Đại vận mệnh
Chương 22 : Định mệnh.
Tự lúc nào, trong thùng xe Tuyết Luân cả người run lên, gương mặt nhỏ bé thanh tú của cô giàn dụa nước mắt, thầm thương xót cho một người họ Lý: “Hóa ra Lý Phi Dương thúc thúc là người như vậy... Và cuối cùng thúc ấy đã chết như thế!”
Lại nói về phần Vi Hàn, lúc này gã cười như điên dại, hết chỉ vào mình sau lại chỉ về phía Tô Mô Bạch:
- Ha ha.... tất cả hóa ra là thế.Tất cả hóa ra là thế. Hừ.... Tô Mộ Bạch ngươi làm Vi Hàn ta khâm phục sát đất. Ha ha... khâm phục sát đất. Hà hà... trước kia ta cũng chỉ mới suy đoán Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch là một kẻ ngụy quân tử, chỉ có điều không ngờ ngươi còn là một ngụy quân tử tài năng, bản lãnh lẫn thủ đoạn đều hiếm thấy trên đời. Giờ họ Vi ta mới nhận ra được chân chính con người thật của Tô Mộ Bạch ngươi. Thật là đáng tiếc thay.
Tô Mộ Bạch nghe vậy cười cười:
- Chút mẹo vặt có gì quá đáng. Đại sư huynh quá khen rồi.
Lại thấy gã xòe hai bàn tay ra, trong đó hiện ra một bông tuyết đang từ từ tan chảy, theo đó một vài giọt nước nhẹ rơi xuống. Sau đó gã thong dong mỉm cười:
- Huynh có thấy gì đây không? Dù hình dạng có khác nhau nhưng cái giống trên tay tiểu đệ này nó cũng biến đổi không ngừng vậy. Đang từ một bông tuyết vụt biến thành những giọt nước, sau cùng rơi xuống lại hóa thành tuyết trắng. Cũng chính nó, khi nào trời nhiệt sẽ còn hóa thành những làn hơi bay tận lên không. Cái thứ ấy so với con người của đệ cũng tương tự vậy, sẽ tùy vào hoàn cảnh mà mang những diện mạo khác nhau. Còn cái gì là huynh nói đã nhận ra bộ mặt thật của đệ. Hà hà... huynh nhầm rồi. Nhầm lớn rồi.
Nói đến đây gã cao giọng cười lớn:
- Đại sư huynh, huynh biết vì sao hôm nay đệ lại nói nhiều như vậy không? Huống chi tiểu đệ lại cho huynh thấy tất cả sự thật. Hà hà... đó là bởi vì tiểu đệ tin rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của huynh.
Khẽ nhếch miệng cười nhạt, Vi Hàn bình thản cất tiếng:
- Như vậy là hôm nay Tam đệ đến đây mười phần nắm chắc sẽ đoạt được mạng của Vi Hàn ta phải không?
Tô Mộ Bạch lắc đầu:
- Đại sư huynh sai rồi. Ở trên đời này có chuyện gì là chắc chắn mười mươi cơ chứ. Khi làm đại sự, người như đệ cũng chỉ cần sáu phần thành công là có can đảm xuống tay. Bất quá chỉ là lần này đệ biết rõ về tình trạng hiện thời của huynh, hơn nữa đệ lại rất có lòng tin vào bản thân. Ha ha... theo như lời huynh nói thì một kẻ ngụy quân tử cũng chỉ cần thế là đủ rồi. Phải không nào Đại sư huynh?
Tô Mộ Bạch nói đến đây chắp hai tay sau lưng, gương mặt nhơn nhơn:
- Mà đệ cũng quả thật may mắn hết sức. Nếu đệ chỉ chậm một chút là đại sư huynh đã đại công cáo thành rồi. Quả là hết sức may mắn, quả là hết sức trùng hợp. Hà, khi Tô Mộ Bạch này nghe tin có người dựng nhà sống ở Lâm Uyên Nhai, mà còn lại là một vị cô nương và một tiểu hài nhi nữa, ắt đó chính là thê tử của Nhị sư huynh rồi.
Nghe Tô Mộ Bạch nói vậy, như nghĩ được điều gì bất chợt Vi Hàn cảm thấy khôi hài, muốn phá lên cười mấy tiếng nhưng gã kìm lòng được. Chỉ gật gù:
- Vi Hàn ta cũng nghe được tin ấy, bởi thế mới tìm đến đây. Ai dè chuyến viếng thăm này lại cùng thời điểm với Tô sư đệ, ông trời quả thật khéo trêu người.
Tô Mộ Bạch đắc chí:
- Hẳn là mấy khắc trước sư huynh đang rất sung sướng phải không. Hừ, sư huynh tìm thấy được thê tử của Nhị sư huynh thất lạc, như thế sẽ có lí do đường hoàng quay trở lại cốc. Chẳng những sư huynh được tiếp quản Tổ mẫu lục chỉ hoàn và còn lấy được tấm tàng bảo đồ kia. Hà hà, quả là lưỡng toàn kì mĩ mà. Chỉ có điều đáng tiếc cho Vi sư huynh là hôm nay lại gặp phải tiểu đệ. Hừ, mờ sáng hôm nay tiểu đệ tìm được đến nơi thì thấy nhà cửa hoang vắng, lại có dấu vết xe ngựa còn rất mới ở gần đó, bởi thế không dám chậm trễ lên đường đuổi theo. Ha ha, chẳng ngờ lại gặp được Vi sư huynh.
Nghe kể vậy, Vi Hàn biết Tô Mộ Bạch đã nhầm lẫn, song họ Vi vờ chán nản:
- Quả nhiên là vậy. Hóa ra hôm nay Tam đệ đến đây chính là vì chiếc Tổ mẫu chỉ hoàn chăng?
Nào đâu Tô Mộ Bạch khẽ lắc đầu:
- Sư huynh sai rồi. Hôm nay nếu đệ đại công cáo thành, chiếc chỉ hoàn kia sẽ trở thành vô dụng. Huống chi nếu đệ mang theo chỉ hoàn đó, một mai sư phụ hỏi về thê tử của Lý Phi Dương, tiểu đệ biết trả lời sao cho phải chứ.
Nghe gã nói thế, Vi Hàn ra vẻ hồ nghi. Tô Mộ Bạch thấy thế liền cười:
- Đại sư huynh không hiểu à. Nếu đệ đoán không lầm thì hai người đang ngồi trong xe kia là thê tử của Nhị sư huynh. Hừ, cuộc đối thoại của chúng ta sợ rằng bọn họ đã nghe được rồi. Bởi vì thế…
Vi Hàn hiểu lời gã nói, cười khẽ:
- Ý sư đệ là sau khi xuống tay với ta, hai người kia sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Tô Mộ Bạch nghe hỏi chỉ cười dài không đáp, song hiển nhiên y đã mặc nhiên thừa nhận lời suy đoán của Vi Hàn. Ở trong xe ngựa, Tuyết Luân cảm thấy trong lòng lạnh run: “Lòng dạ của gã Tô Mộ Bạch kia thật ác độc.”
Đúng lúc này thì Tuyết Luân thấp thoáng nghe tiếng của Vi Hàn vọng vào từ bên ngoài:
- Hừ, Tô sư đệ tự tin quá rồi đấy. Hà huống cho dù ta có chết đi, sư đệ được lợi lộc gì từ chuyện này khi mà đích nhắm của đệ không phải là Tổ mẫu lục chỉ hoàn.
Tô Mộ Bạch ung dung trả lời:
- Sao lại không được lợi gì chứ. Hà, trước là tiểu đệ này trừ đi nỗi lo canh cánh trong người. Sau là tiểu đệ thu được tấm võ lâm tàng thư. Thứ ba là… Hà hà, sau khi xong xuôi mọi việc, tiểu đệ sẽ tìm gặp Khúc muội và dành hết phần tội trạng cho Đại sư huynh, biết đâu…
Vi Hàn nghe gã nói vậy phá lên cười: “Hà hà, Tam đệ anh tuấn, tiêu sái thật đấy bất quá đệ nên nhớ rằng..." Nói đến đoạn này âm điệu của Vi Hàn như cố tình ngân dài:
- Nên nhớ rằng... trong lòng Khúc sư muội tuyệt đối chỉ có hình bóng của Nhị đệ, mãi mãi vĩnh viễn chỉ có hắn mà thôi. Tam đệ nên bớt suy nghĩ hão huyền đi.
Ngoài miệng thì nói như vậy song trong lòng Vi Hàn lại chùng xuống: "Tên khốn kiếp này tự tin như vậy, ắt hẳn hắn đã nắm được bảy tám phần thành công rồi. Hừ, không hiểu thêm mấy năm ở Vạn Hoa Cốc, hắn đã học được thứ bản lãnh gì mà ngạo mạn thế kia".
Về phần bản lãnh của Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch thì Vi Hàn cũng hiểu được đôi phần. Vi Hàn suy đoán, giả như là mười năm về trước họ Tô kia tuyệt không phải là đối thủ xứng tầm của gã. Thế nhưng giờ đã mười năm trôi qua. Trong mười năm này, Vi Hàn hoàn toàn không biết người áo trắng ngạo mạn trước mặt kia đã kịp học thêm được mấy phần bản lĩnh của Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn. Theo như Vi Hàn nghĩ, dẫu bản thân gã trong điều kiện bình thường cũng vị tất là đối thủ của họ Tô. Huống chi hiện thời mới chỉ tối qua thôi, gã vừa trúng phải chất độc của Tuyết Bối tri thù.
Phải biết Tuyết bối tri thù vốn là một loại nhện cực độc chỉ sống ở xứ cực hàn - mà có lẽ hầu như hiện thời nó là "đặc sản" duy nhất trên đỉnh của dãy Trường Bạch quanh năm bốn bề tuyết phủ. Theo đánh giá của Tiên y Vương Thời Trân, Tuyết bối tri thù dẫu chưa thể xem là vương của độc vật nhưng nó tuyệt đối không xếp quá hạng thứ mười. Lại nói về chất độc trong dịch vị của nó rất thích hợp khi sử dụng trên những loại ám khí nhỏ, cho dù là nội gia cao thủ bậc nhất khi trúng phải cũng không thể xem thường.
Vừa mới đêm qua, Vi Hàn bị dính phải thứ độc dịch đáng nguyền rủa này, mặc dù đã kịp phong bế huyệt đạo, dùng công lực ngăn chất độc chạy đến tim, hơn nữa lại được sử dụng qua giải độc, bất quá... Như những gì Vi Hàn được biết, nếu không có mười hai canh giờ thì cánh tay kia tuyệt đối không thể trở lại bình thường. Hiện thời một thân công lực của Vi Hàn chỉ còn lại bẩy thành, nếu quang minh chính đại giao chiến thì mười phần đến chín gã đại sư huynh này sẽ bại dưới tay của người tam đệ của mình.
Hơn nữa còn sẽ bại rất thê thảm!
Tuy vậy, Vi Hàn xem ra vẫn có phần bình tĩnh, có lẽ gã vẫn có một chiêu bài để thoát hiểm trong hoàn cảnh hiện thời.
Khi Vi Hàn đang thầm cân nhắc và tính toán thì có tiếng nói ung dung của Tô Mộ Bạch, xem ra người này chẳng có nửa phần buồn rầu vì lời châm chọc của họ Vi:
- Đại sư huynh không cần phí sức chế giễu đệ. Tiểu đệ tự biết lo nghĩ cho bản thân. Huống chi đã là người làm đại sự ắt phải biết cân nhắc nặng nhẹ, cái gì cần bỏ thì phải bỏ, khi nào không thể quang minh chính đại được ắt hẳn phải dùng thủ đoạn? Đệ nói thế có đúng không đại sư huynh?
Nghe Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch hỏi vậy, Vi Hàn chỉ cười lạnh, thản nhiên đáp:
- Đúng. Cuối cùng thì Tam đệ cũng thốt ra được một câu tạm xem như là chính lý. Hạng người như ta và đệ, bất kể sử ra thủ đoạn gì, miễn là đạt được mục đích thì thôi. Và nếu chưa đạt được mục đích, quyết không bao giờ chịu dừng lại.
"Bộp.... bộp... bộp..."
Có mấy tiếng vỗ tay vang lên, chỉ thấy Tô Mộ Bạch cười:
- Đại sư huynh quả thât là tri kỉ của tiểu đệ, chúng ta quả thật đều có những tư tưởng lỗi lạc.
Nói đến đây y vờ thở dài một tiếng:
- Người như hai chúng ta đây, võ lâm thiên hạ liệu được mấy ai chứ. Chỉ tiếc là vì hoàn cảnh, cuối cùng tiểu đệ lại chẳng thể kết thành sinh tử chi giao với huynh. Đáng tiếc thay! Đáng tiếc thay!
Vi Hàn nghe thấy thế liền bĩu môi:
- Với bản chất con người hai chúng ta hiện thời, còn có cái gọi là sinh tử chi giao sao ? Hừ... theo ta thấy thì cho dù có xưng huynh gọi đệ thân thân thiết thiết, quan ái song hoài. Hừ, song thực ra cái gì lợi dụng được thì lợi dụng, phải không?
Tô Mộ Bạch gật đầu:
- Huynh nói đúng rồi, nhưng để có thể nhìn ra những thứ để cho chúng ta có thể lợi dụng được thì đâu có dễ. Về điểm này, tiểu đệ bội phục huynh sát đất. Qua tư thái của đại sư huynh, dường như huynh đang có một chiêu bài nào đó phải không. Có thể cho tiểu đệ này biết được không?
Người "đại sư huynh" họ Vi nghe thấy cười lạnh:
- Đệ nghĩ vậy ư. Mà đó là chuyện của ta, đệ muốn biết để làm gì. Tam đệ nhiễu sự quá đấy.
Gã vừa dứt lời thì nghe Tô Mộ Bạch cười lớn:
- Hôm nay đệ cao hứng nên hơi lắm lời, mong đại sư huynh lượng thứ cho
Dừng lại một chút, họ Tô nở một nụ cười tinh quái:
- Để tiểu đệ đoán xem nào. "Đoạt mệnh ngoại tam xích. Xạ ảnh lưu kì danh." Hà hà... Là huynh có mang trong người Hàm sa xạ ảnh chăng?
Họ Tô vừa dứt lời bất chợt sống lưng Vi Hàn lạnh toát. Giữa một trời tuyết rơi lả tả, lạnh căm và mù trắng ấy, chẳng dè gương mặt Vi Hàn ướt đẫm mồ hôi, trong lòng tràn ngập lo âu và sợ hãi. Phải biết rằng với Vi Hàn lúc này, chiếc hàm sa xạ ảnh kia dường như là chiếc phao cứu cánh để gã hi vọng có thể sống sót dưới tay Toàn phong kiếm. Sở dĩ trong điều kiện thương thế như hiện thời, Vi Hàn vẫn có đôi phần an tĩnh đó là bởi vì gã có một ý định - một ý định có vài phần khả thi. Vi Hàn dự định sẽ giả vờ đào thoát rồi bất thần sử dụng Ám khí cứu mạng. Vi Hàn sẽ sử dụng Hàm sa xạ ảnh khi mà họ Tô kia đang chủ quan và ít đề phòng nhất. Thế nhưng mấy lời vừa rồi lọt vào tai Vi Hàn làm kế hoạch kia như chợt tiêu biến.
Lúc này sững người nhìn Tô Mộ Bạch, Vi Hàn run giọng:
- Làm thế nào mà ngươi biết chuyện này. Không thể nào! Chẳng nhẽ...chẳng nhẽ Tô Mộ Bạch ngươi đã từng gặp qua…
Vốn dĩ Vi Hàn những tưởng rằng Tô Mộ Bạch đã gặp qua Khúc Vân, như thế thì chuyện đó quả thật đáng sợ và hóa là Tô Mộ Bạch đang giễu cợt y nãy giờ. May thay sao mấy tiếng “gặp qua Khúc sư muội” chưa kịp thốt ra hết khỏi miêng Vi Hàn thì thấy Tô Mộ Bạch vừa cười vừa khẽ lắc đầu:
- Gặp qua người nào cơ. À, đúng rồi. Hà, có thể thân thế của Đại sư huynh đối với người khác là một bí mật, song...
Nói đến đây Tô Mộ Bạch dừng lại, miệng nở một nụ cười bí hiểm:
- Chân tướng sự việc về thân thế của Đại sư huynh, Tô Mộ Bạch này đã khám phá ra. Mà nên xưng hô thế nào cho phải nhỉ. Là Vi sư huynh hay Lôi sư huynh đây.
Lời chưa dứt đã thấy Vi Hàn cả người run run:
- Không thể nào. Không thể nào...
Gã vừa nói vừa loạng choạng lùi lại phía sau, gương mặt tái nhợt đi không chút huyết sắc. Cách đó mấy thước, Tô Mộ Bạch trông thấy biểu hiện của Vi Hàn liền nở một nụ cười châm biếm:
- Kìa... Đại sư huynh làm sao thế?
Hít một hơi thật dài, Vi Hàn như đang cố lấy lại vẻ bình tĩnh, mở miệng thốt:
- Hừ... đến nước này thì bỏ cái lối xưng hô huynh đệ giả dối ấy đi. Ngươi đã biết trong tay ta đang có Hàm sa xạ ảnh, thế nhưng ngươi đã từng thưởng qua sự lợi hại của nó chưa.
Tô Mộ Bạch ung dung:
- Xưng hô thế nào là việc của đệ chứ. Còn về câu hỏi của huynh thì... Hà hà. So ra cái đồ vật trong tay huynh, xét về mức bá đạo có lẽ chỉ thua Bạo vũ lê hoa châm một chút xíu thôi.
Dừng lại một chút, gã nhìn Vi Hàn đoạn nở một nụ cười nhạt:
- Có lẽ đại sư huynh không biết, tiểu đệ với Đường Nhất Trần - nhi tử của Gia chủ Đường Gia cũng có chút uyên nguyên chi giao đó. Cũng bởi vì điều này nên tiểu đệ mới không khó suy đoán ra được thân thế của đại sư huynh.
Tô Mộ Bạch vừa nói đến đây thì khóe mi của Vi Hàn bỗng giật giật. Như chẳng cần để ý đến điều này, Tô Mộ Bạch lại vờ chép miệng thở dài:
- Chỉ có điều khi biết được rồi cũng khiến người như đệ đây cũng phải đau lòng. Ài! Cũng chẳng trách được, với gia cảnh như vậy, thảo nào mà đại sư huynh lại trở thành một con người...
Nghe đến đây cả người Vi Hàn bất chợt run bắn lên, sau đó gằn giọng quát:
- Đủ rồi. Ta không muốn nghe nữa.
Lời vừa dứt, gương mặt đang tái nhợt đi kia bất chợt trở nên vô cùng đáng sợ, đôi mắt Vi Hàn tóe lên giận dữ và đỏ ngàu- và dường như đó là mầu đỏ được trộn lẫn bằng máu và nước mắt. Thật khó có thể hình dung được rằng: Tại sao cái con người đang run lên khi đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết kia, ấy thế mà bỗng lột xác, biến thành một con người hung tợn và ngập tràn thù hận.
Sau cùng như đã quyết định được điều gì, họ Vi từ từ trấn tĩnh lại, bình thản nhìn Tô Mộ Bạch:
- Ngươi cũng đã biết được sự lợi hại của thứ hung khí đó. Hừ! Ấy thế mà ta thấy trong mắt ngươi không có mảy may nửa điểm e ngại.
Đến đây ngữ điệu hơi chùng xuống, nửa như là nghi ngại ngập ngừng, nửa như là dò xét:
- Phải chăng là Tô Mộ Bạch ngươi đã luyện hoàn toàn thấu triệt được hết... Phiêu phong bát thức rồi?
Lời vừa dứt, Vi Hàn đưa mắt ra nhìn Tô Mộ Bạch như đang chờ một đáp án chính xác. Và cũng như ngay sau đó, gã thấy vị Toàn phong kiếm họ Tô hé miệng cười, thản nhiên trả lời, từ ánh mắt cho đến giọng điệu không giấu được vẻ tự đắc:
- Đại sư huynh quả là có con mắt tinh đời, chỉ cần suy nghĩ một thoáng liền lập tức nhận ra được chân tướng sự việc. Hà hà... chẳng dám dấu đại sư huynh, hai năm trước đây tiểu đệ đã may mắn tham ngộ được thức thứ tám: Kiếm vũ đoạn sơn hà. Và nhất là đã thấu triệt hoàn toàn cách biến chiêu của lộ kiếm pháp đó.
Vừa lúc này, gã như không cần quan sát ánh mắt sửng sốt của Vi Hàn mà đắc chí mở miệng cười vang:
- Ha ha... những chuyện mà Lý Phi Dương ngươi làm được há họ Tô ta lại không thể ư? Còn có những chuyện họ Lý ngươi không làm nổi, Tô Mộ Bạch ta vẫn có thể tham tường. Lý Phi Dương ơi là Lý Phi Dương, rốt cục cũng đã đến ngày này. Cuối cùng chính ta, chính ta mới là chủ nhân của Vạn Hoa Cốc. Chính ta mới là truyền nhân của Phiêu phong kiếm pháp. Và cũng chính ta, chỉ duy nhất mình ta mà thôi.
Chỉ có điều gã không biết rằng, năm hai mươi mốt tuổi Lý Phi Dương đã có thể sử ra được thức kiếm bá đạo, thức kiếm sử ra chỉ để đoạt mệnh đối thủ.
Trông thấy bộ dạng ấy của Tô Mộ Bạch, Vi Hàn nghiến răng - dường như là gã đang cố gắng cân nhắc một sự việc cực kì quan trọng. Lát lại thấy Tô Mộ Bạch ngạo nghễ chỉ tay về phía Vi Hàn, lại như cố bắt chước ngữ điệu và ngôn từ của vị "đại sư huynh" vừa rồi:
- Đại sư huynh cũng đã biết được sự lợi hại của Phiêu phong bát thức. Hừ! Ấy thế mà tiểu đệ lại thấy trong mắt đại sư huynh cũng không có mảy may nửa điểm sợ hãi. Phải chăng là đại sư huynh cũng đã luyện được tuyệt thế thần công gì rồi chăng?
Đến lúc này, dường như cuối cùng Vi Hàn đã hạ được quyết tâm. Bởi thế gã nở một nụ cười nửa miệng, hờ hững nói:
- Giỏi lắm. Một lần nữa Tô Mộ Bạch ngươi lại làm họ Vi ta khâm phục sát đất. Hừ... bất quá trong mắt Vi Hàn ta, cái gì gọi là Kiếm vũ đoạn sơn hà cũng chỉ là trò trẻ nít mà thôi.
Lời vừa dứt, cánh tay Vi Hàn vung lên - nhìn lại thì thấy trong tay gã tự khi nào xuất hiện một đồ vật dài ngoằng được quấn bằng nhiễu voan đen. Tới đây hữu thủ họ Vi vung ra dứt khoát, đồng thời cao giọng:
- Hừ... cái mà Tô Mộ Bạch ngươi thiếu lúc này cũng chỉ là Võ lâm bảo đồ phải không? Có điều...
Vừa nói đến đây chợt thấy dải nhiễu kia tung bay tán loạn dưới trời, chỉ thấy một vệt đen dài nằm vô định dưới nền tuyết trắng; đổi lại đó là một thanh trường kiếm sáng lấp loáng trên tay Vi Hàn. Gã xuất kiếm, và chuẩn bị xuất thủ.
Đưa tay trái lên vuốt tuyết trên mặt, sau đó lại khẽ thổi bay đi một vài bông tuyết vô tình bám trên thanh trường kiếm, kẻ được xưng tụng là Vô tung kiếm khách kia bình thản nói tiếp:
- Có điều phàm là vật gì đã vào tay Vi Hàn ta, bất kể là ai cũng không thể tùy tiện nói lấy là lấy được. Ha ha... muốn có được nó, nhất định phải đổi bằng máu. Chỉ có điều là lần này chưa biết đó máu của ai mà thôi.
Tô Mộ Bạch trông thấy Vi Hàn rút kiếm, trong mắt lóe lên nửa điểm ngạc nhiên:
- Được lắm. Tô Mộ Bạch này bắt đầu thấy khâm phục cái dũng khí của Đại sư huynh rồi đó.
Vừa nói gã vừa rút thanh trường kiếm sau lưng, cầm xéo trên tay cất giọng lạnh lùng:
- Mặt khác tiểu đệ này từ lâu đã rất hiểu tuyệt nghệ dụng kiếm của huynh. Cũng chỉ là vị tình huynh đệ bao năm, Mộ Bạch xin nhường huynh xuất thủ ba kiếm.
"Được lắm. Thật là hảo huynh đệ. Xem chiêu!"
Lời chưa dứt đã thấy bóng người Vi Hàn bất ngờ di chuyển, thế nhưng thật nực cười. Ngoài miệng tuy hô to như vậy, bất quá Vi Hàn lại quay đầu, tay lê kiếm sát mặt tuyết đồng thời cắm cổ chạy thục mạng. Tô Mộ Bạch trông thấy tình cảnh đó, thoáng sửng sốt ban đầu, sau đó cười khinh bỉ: "Té ra là thế. Để ta xem ngươi chạy đâu cho thoát.”
Nói đến đây bàn chân gã nhún mạnh, thoáng một cái đã vọt về phía trước ba trượng, tận lực đuổi theo Vi Hàn.
Chỉ có điều quái sự tiếp quái sự!
Mọi chuyện lần này tuyệt đối nằm ngoài sự dự liệu của Tô Mộ Bạch. Vừa chạy được mấy bước, Vi Hàn bất ngờ vung kiếm ngược lại, nhắm mặt vị tam đệ phía sau sử ra một chiêu Phân thủy tầm ngư. Kiếm quang loang loáng, dưới trời mưa tuyết cũng chỉ lờ mờ nhận thấy một ánh bạc lóe lên rồi vụt tắt, tốc độ so với hàn phong đang gào thét kia xem ra còn nhanh hơn mấy phần.
Song có điều đối thủ hôm nay của Vi Hàn lại là Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch. Chỉ thấy kiếm khách áo trắng đó cười lạnh, hoành kiếm lên che mặt, miệng quát lớn: "Nhanh lắm.” Thế nhưng lời chưa dứt cả người Tô Mộ Bạch không tự chủ được run lên một cái, mũi chân lún sâu xuống nền tuyết, hổ khẩu như nứt toác ra ê ẩm.
Một kiếm kia vừa rồi của Vi Hàn, lực đạo thật quá kinh hãi!
Vào lúc này, ngay đến thời gian ngạc nhiên Tô Mộ Bạch cũng không có - chính bởi vì Vi Hàn như không cho Tô Mộ Bạch chút thời gian suy nghĩ nào. Trường kiếm trong tay họ Vi từ trên cao vẽ ra một vòng cung kéo dài đến ngang sườn của Tô Mộ Bạch. Lại một tiếng choang vang lên hòa âm cùng gió tuyết, kiếm trong tay Tô Mộ Bạch oằn đi, tưởng như trên thân nó đang ghánh cả sức nặng ngàn cân.
Tô Mộ Bạch trong lòng lạnh toát: "Tại sao nội lực của tên họ Vi này bỗng chốc lại trở nên ghê gớm như thế này?"
Như đọc được sự kinh hãi trong ánh mắt của Tô Mộ Bạch, Vi Hàn cười lạnh: "Là do ta tu luyện Dịch cân kinh của Thiếu Lâm tự đó. Ha ha. Tam đệ thật là giỏi lắm. Tiếp chiêu."
Chữ chiêu ngân ra và kéo dài, trường kiếm của Vi Hàn bất giác như cũng dài thêm vài xích, mũi kiếm trong tay gã hóa thành một điểm tinh quang, nhắm người Tô Mộ Bạch lao tới nhanh như chớp. Đây là một thức đâm - thức thứ ba trong Phiêu phong bát thức có tên gọi: Tinh quang phá vũ.
Phiêu phong kiếm pháp : bộ kiếm pháp kì ảo do Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn sáng tạo ra. Kiếm pháp đúng như tên gọi, khi đâm như chớp giật phá không, khi chém tựa như cuồng phong loạn vũ. Ấy vậy mà khi thủ thế, thu chiêu lại ẩn chứa sự khinh linh, thanh thoát của một chữ "phiêu" trong tên gọi. Dường như hiện tại trừ Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn ra, có lẽ Tô Mộ Bạch là người hiểu rõ về Phiêu phong bát thức nhất. Bất quá lần này Vi Hàn dùng chính thứ kiếm pháp đó làm cho họ Tô chấn động vô cùng. Phương thức xuất chiêu và lộ kiếm hoàn toàn đúng như Tô Mộ Bạch hình dung song lực đạo và tốc độ thì thật mạnh mẽ và ghê gớm.
Tô Mộ Bạch tuyệt đối là kinh hoàng. Gã chẳng thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây. Hiện thời niềm tin vào bản thân đã vơi đi quá nửa. Đừng nói đến chuyện Tô Mộ Bạch đang tính phương cách hạ sát Vi Hàn như thế nào, hiện thời điều Toàn phong kiếm khách họ Tô này quan tâm là làm sao có thể thoát khỏi được những chiêu thức tấn công ào ạt như vũ bão kia.
Thấm thoát đã mấy chục chiêu. Đều cùng sử dụng Phiêu phong kiếm pháp bất quá họ Tô đang ở vào thế hạ phong. Tuy nhiên y vẫn chưa sử dụng ra tuyệt học đắc ý - có lẽ là chờ một cơ hội tốt hơn chăng?
Lúc này, trường kiếm trong tay Vi Hàn vung ra, hướng thượng vị của Tô Mộ Bạch chém tới liên tiếp ba nhát. Họ Vi đang sử dụng thức thứ sáu: Tam hoàn sáo nguyệt. Trước chiêu thức Tam hoàn sáo nguyệt chớp nhoáng và lăng lệ ấy, rốt cục Tô Mộ Bạch không có can đảm dụng trường kiếm đỡ gạt. Phương thức họ Tô chọn chính là né tránh. Chỉ thấy mũi bàn chân Tô Mộ Bạch khẽ nhấn xuống nền tuyết, cả người như một cánh cung ưỡn ra sau, để rồi theo đó gã ta mượn sức bật lộn ngược người, tìm cách tránh xa Vi Hàn. Chỉ có điều động tác lúc này của Tô Mộ Bạch mất hết vẻ ung dung, tiêu sái thường nhật.
Trông thấy người "huynh đệ" kia của mình chuyển người tài tình như vậy, Vi Hàn buột miệng khen: "Thân pháp đẹp lắm."
Tuy nhiên chẳng vì lời khen vừa rồi mà thân hình của Vi Hàn ngừng di chuyển, mũi kiếm trong tay phát ra âm thanh vi vút, nhắm mi tâm của Tô Mộ Bạch xé gió mà lướt tới, động tác vô cùng thuần thục.
Tô Mộ Bạch trông thấy vậy cả kinh, gã không kịp suy nghĩ nhiều chỉ biết co chân lui về sau thêm ba bước. Cho đến ngay cả khi vừa dừng lại gã cũng không dám thở lâu, trường kiếm trong tay cắm xuống đất rồi bất thình lình hất mạnh, kèm theo đó là một mảng đất và tuyết văng về phía Vi Hàn đang băng băng lướt tới. Thậm chí tay trái Tô Mộ Bạch còn vung lên, một chùm ám khí lóe lên sắc xanh ghê rợn vùn vụt lao bay.
Thủ đoạn họ Tô vừa sử dụng, trong mắt bất kể một vị kiếm khách có lương tri nào, tuyệt đối đều là hành động hèn hạ của kẻ tiểu nhân vô sỉ!
Vừa trông thấy vậy, trường kiếm trong tay Vi Hàn khua nhanh về phía trước, kình phong rít gió đẩy bụi tuyết và ám khí dạt sang ngang, giống như một vệt nước dài bị chiếc gầu sòng tạt văng đi, một chút cũng không chạm tới chéo áo của họ Vi. Xem ra Vi Hàn như chẳng thèm để chùm ám khí kia vào mắt, có chăng là gã đã tốn chút vất vả xuất chiêu ngăn cản nó. Thế nhưng một chút khoảnh khắc ngắn ngủi đó đối với Tô Mộ Bạch lại vô cùng hữu ích. Hữu ích vì vừa đủ để cho Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch có thời gian xuất ra kiếm chiêu đắc ý nhất của hắn.
Trường kiếm trong tay Tô Mộ Bạch lúc này nhắm cần cổ của Vi Hàn mà vẽ ra một quĩ đạo kì diệu, chỉ thấy bóng kiếm lấp loáng, lấp loáng tung bay dưới trời, dường như lúc này chẳng thể nào phân biệt được đâu là kiếm quang và đâu là tuyết trắng.
Nhớ khi xưa ở trận chiến trên bờ vực Lâm Uyên Nhai mười năm về trước, cũng chỉ bằng một chiêu thức này, Lý Phi Dương trong lúc tuyệt vọng xuất kiếm liên tiếp cho đến khi kiệt lực. “Kiếm vũ đoạn sơn hà”- thức kiếm ấy đã lấy đi mạng của mười lăm nhất lưu cao thủ.
Một chiêu: Kiếm vũ đoạn sơn hà này thực đủ khiến thần sầu quỉ khốc!
Lại nói về phần Vi Hàn, mặc dù gã đã dự liệu trước song khi trông thấy chiêu kiếm vừa rồi của Tô Mộ Bạch gương mặt vẫn không khỏi biến sắc. Tuy nhiên Vi Hàn đối với kiếm chiêu này cũng có mấy phần hiểu biết, bản thân gã mặc dù chưa thể tham ngộ được song cũng đã tốn không ít thời gian để tìm hiểu về quĩ đạo của nó. Bởi vì thế trước kiếm chiêu bá đạo và ghê gớm kia, Vi Hàn không hề hoản loạn mà trái lại gã chủ động rạp mình xuống, cố gắng tránh khỏi phạm vi công kích của nó.
"Soạt!"
Một âm thanh thô ráp vang lên. Nhìn lại thì thấy lúc này cả thân hình Vi Hàn chỉ tiếp đất bằng hai đầu mũi chân, cả người thì nằm rạp trên nền tuyết ,chỉ có điều thân thể gã thủy chung vẫn cách mặt đất mấy tấc. Dù chỉ tồn tại trong khoảng thời gian bằng cái chớp mắt, song tư thế của Vi Hàn vừa rồi quả thật có vài điểm độc đáo và lạ mắt.
Quan sát thấy tình cảnh trước mặt, Tô Mộ Bạch nhẹ kêu lên : “Ai!" một tiếng luyến tiếc. Thì ra chiêu Kiếm vũ đoạn sơn hà vừa rồi không gây tổn thương đến thân thể của Vi Hàn mà chỉ kịp hớt đi của gã một vài lọn tóc.
Dường như cũng cảm nhận được điều này, trong lòng Vi Hàn thầm thấy lạnh lẽo, bất quá gã cũng không thèm để ý nhiều. Chống bàn tay trái xuống đất, cả thân mình Vi Hàn bật dậy như một chiếc lò xo bị nén chặt, mũi kiếm trong tay Vi Hàn theo đó rung lên sử ra thức thứ tư trong Phiêu phong kiếm pháp: Tam tinh đả vũ.
Kiếm kình vun vút, tiếng gió vi vu, trường kiếm trong tay Vi Hàn như hóa thành ba bóng ảnh mờ ảo nhắm vào ngực của người áo trắng trước mặt, kiếm chiêu này thật sự khiến cho người không có nhãn lực cao minh phải hoa mắt.
Với Tô Mộ Bạch mà nói, chiêu kiếm này không còn lạ lẫm gì nữa, song không vì thế mà hắn dám xem nhẹ, thậm chí có thể nói là họ Tô dường như có vài phần úy kị thứ vũ khí sắc lạnh trên tay Vi Hàn. Tô Mộ Bạch lúc này lại đảo chân lùi tiếp về sau một bước, trường kiếm trong tay gã như có ý định chợt vung lên. Thế nhưng bất chợt Tô Mộ Bạch đọc được một sự lạnh lẽo ghê rợn trong ánh mắt của Vi Hàn, bằng vào trực giác mách bảo, trường kiếm trong tay Tô Mộ Bạch chợt chùng xuống, thu lại chiêu kiếm đang định xuất ra.
Đến đây Tô Mộ Bạch lờ mờ nhận thấy có một cơn mưa những mũi ám khí nhỏ xíu đang nhắm người hắn bay tới.
Cuối cùng Hàm sa xạ ảnh đã được phát động!
Thì ra Vi Hàn đồng thời hữu thủ xuất kiếm, tả thủ phóng Hàm sa, bởi vì theo kinh nghiệm của họ Vi hắn: đây chính là thời điểm thích hợp nhất. Thời khắc này Vi Hàn đã dốc hết vốn liếng, hi vọng có thể dồn được Tô Mộ Bạch vào con đường chết.
Tô Mộ Bạch trong hoàn cảnh thấy nguy mà không loạn, hắn nghiến răng, trường kiếm trong tay vung lên như chớp, ống tay áo còn lại thì như một cánh quạt gió phần phật không ngừng nghỉ. Chỉ trong nháy mắt, họ Tô vừa sử ra chiêu Phong quyện tàn vân, ống tay áo kịp vung lên như một cánh quạt gió không ngừng, toàn bộ hai tám mũi kim châm cơ hồ chỉ nhỏ bằng sợi lông trâu kia không mảy may chạm vào được da thịt của Tô Mộ Bạch. Bản lĩnh sử kiếm thần tốc và linh hoạt như thế, quả thật đáng liệt vào hạng nhất trong giới kiếm thủ đương thời.
Hiện thời toàn thân Tô Mộ Bạch ướt đẫm mồ hôi, một bên ống tay áo thủng lỗ chỗ, tả tơi và tán loạn, đổi lại thứ ám khí bảo mạng của Vi Hàn đã trở thành phế vật. Tuy nhiên Vi Hàn không lấy đó làm phiền lòng. Chỉ thấy Vi Hàn miệng nở nụ cười khẽ, trường kiếm trong tay gã lúc này đã sáp rất sát, rất sát người Tô Mộ Bạch, tưởng chừng chẳng mấy chốc nữa nó sẽ là thứ hung khí đoạt đi mạng sống của người hiệu xưng là Toàn phong kiếm kia. Song Tô Mộ Bạch cuối cùng cũng kịp phản xạ, hoành kiếm che ngang cản chiêu kiếm thần tốc của Vi Hàn.
"Keng!"
Lúc này vang một tiếng ngân rất dài và sắc, át đi hết thảy tiếng hàn phong gào thét, át đi cả tiếng thảng thốt của Tô Mộ Bạch. Trường kiếm trong tay Tô Mộ Bạch bị chấn văng đi, in nghiêng trên nền tuyết. Nhìn lại thì thấy hổ khẩu của họ Tô tứa máu, cả cánh tay tê rần, hai bàn xiêu vẹo, cả người thì run run: "Sao tên khốn này càng lúc càng trở nên mạnh mẽ như vậy?”
Đang lúc hoang mang thì Tô Mộ Bạch thấy trước mắt lóe lên một cái, vội vã nhảy ra xa nhưng dường như đã chậm một chút. Lúc này nhìn lại thì thấy Tô Mộ Bạch đã trúng sượt qua một kiếm nơi đầu vai. Tuy vết thương không mấy nguy hiểm song cũng kịp làm cho bờ vai của họ Tô tươm máu đó.
Lúc này Tô Mộ Bạch hốt hoảng liên tục vừa nhảy ra xa vừa định thần đưa mắt ra nhìn gã "sư huynh" kia. Tô Mộ Bạch thấy một nụ cười khô khốc, thấy một đôi mắt đỏ rực ghê rợn, thấy một vài đường gân xanh nổi lờ mờ trên gương mặt giống như hung thần đòi mạng, trong lòng hắn phát run: "Không đúng. Loạn rồi. Gã kia là quái vật chứ không phải người. Nhất định không phải người.”
Thế nhưng vào thời điểm này, đến suy nghĩ Vi Hàn cũng không để cho Tô Mộ Bạch được thảnh thơi. Trên miệng thì nở một nụ cười âm u và quỉ dị, trường kiếm trong tay Vi Hàn như chực hóa thành con cuồng long đạp gió mà chồm tới người Tô Mộ Bạch. Đến lúc này Tô Mộ Bạch như chẳng còn lòng dạ nào tham chiến nữa, hốt hoảng quay đầu lại chạy một mạch như bay.
Vi Hàn trông thấy vậy vội thu kiếm, cấp tốc ra sức rượt theo. Chỉ có điều lúc này Tô Mộ Bạch mặc dù cả người ê ẩm, lại trúng một vết kiếm nhẹ nơi vai song bản lĩnh khinh công của hắn chẳng vì thế mà sút giảm, vẫn quả thật rất là hãi nhân. Cả người họ Tô như hóa thành một bóng nhạn trắng sải cánh bay lượn dưới trời . Qua một khoảng thời gian nỗ lực rượt đuổi, thế nhưng nhưng thủy chung khoảng cách giữa hai người vẫn không cách nào được thu hẹp lại. Một lúc sau, khi Vi Hàn cảm giác rằng bản thân mình không tài nào bắt kịp Tô Mộ Bạch, gã ta như nổi cơn điên múa kiếm quay cuồng dưới trời gió tuyết.
"A …A …A... "
Chẳng biết là đã trôi qua mấy khắc thời gian nữa, hiện thời chỉ thấy Vi Hàn chống kiếm hét vang, sau đó gã khụy người đổ gối trên mặt đất, vẻ mặt tràn ngập sự chán nản và đau buồn, miệng lập đi lập lại một chuỗi âm thanh tang thương, mất mát: "Tất cả đã hết rồi ! Tất cả đã hết rồi ! Hết thật rồi..."
Sau cùng Vi Hàn thở dài, chán nản quay lưng lầm lũi bước đi. Trong mắt gã chứa đựng một nỗi thống khổ vô biên, vẻ như nó ẩn chứa vài phần tuyệt vọng.
Đả bại đối thủ, tại sao Vi Hàn lúc này lại chán chường và thống khổ vậy? Và tại sao, bản lĩnh của Vi Hàn đột nhiên lại ghê gớm như vậy. Câu trả lời chính là bởi trước đó Vi Hàn đã bí mật sử dụng một loại dược hoàn có tên là Ách chủng sinh tử đan. Vi Hàn hắn đã lén sử dụng trong lúc vờ tìm cách chạy trốn khỏi Tô Mộ Bạch. Ách chủng sinh tử đan -một loại dược hoàn có công năng vô cùng kì diệu, có thể giúp công lực người sử dụng tăng lên gấp bội trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên kẻ nào sử dụng nó đều phải trả một cái giá đắt, rất đắt. Ách chủng sinh tử đan. Nói nó là một thứ độc dược hại người cũng không sai. Hiện giờ, có lẽ Vi Hàn hắn chỉ còn sống được thêm chừng ba tháng nữa mà thôi.
Đối với một kẻ có nhiều tham vọng và rất nhiều mục đích muốn thực hiện như Vi Hàn, mục đích mà Vi Hàn hắn vì đó mà sống, vì đó mà cả đời phấn đấu, khi lâm vào cảnh trạng này hắn cơ hồ như đã tuyệt vọng. Vi Hàn hắn biết, trong ba tháng ngắn ngủi này họ Vi chắc chắn không thể làm nổi.
Lúc này, như để tự an ủi mình họ Vi lẩm bẩm: “Hắn trúng một kiếm của mình tóe máu, tức đã dính phải kì độc, trên đời này chỉ có Vi Hàn ta có thuốc giải. Hừ, tên họ Tô ấy ắt hẳn chết không nghi ngờ, mình đuổi theo gã làm gì cho phí sức.”
“Ừm, ba tháng tức là cả trăm ngày. Không sao. Ta vẫn còn khoảng một trăm ngày nữa. Biết đâu...”
Có lẽ Vi Hàn hắn hiện đang lay lắt một sự mong chờ cái gọi là “kì tích phát sinh”. Số phận ba đệ tử của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn xem ra cũng thật chẳng may mắn gì, song nhân phẩm của họ thì khác nhau một trời một vực.
Đại đệ tử Vi Hàn sau ba tháng, ắt bị tác dụng phụ của Ách chủng siinh tử đan mà vong mạng
Nhị đệ tử Lý Phi Dương hơn mười năm trước tuyệt đường mà tự vẫn ở Lâm Uyên Nhai.
Tam đệ tử Tô Mộ Bạch dính một kiếm, mũi kiếm có tẩm độc, sợ rằng chẳng mấy chốc cũng vì thế mà xong đời.
Người hào nghĩa, khí khái vì lý tưởng của mình mà phải thác cửu tuyền. Kẻ tàn nhẫn, vô lại vì mục đích của bản thân mà mạng vong. Cái thứ ngụy quân tử vô sỉ cũng vì vì tham vọng mà phải xuống địa ngục? Đúng thật như thế chăng!!! oOo
Nói về chuyện của Tuyết Luân, sau một hồi lâu không thấy thanh âm gì liền bạo gan, run run cho tay khẽ vén tấm rèm che đoạn thò đầu ra ngoài. Bất ngờ đập vào mắt cô là một đôi mắt đang nhìn về phía mình, bởi thế Tuyết Luân giật mình rụt cổ lại, tim đập thình thình liên hồi.
Rất nhanh sau đó tẩm rèm xe ngựa được vén hẳn sang một bên, Tuyết Luân trông thấy một cậu bé đang đưa mắt ngó một vòng. Hốt hoảng, cô bé cố lùi về một góc, co người lại:
- A! Ngươi tính làm gì?
Cậu bé này tầm chín mười tuổi, vẻ mặt sáng sủa, áo quần tuy có vẻ sang trọng song lúc này đang nhàu nhĩ và lấm bụi, còn có một vài cọng rơm khô bám trên người. Khi cậu trông thấy vẻ sợ sệt của Tuyết Luân thì vội nói:
- Tiểu muội muội đừng có sợ. Ta không làm gì muội đâu.
Đến đây đưa tay chỉ vào ngôi miếu hoang trước mặt, vừa gãi đầu vừa cười nói:
- Huynh nằm ngủ trong ngôi miếu kia. Vừa lúc thức dậy thì thấy tình cảnh này, bởi thế mới bạo gan thử hỏi xem có ai cần giúp đỡ gì không.
“Thì ra là vậy.” Tuyết Luân định thần lại, sau đó ấp úng hỏi:
- Hai tên ác tặc có còn ngoài đó không?
Cậu bé kia nghe hỏi vậy lắc đầu cười:
- Khi ta tỉnh dậy thì chỉ thấy một con ngựa chết thôi. Làm gì có ác tặc nào đâu.
Như nghĩ ra được điều gì, Tuyết Luân vội vã giơ hai tay ra quơ quơ, liên mồm nói: “Mau, mau. Ngươi hãy lập tức chạy đi. Đừng để đám ác tặc đó phát hiện.”
Như hiểu ra được gì ở lời Tuyết Luân vừa nói, cậu bé gật gật đầu:
- Ta hiểu ý muội định nói gì rồi. Có lẽ là mấy tên thổ phỉ chận đường cướp xe. Nhưng chúng hiện giờ không có mặt ở đây, tiểu muội đừng sợ. Nhanh, để ta dẫn muội cùng trốn đi.
Cô bé khẽ ừ một tiếng nhỏ, tiếp đó toan đưa chân bước ra xe bất chợt kêu lên một tiếng đau đớn:
- Không được rồi. Chân của ta, nó đau lắm. Ta không đi được. Ngươi hãy đi một mình đi.
Nghe Tuyết Luân nói vậy, cậu bé kia ra chiều không hài lòng lắm, bởi thế gắt khẽ:
- Như thế thì còn gì là nghĩa khí nữa chứ. Chân của muội chắc bị trật khớp rồi, không sao đâu. Nào, leo lên lưng ta. Ta cõng muội chạy trốn.
Tiểu nam hài kia vừa nói vừa ghé lưng lại, Tuyết Luân chần chừ:
- Như thế sẽ chậm lắm. Bọn ác tặc kia nhất định sẽ đuổi kịp. Thôi ngươi cứ đi một mình đi.
Nghe thấy thế, lại thấy Tuyết Luân không chịu để mình cõng đi, cậu bé kia tức tối la lên:
- Đừng lằng nhằng nữa. Còn không bám vào…
Trông thấy bộ dạng ấy của cậu bé, Tuyết Luân mếu máo như sắp khóc. Đưa tay vòng qua cổ của cậu bé, Tuyết Luân run run nói:
- Được, ta sẽ đi theo ngươi. Ngươi đừng có đánh ta.
Cậu bé kia nghe vậy mới cười hài lòng:
- Như vậy mới ngoan chứ. Muội tử cứ chịu nghe lời như thế, ta đánh muội làm gì. oOo
“Ca ca, đi lâu thế này huynh đã mệt chưa. Mà huynh tên là gì.”
“Mệt gì chứ. Tên của ta ư? Ta họ Cao, tên Thảo. Thảo trong thảo kính hiếu đễ ấy. Còn tiểu muội muội, muội tên gì?”
“Muội ấy à. Muội tên là Âu Dương Tuyết Luân. Nhưng huynh cứ gọi là Tiểu Luân được rồi. Ca ca, sao huynh lại ngủ trong miếu hoang. Huynh không có nhà sao?”
“Sao lại không, nhà của ta ở tận kinh thành Lâm An cơ. Lần này ta trốn nhà thuê xe đến Lạc Thành định thưởng ngoạn một phen. Ài, vung tay quá nên không còn tiền thuê xe ngựa về. Bởi thế mới phải vất vưởng lưu vong thế này."
“Thế sao huynh lại ngủ ở ngôi miếu đó? Đây đâu phải đường về kinh thành.”
“À! Vốn ta nghe người ta nói ngôi miếu này có quỉ. Ta vốn không tin vào thần linh ma quỉ, thế nên thử tìm đến ngủ một đêm xem có gặp không?”
“Thế huynh có gặp không?”
“Có. Nhưng chỉ gặp được một tiểu quỉ nhỏ xinh đẹp thôi. Ha ha…”
“Ca ca, trước kia nhà muội cũng ở Lâm An đấy. Ai, mà kinh thành xa xôi thế, làm sao huynh về được đến nơi.”
“Sao lại không. Chỉ cần có quyết tâm, có chuyện gì là không làm được đâu. Luân Luân, chân của muội còn đau nữa không. Cố một chút, chúng ta sắp vào Lạc Thành rồi.”
“Không đau nữa. Nhưng ca ca, chúng ta đi chậm thế này, lũ ác tặc đuổi kịp thì sao.”
“Muội đừng lo, giờ này còn không thấy bóng dáng bọn chúng, ắt là bọn chúng lạc đường rồi. Mà có huynh ở đây, trời sụp ta cũng đỡ được cho muội. Ha ha, về đến kinh thành ta sẽ đưa muội tìm gặp Khúc di của muội. Ở đâu ấy nhỉ, là Trường Xuân Lâu , Động Đình hồ nhỉ.”
Nằm trên tấm lưng nhỏ bé kia, Tuyết Luân trong lòng cảm vô cùng yên tĩnh, tưởng đang bập bềnh bập bềnh như một con thuyền trôi nổi giữa sóng nước mênh mông.
Suốt đời cô gái bé nhỏ ấy sẽ mãi không quên được đôi mắt ấy, nụ cười kia và cả cảm giác “bập bềnh bập bềnh” ấy. Lần gặp gỡ này, thật là sợi dây vô hình gắn kết số mạng của hai người vậy.
…
Lạc tuyết phi hoa Lạc Thành biên.
Lưu quang diệt viễn cửu trùng thiên.
Vọng cửu trùng thiên.
Ngân hà dĩ cách.
Cô nhân khước ư khổ sầu.
Ô Thước kiều kiến.
Thất Tịch lệ lâu.
Trầm trầm ưu hận di mãi tiếp.
Vĩnh vĩnh biệt ly đồng lạc diệp.
Vãng sự cố niên.
Tuyết vũ mãn thiên.
Nhất kiến chung tình.
Dĩ tình nãi hợp, dĩ tình dữ tan.
Biệt ly thời dị, kiến nhân thậm nan.
Nhân gian phong vũ.
Phong vũ vạn trùng san...
(Tạm dịch:
Tuyết như hoa bay ở Lạc Thành.
Ánh mờ che khuất chín tầng xanh.
Vọng chín tầng trời xanh
Sông Ngân Hà cách trở,
Để người cô độc khổ sở đau sầu...
Gặp nhau trên Ô Thước cầu,
Ngày Thất Tịch xây lâu đài nước mắt.
Buồn thương ưu hận mãi lắng sâu,
Vĩnh viễn biệt li mùa lá rụng...
Nhớ lchuyện ngày ấy.
Tuyểt bay đầy trời.
Gặp chàng một lần, yêu chàng mãi mãi..
Vì tình mà gặp gỡ, vì tình lại chia xa.
Biệt ly thì dễ
Gặp lại thật khó.
Nhân gian mưa gió,
Mưa gió trên vạn bước chân đi.)
Mười năm sau, hào khí tuấn kiệt làm võ lâm dậy sóng.
Mười năm sau, tuyệt đại mỹ nhân làm thiên hạ ngẩn ngơ.
“Đời này, kiếp này, mãi chỉ yêu người ấy.”
Tất cả như vừa mới hôm qua.
…
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
75 chương
124 chương
56 chương
42 chương
117 chương
197 chương
27 chương
34 chương
10 chương