng đưa tay xé tung một mảnh áo của Tuyết Luân đoạn như lấy sức kéo cô sát về phía mình. Tuyết Luân lúc ấy giật mình giằng tay ra đoạn hốt hoảng nhảy lùi lại. Thảo như bị bất ngờ nên chới với ngã về phía sau. Nhã Đan bị biến cố bất ngờ trên làm cho ngây ngốc, không hiểu thì sự thực chuyện gì đang xảy ra. Lại thấy Thảo bị ngã thì vội tiến lại đỡ lấy chàng đoạn cất tiếng: - Chàng không sao chứ? Thảo gạt tay cô ra, nổi đóa cất tiếng thóa mạ: - Con bà nó! Vậy mà lúc nào cũng nói là thương ta, sẽ luôn ở bên cạnh ta. Khốn kiếp thật, đã không chấp thuận thì mau cút đi cho ta. Mau cút ra cho ta. Hừ, nghĩ ta có nhiều thời gian nữa chắc. Cao Thảo nói tới đây thản nhiên túm chặt lấy tay Nhã Đan đoạn dẫn nàng tiến lại phía chiếc nệm nhung. Tuyết Luân lúc này như kẻ mất hồn, thẫn thờ nhìn về phía hai người Thảo và Nhã Đan. Một lúc sau òa lên khóc nức nở, quay đầu toan chạy đi thì lại nghe Thảo lớn tiếng mắng: - Cô định đi dễ dàng thế sao. Hừ, còn không mau lau chùi cái đống bừa bãi mà cô mang đến đây cho ta! Thoáng một chút sững sờ, Tuyết Luân đưa tay áo lau nước mắt đoạn nhặt từng mẩu thức ăn rơi trên nền xếp vào chiếc giỏ thức ăn. Sau đó cô lại dùng mảnh áo rách vừa rồi lau thật kỹ nền nhà, bàn tay cô run run như chẳng còn sức song cô vẫn vô thức lau đi lau lại, nước mắt tí tách, tí tách nhỏ giọt trên gò má. Nhã Đan trông thấy cảnh đó quá bất nhẫn nên vội lên tiếng: - Cô nương đừng phí sức nữa. Cô nương cứ để đó mà về thôi! Nhã Đan vừa nói đến đây lập tức thấy bờ má mình rát bỏng, cô gạt lệ quay sang phía Thảo thì thấy chàng trừng mắt: - Con đàn bà lắm lời. Hừ, câm miệng lại cho ta. Ai dạy cho ngươi cái lối thay trượng phu định đoạt thế? Nhã Đan ruột gan như thắt lại, cúi đầu rũ rượi, một tay xoa gò má, nhủ thầm: “Thật chẳng ngờ con người của huynh ấy lại có lúc như vậy. Nhã Đan ta có mắt không tròng rồi…” Về phần Tuyết Luân, khi cô đang lau sàn trong trạng thái vô thức thì bất ngờ nghe một tiếng bách vang lên. Giật mình quay đầu nhìn thì thấy gò má Nhã Đan sưng tấy, lại đang tấm tức ngồi khóc thì ngẩn người ra. Lát sau Tuyết Luân thở dài một tiếng: - Cô nương. Vì ta mà cô nương chịu đòn oan. Xin lỗi cô vậy! Nói tới đây Tuyết Luân đưa mắt nhìn Thảo một lần, gạt lệ lầm lũi quay đầu bước đi, một lát sau liền mất dạng.