Đại vận mệnh
Chương 11 : Ngộ oan.
Người cầm đầu đám người này vẫn chính là Liễu Vị Thời - đại công tử của Bá Đao sơn trang. Hóa ra sau lần chận đường Lý Phi Dương chiều qua, họ Liễu bị một phen bẽ mặt. Tuy nhiên sau khi tra vấn lại tên mặt dơi chỉ điểm, ngẫm nghĩ và xâu chuỗi các sự kiện lại, Liễu Vị Thời cho rằng rất có khả năng vị cô nương hôm qua chính là Lã Thăng Bình - ái nữ duy nhất của Lã Kính. Thứ nhất: qua lối phục sức và sự đột ngột chuyển biến cách hành xử của Lý Phi Dương là một điểm rất đáng nghi. Thứ hai là lời của gã kia kể về võ công của Lý Phi Dương, dù chàng một thân bản lĩnh song không hiểu vì sao từng xuống nước với bọn tiểu tặc. Và thứ ba, nếu là vì gấp rút tìm nơi trị thương cho biểu muội, có một cách hay hơn đó chính là quay về tìm đại phu chứ không cần quá vội vã rời Thường Châu đi trên độc lộ này.
Sau khi nghĩ thông suốt mấy vấn đề này, lại cho rằng thà nhầm lẫn chứ nhất định không được sai sót, Liễu Vị Thời liền vội vã lên ngựa truy một mạch không ngừng nghỉ với hi vọng tìm lại được hai người Phi Dương và Thăng Bình. Rất may cho họ Liễu tuyến đường này chính là độc lộ băng qua khu rừng hoang. Hơn nữa nó lại khá dài và với tốc độ như chiếc xe ngựa kia, ắt hẳn một đêm không thể vượt ra hết phạm vi khu rừng được. Cuối cùng kết quả đến sáng ngày hôm sau Liễu Vị Thời cũng đã bắt kịp Lý Phi Dương.
Nghe Phi Dương hỏi vậy, bấy giờ Liễu Vị Thời xuống ngựa, mỉm cười thi lễ:
- Vị Thời lại quấy nhiễu thêm một phen nữa rồi. Vị huynh đệ này không biết xưng hô thế nào vậy.
Lý Phi Dương cười nhạt, không trả lời câu hỏi của Liễu Vị Thời mà chỉ hờ hững:
- Chẳng biết Liễu công tử thêm một lần nữa chặn đường tại hạ là ý làm sao. Hay lại vẫn là mượn cái cớ tìm vị tiểu thư họ Lã kia.
Liễu Vị Hàn cười:
- Chính thế. Chính thế! Thật là phiền huynh rồi. Lần này Vị Thời thay mặt gia phụ, thỉnh cầu hai người về Thần Kiếm sơn trang làm khách một chuyến.
Phi Dương ngửa mặt cười vang:
- Ha ha... Tại sao nhất định phải là như vậy mà tại sao Liễu công tử và thuộc hạ của mình ko đến thăm tệ xá một phen chứ. Hừ, thật là ép người quá đáng.
Liễu Vị Thời nghe thế vẫn ung dung:
- Vị Thời tuy biết làm như thế này quả thật cũng không hay ho gì cho lắm. Bất quá người xưa có câu “Làm chính sự bất chấp tiểu tiết.” Dẫu biết là làm phiền đến huynh đài đây, song vì hoàn cảnh mà mong được lượng thứ cho.
Nghe thấy lời lẽ vô lý như thế, Lý Phi Dương giận dữ quát lớn:
- Có lý nào lại có chuyện hoang đường như vậy. Hừ, ta từ trước đến nay vẫn trọng thị Liễu gia ở Giang Tây là một trong tứ đại thế gia, nhưng giờ thấy cách hành xử hèn kém như vậy, thật khiến người ta thất vọng.
Chàng vừa dứt lời thì ở phía sau có tiếng thét giận dữ:
- Liễu gia như thế nào mà hạng người như ngươi có thể nhận xét được sao. Đại công tử, đây là con gái của Hán gian bán nước và tay chân của hắn, chúng ta phí lời với lũ vô lại này làm gì cho mất thời gian.
Lý Phi Dương nghe vậy thì cười lớn:
- Hay cho một câu “lũ vô lại” Ha ha, bằng vào cái gì mà lũ khốn kiếp các ngươi dám khẳng định biểu muội ta chính là Lã tiểu thư.
Liễu Vị Thời chưa kịp lên tiếng thì phía xa lại vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Đồng thời có một bóng người đạp trên lưng ngựa lướt băng băng tới, miệng cười lớn:
- Liễu công tử sao lại đi một mình mà không cho lão phu góp vui vậy.
Thấy vậy họ Liễu mặt biến sắc, khoát tay áo:
- Vị huynh đài này xin đắc tội rồi.
Mấy tên thuộc hạ của gã trông thấy hiệu lệnh vội tung người lên vây quanh chiếc xe ngựa, xem chừng như là đám người này có ý đồ khống chế vị cô nương trên xe trước, tránh để mai kia có người thay chúng làm việc này. Nào ngờ đâu lúc này thấy Lý Phi Dương cười nhạt, hữu thủ chàng vung lên. Ngay lập tức có mấy tiếng bách bách không ngớt, chiếc roi ngựa trong tay chàng vung lên vi vút, liền sau đó đám người nhà họ Liễu có ba người bị trúng chiêu ngã lăn ra. Nhất thời không một ai có thể áp sát gần cỗ xe ngựa được nửa bước.
Trông thấy Phi Dương xuất thủ với một tốc độ nhanh như vậy, Liễu Vị Thời trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Tuy nhiên gã chưa kịp có hành động gì thì bóng người kia đã kịp sà xuống, lớn tiếng cười nói:
- Quả là anh hùng xuất thiếu niên. Chẳng ngờ vị tiểu huynh đệ kia niên kỉ còn nhỏ mà bản lĩnh sử dụng Nhuyễn tiên lại cao minh đến vậy.
Phi Dương đưa mắt nhìn người vừa mới xuất hiện thì thấy đó là một lão già lớn tuổi, râu tóc điểm sương, hai mắt lấp lánh có thần, dáng vẻ khang kiện như không hề bị ảnh hưởng của dấu hiệu tuổi tác. Lại nghe Liễu Vị Thời cung tay cất tiếng chào:
- Thì ra là Phương bang chủ. Không hiểu Phương lão tiền bối đến đây là có chuyện gì cần chỉ giáo đây?
Ông già được gọi là Phương lão tiền bối kia liền trả lời:
- Mục đích của lão và công tử chính là một mà thôi. Hà tất phải nói ra để người khác chê cười. Hà hà, đã ba năm không gặp, không biết Bá đao trang chủ Liễu Kiều Thanh có được mạnh khỏe không vậy.
Liễu Vị Thời nghe vậy cười đáp:
- Đa tạ lão tiền bối quan tâm, gia phụ vẫn khang kiện vậy. Phương bang chủ, hiện vãn sinh có chút chuyện cần làm nên không thể hàn huyên lâu cùng tiền bối được, mong lão tiền bối thứ cho.
Lý Phi Dương nãy giờ lặng nghe cuộc trò chuyện khách sáo của hai người này, lại thầm đánh giá qua một lượt lão già Phương tiền bối kia, trong lòng thì không ngừng suy tính xem nên làm thế nào để có thể an toàn đưa Thăng Bình rời khỏi nơi đây. Đang suy nghĩ thì nghe ông già họ Phương kia lên tiếng:
- Được. Liễu công tử nếu có chuyện thì xin cứ tự nhiên. Phương Thành ta sẽ đứng một bên mà ngắm cảnh núi non vậy.
Lão họ Phương vừa nói đến đây thì có tầm gần chục người phi ngựa đến gần, sau đó đám người này tự động đứng phía sau ông ta, thần thái vô cùng cung kính. Liễu Vị Thời quan sát tình hình trước mắt, lại nghe thấy lời của lão họ Phương trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: “Bản lĩnh của lão họ Phương này cũng không phải vừa. Huống chi còn có đám người của Phi Ưng bang kia nữa. Nếu lần này ta xuống tay với gã thanh niên kia, chẳng phải bọn người Phi Ưng bang sẽ là ngư ông hưởng lợi hay sao? Nhưng nếu ta không ra tay trước, biết đâu mai này lại sinh lắm chuyện phức tạp.” Nghĩ đến đây Liễu Vị Thời vội quay sang phía Lý Phi Dương cười:
- Đến lúc này tại hạ cũng không dám dông dài nữa. Thỉnh thiếu hiệp đây và lệnh muội đến Bá Đao sơn trang làm khách một phen.
Lý Phi Dương nghe thế cười nhạt: “Tại hạ còn có công chuyện. Xin phụ hảo ý của Liễu công tử vậy.” Vừa nói chàng đưa tay vào góc cỗ xe, cầm trên tay Lạc Thủy kiếm như sẵn sàng đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra.
Lúc này Liễu Vị Thời đang rất băn khoăn, không biết nên hành xử thế nào cho hợp lý. Lại đưa mắt nhìn thì thấy lão họ Phương đang mỉm cười nhìn mình châm chọc, Vị Thời nghĩ thầm: “Mình không thể nôn nóng được. Huống chi đám người Phi Ưng bang kia xưa nay là một lũ tráo trở. Chi bằng ta hãy đợi thêm người nữa đến rồi hãy tính. Chỉ mong sao không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.”
Liễu Vị Thời nghĩ vậy nên cũng vờ ngậm hột thị, trầm mặc không nói năng hay hành động gì. Lý Phi Dương quan sát biểu cử của hai người: ông già họ Phương và vị thiếu chủ của Bá Đao sơn trang một lúc, sau như nghĩ được điều gì chàng phá lên cười lớn:
- Ha ha. Không có điều gì chỉ giáo thì tại hạ xin phép cáo từ.
Vừa nói vừa cầm Lạc Thủy kiếm trên tay, chậm rãi dắt ngựa hộ tống cỗ xe tiến từng bước một. Trông thấy vậy Phương Thành và Liễu Vị Thời đồng loạt tung người lướt tới cản phía trước cỗ xe ngưa, lão già họ Phương kia cất tiếng:
- Xin thiếu hiệp hãy dừng bước!
Lý Phi Dương vờ ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:
- Vì sao lại phải dừng bước vậy.
Phương Thành nghe thấy thế không lên tiếng trả lời chàng mà quay sang phía Liễu Vị Thời cười mà rằng:
- Hà hà, Phi Ưng bang sức hèn lực mỏng, tự biết tệ bang không có bản lĩnh như Bá Đao sơn trang, bởi thế lần này đến cũng chỉ muốn xem náo nhiệt thôi.
Liễu Vị Thời nghe vậy tái mặt hỏi lại:
- Như vậy có nghĩa là sao?
Phương thành cười lớn:
- Chuyện đơn giản thế này mà công tử cũng không hiểu hay sao. Lão phu tình cờ khám phá ra được chuyện này, bởi thế tối qua đã cho người thông báo đến các đại môn phái khác cùng hay chuyện này rồi. Chẳng mấy chốc sẽ có thêm rất nhiều người đến đây cùng góp vui ngay mà thôi. Bởi vậy, chúng ta nhất định phải ngăn không cho ác tặc này đào thoát khỏi đây.
Liễu Vị Thời nghe vậy biết đại cục đã hỏng, thầm nghĩ: “Thì ra cái tên mặt dơi kia đâu chỉ bán thông tin cho mỗi chúng ta mà hắn còn… Hừ! Thật là khốn kiếp vô cùng. Đến nước này chỉ còn cách chờ vào vận số mà thôi.”
Nghĩ vậy gã phất tay ra hiệu cho đám tùy tùng của mình đứng cản đường xe ngựa, sau đó tiến về bên mé tả hờ hững dựa vào một gốc cây ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần. Lão già họ Phương kia cũng cười vang, tiến lại một gốc cây gần đó đứng nghỉ. Lý Phi Dương trông thấy cảnh tượng như vậy vô cùng ngứa mắt và bực dọc, sau một hồi cân nhắc thì không nhịn được nữa gằn giọng quát lớn:
- Tránh đường!
Đám người Bá Đao sơn trang nghe thế chỉ cười nhạt không đáp. Một vài tên vừa rồi đã nếm qua chiếc roi ngựa thì nhìn chàng hằn học, một gã còn lên tiếng:
- Tiểu súc sinh đừng có lớn lối.
Nghe thấy vậy, Phi Dương hét lên một tiếng:
- Kẻ nào cản đường ta. Kẻ ấy vong mạng. Xem chiêu.
Vừa nói, Lạc Thủy kiếm trong tay chàng xuất vỏ và hóa thành một đạo cầu vồng, nhắm đám người Bá Đao sơn trang quét tới. Đám người này thật chẳng ngờ Phi Dương đột nhiên lại có hành động như vậy, tuy nhiên vốn là đệ tử của danh gia, mấy người này cũng kịp đồng loạt vung cương đao lên ngăn cản. Tuy nhiên lúc này Phi Dương đã vô cùng giận dữ, xuất chiêu không hề nương tay, Lạc Thủy Kiếm như con mãnh hổ tung hoành ngang dọc giữa bầy dê béo. Hàng loạt tiếng la thảm thiết vang lên, nhất thời đã có ba cái xác nằm gục trên vũng máu.
Biến chuyển đột ngột trước mắt làm cho hai người Liễu Vị Thời và Phương Thành sợ đến run người, nhất là Liễu Vị Thời. Dẫu biết võ công của Lý Phi Dương rất cao cường, song gã thật chẳng ngờ nó lại đạt đến trình độ này. Bởi thế Liễu Vị Thời không kịp suy nghĩ nhiều, miệng quát lớn: “Dạt ra.”
Nói rồi họ Liễu xách đao nhảy bổ về phía Phi Dương. Đám người của Bá Đao sơn trang tự biết bản thân không thể cản được Lý Phi Dương nên đồng loạt hốt hoảng dạt ra hai bên. Đến lúc này thấy chàng thúc mạnh vào hông ngựa, miệng hét lớn:
- Đi!
Cỗ xe ngựa theo đó chốm lên trước, Lý Phi Dương hoành kiếm đứng phía sau, hai mắt long lên, miệng quát vang:
- Kẻ nào dám xông lại đây, kẻ đó tức thì vong mạng.
Phương Thành lúc này cũng hốt hoảng không kém Liễu Vị Thời, ông ta vội tung người nhảy đến toan đuổi theo cỗ xe ngựa. Lý Phi Dương cười gằn:
“Được lắm.”
Theo đó trường kiếm nhắm bờ vai của họ Phương sả mạnh xuống. Họ Phương thấy vậy toát mồ hôi vội đưa hai chiếc trảo nha trên tay ra đỡ chiêu kiếm vừa rồi.
Thì ra hai bàn tay của Phương Thành có mang một đôi Ngân nha thiết trảo làm bằng thép tinh luyên. Chẳng ngờ khi thiết trảo vừa chạm vào đầu kiếm, hai tay của Phương Thành như thấy tê dại, thiết trảo chực như long ra ngoài. Họ Phương vô cùng khiếp sợ, vội nhảy lùi lại một bước thét lớn:
- Tiểu tử ngươi hãy xưng danh đi.
Thì ra họ Phương thành danh khi tuổi ngoài tam thập, suốt hơn ba mươi năm lừng lẫy với một bộ bộ Phi Ưng trảo hiểm độc, nhờ thế mà Phi Ưng bang của lão cũng có chút tiếng tăm trên giới giang hồ. Song vừa rồi lão tiếp qua một chiêu kiếm vừa rồi của chàng thiếu niên trẻ tuổi thì giật mình kinh sợ không thôi. Thầm nghĩ người này niên kỉ còn trẻ mà võ công đã ghê gớm đến mức ấy, nếu chờ thêm năm muời năm nữa thì không biết sẽ tiến bộ đến mức nào.
Lý Phi Dương nghe vậy cười nhạt:
- Một lũ người vô lại các ngươi không đáng để ta phải xưng danh. Hừ, mai này khi huynh đệ ta biết có một lữ vô lại nằm xuống dưới thanh kiếm này, lúc đó ta thật không còn mặt mũi nào nhìn bằng hữu nữa.
Phương Thành thấy vậy lớn tiếng quát:
- Tiểu tử thật ngông cuồng.
Tuy ngoài mặt nói vậy song lão vẫn rất e sợ thanh trường kiếm trên tay người thiếu niên đối diện, bởi vậy lại kêu lên:
- Liễu công tử. Tên ác tặc này võ công rất là cao cường. Chi bằng chúng ta liên thủ khống chế hắn.
Nói rồi khoát tay cho lũ thuộc hạ, ý như muốn bảo lập tức đuổi theo cỗ xe ngựa. Đám người đệ tử Phi Ưng bang hiểu ý, đồng loạt lên ngựa ào ào phi về phía trước. Phi Dương trông thấy vậy cười nhạt, đúng lúc này thiết trảo trong tay Phương Thành nhắm vai chàng công tới , dường như có ý đồ muốn vây hãm chàng để bọn thuộc hạ rảnh đường truy đuổi Lã Thăng Bình.
Lý Phi Dương thấy thế nhảy lùi lại mấy bước, trường kiếm theo đó chém ngang ngăn cản Phương Thành. Tiếp theo đó chàng tung người chắn phần đường của đám người Phi Ưng bang đang phóng ngựa truy đuổi Lã Thăng Bình, miệng quát:
- Tên nào đủ bản lĩnh dám xông lên đây.
Trông thấy vậy đám người Phi Ưng bang hốt hoảng gò cương ngựa, lại đưa ánh mắt nhìn về phía bang chủ của mình là Phương Thành. Ngay lúc này một bóng trắng vọt lại phía chàng, nghe Liễu Vị Thời lớn giọng quát:
- Hừ, thiết nghĩ người của Bá Đao sơn trang chưa làm gì phương hại đến ngươi. Thế sao tiểu tặc ngươi nỡ nhẫn tâm ra tay sát hại họ.
Lý Phi Dương cuời nhạt:
- Có trách thì trách mấy người các ngươi khinh người quá thể, ép người quá đáng.
Nói đến đây chàng hờ hững:
- Đã đến nước này không cần phải làm bộ làm tịch nữa. Có muốn động thủ thì ra tay ngay thôi.
Liễu Vị Thời nghe vậy tức giận:
- Được! Tiếp ta một chiêu.
Vừa nói gã vừa tung người lên cao rồi vung đao bổ mạnh xuống Lý Phi Dương theo thế Thái sơn áp đỉnh, chiêu đao vô cùng dũng mãnh và lăng lệ. Đồng thời theo đó lão già họ Phương cũng múa Thiết trảo xông vào tấn công. Trông thấy vậy Phi Dương không tiếp chiêu đao của Liễu Vị Thời mà khẽ lùi lại một bước, sử ra thức Tam tinh điểm vũ. Lạc Thủy Kiếm như hóa thành mấy bóng ảnh nhắm hai người Phương Thành và Liễu Vị Thời đâm tới.
Liễu Vị Thời trông thấy vậy không dằn lòng được buột miệng khen: “Hảo kiếm pháp.” Tuy thế song gã không hề bối rối, cương đao trên tay vẽ thành hình vòng cung gạt kiếm của Phi Dương sang một bên. Tiếp theo đó Vị Thời nhanh như chớp sử ra thức: Nghi dẫn trảm, một đường đao theo đó kéo từ bờ vai Phi Dương đến bên hông đối diện.
Phi Dương trông thấy vậy trong lòng thầm tán thưởng: “Hóa ra đao pháp của Bá Đao sơn trang quả không phải hư danh.” Đến đây hai chân chàng như gắn chặt xuống mặt đất song cả thân trên ngã về phía sau, Lạc Thủy kiếm trong tay lại như phá không nhắm bờ vai của Phương Thành đâm mạnh tới mau lẹ vô cùng.
Cứ thế thoáng chốc Lý Phi Dương đã giao thủ với hai người Phương Thành và Liễu Vị Thời hơn chục chiêu. Bị cuốn vào trong sự vây công của hai cao thủ bậc nhất, thế nhưng Phi Dương cũng không hề có chút nào dấu hiệu rơi vào thế hạ phong. Lạc Thủy kiếm trong tay chàng trái đâm, phải chém, đỡ trước, gạt sau, động tác tinh mỹ và thần tốc, trông phiêu dật vô cùng.
Lại nói vào lúc này hai người Liễu Vị Hàn và Phương Thành đã kiềm chân được Lý Phi Dương, bởi thế đám thuộc hạ có cơ hội thượng mã ào ào xông qua truy đuổi Lã Thăng Bình. Đến đây Lý Phi Dương không ham chiến, chỉ thấy chàng cười vang một tràng dài, cả người nhún về phía sau rồi nhanh như chớp tung người lên cao, nhắm một gã đệ tử Phi Ưng bang ở phía sau cùng đâm tới.
Gã này trông thấy vậy hốt hoảng, không kịp suy nghĩ nhiều vội vã nhoài mình khỏi yên ngựa, sau rồi lăn lông lốc trên đất. Phi Dương lúc này như rất gấp gáp, hai bàn chân chàng vừa tiếp đất lại nhún nhẹ một cái nhảy phốc lên lưng ngựa, tiếp đó dụng chân đá mạnh vào hai bên hông nó. Con ngựa đau đớn lồng lên. Chỉ chờ có thế, Phi Dương nhún mạnh vào hai bên bàn đạp mượn thế một lần nữa vọt lên phía trước. Con ngựa như bị kiệt lực chạy được vài bước rồi đột ngột loạng choạng ngã khụy. Lại chỉ thấy lúc này Phi Dương như lướt trên đầu đám bang chúng Phi Ưng bang, cước ảnh vung lên như mưa, phút chốc đám người Phi Ưng bang tan bầy xẻ nghé, hết thảy đều bị Phi Dương đá văng khỏi mình ngựa.
Đám khoái mã không người vì bị hoảng loạn cứ thế ào ào phóng đi như bay. Đến lúc này Phi Dương hạ thân xuống đất, ngạo nghễ chống kiếm cười lớn:
- Để ta xem kẻ nào đủ bản lĩnh!
Vừa hay phía sau đó Liễu Vị Thời và Phương Thành cũng đang lướt như bay tới, lại như vì sợ Lã Thăng Bình trốn thoát được nên dụng hết khả năng, tấn công Phi Dương hết sức ác liệt. Lúc này đao kình vi vút, bóng trảo loang loáng xen lẫn kiếm phong ngợp trời. Đám đệ tử Phi Ưng bang sau cuộc hoảng loạn vừa rồi lóp ngóp bò dậy, tiếp theo lại bị cuộc chiến của ba người làm cho ngây ngốc.
Sau hơn năm chục hiệp nữa, mặc dù đã vận hết khả năng vẫn không chiếm được thế thượng phong, hai người Liễu Vị Thời và Phương Thành nóng ruột hết sức. Về phần Phi Dương, chàng lúc này tận lực xuất kiếm ngăn cản, trong lòng thì rất hi vọng Lã Thăng Bình có thêm thời gian để bình an thoát khỏi Thường Châu. Thật chẳng may vào lúc này chàng thấy phía xa bụi cuốn mù mịt, một đám rất đông người ngựa đang phóng như bạy lại gần. Thầm thở dài một hơi, Phi Dương nhảy lùi lại mấy bước, chống kiếm lặng im quan sát.
Liễu Vị Thời và Phương Thành cũng không vì thế mà tìm cách truy kích Phi Dương, trái lại hai người này cùng đồng thời ngừng tay lui về sau. Đến lúc này xuất hiện một nam tử trung niên tung mình nhảy xuống ngựa, tiến tới phía Liễu Vị Thời và Phương Thành ra tay làm lễ:
- Xin thỉnh an Phương bang chủ và Liễu công tử. Thứ cho tại hạ vô lễ, chỉ là lần này gấp rút đến đây là vì truy tìm ái nữ của tên gian tặc Lã Kính mà thôi. Dám hỏi nhị vị, không biết tiểu thư nhà họ Lã ấy hiện đang ở đâu.
Phương Thành nghe vậy thì cười ha hả:
- Nha đầu ấy hiện đang ở một cỗ xe ngựa phía trước, cũng chưa đi được bao xa đâu. Nếu Vương Dư Kỳ môn chủ có hứng thú, chi bằng lập tức giục ngựa tiến lên thôi.
Người được gọi là Vương môn chủ nghe vậy lộ vẻ nghi hoặc, đưa mắt nhìn về phía Liễu Vị Thời thì thấy chàng ta cũng gật đầu. Đắn đo một chút, họ Vương lập tức nhảy lên lưng ngựa ra roi chạy thẳng. Chẳng dè ông ta lại thấy Lý Phi Dương hoành kiếm đứng chắn phía trước. Lấy làm bực tức, họ Vương cao giọng quát lớn:
- Tiểu tử. Lập tức tránh đường.
Phi Dương nghe vậy khẽ cúi đầu, cất tiếng:
- Thứ cho tại hạ vô lễ. Song nếu đại hiệp đây muốn tiến lên vì chuyện của Lã cô nương, tại hạ quyết không thể nhường đường được.
Vương Dư Kỳ không hiểu mọi chuyện ra sao song vẫn cất tiếng hỏi:
- Tại sao vậy. Hơn nữa ngươi lấy tư cách gì ngăn cản Vương mỗ.
Lý Phi Dương nghe vậy liền hỏi lại:
- Vương đại hiệp, đại hiệp lấy tư cách gì mà định đuổi theo truy bắt Lã cô nương.
Vương Dư Kỳ trầm giọng nói:
- Tên ác tặc Lã Kính tội ác ngập đầu, mười mấy năm làm tay sai cho Kim cẩu không biết đã gây ra bao nhiêu ác nghiệt. Hừ, mấy năm gần đây đã có không ít huynh đệ của ta đã bị ác tặc đó sát hại. Lần này ái nữ của hắn xuất hiện ở Thường Châu, Vương mỗ chỉ muốn mời cô ấy đến tệ môn, hi vọng Lã Kính hắn vì điều này mà bớt gây ra tội nghiệt. Được vậy thiết nghĩ cũng góp phần nào tạo cho võ lâm có một ngày bình yên.
Lý Phi Dương nghe vậy cười lớn:
- Lý do nghe hay lắm. Hừ, Vương đại hiệp nói vậy mà không cảm thấy xấu hổ hay sao. Người ta nói Oan có đầu, nợ có chủ, bởi thế nếu đại hiệp còn là nam tử hán thì hãy đến Biện Kinh thành tìm Lã đại nhân mà thoải mái hành sự. Còn nếu đại hiệp lý do này nọ để uy hiếp một cô gái yếu đuối, dựa vào đó phục vụ ý đồ riêng bản thân, vậy thì nhất định sẽ lưu danh muôn thủa với cái danh hiệu Vô sỉ đại hiệp vậy.
Vương Dư Kỳ nghe đến đây không nén được giận dữ, rút phắt trường kiếm ngang người nhắm Phi Dương chém xuống. Lý Phi Dương trông thấy vậy cười: “Không nói lý được lại rút kiếm gây sự. Quả là hành động của một kẻ tiểu nhân bỉ ổi mà.”
Vừa nói Lạc Thủy kiếm trong tay chàng vung lên như ánh chớp, nghe một tiếng keng ngân rất dài, hổ khẩu họ Vương như nứt toác vì đau đớn, trường kiếm trong tay hắn ta đã bị Phi Dương dụng lực gạt văng đi. Lại nghe tiếng chàng cười lớn:
- Với một chút bản lĩnh này mà cũng đòi đi tạo phúc cho võ lâm. Nực cười.
Chỉ một chiêu kiếm. Vương Dư Kỳ đã thất bại thảm hại, hà huống đối thủ của hắn ta lại chỉ là một thiếu niên vô danh, niên kỉ xem chừng chỉ bằng nửa Vương Dư Kỳ. Bởi thế họ Vương như không nuốt trôi được nỗi nhục ngày hôm nay, hắn thẹn quá hóa giận mà múa quyền xông tới nhằm liều mạng với người thanh niên trước mặt. Nào ngờ thấy bóng kiếm loang loáng, họ Vương cảm thấy toàn thân lạnh toát, định thần nhìn lại thì thấy trường kiếm trong tay người thiếu niên kia đang dính sát vào cuống họng mình, gần đến nỗi gã cảm giác như thiếu niên kia chỉ đâm sâu vào một tấc ắt hẳn gã vong mạng tức thì. Đến đây bao nhiêu tráng chí hùng tâm của Vương Dư Kỳ tiêu biến, mặt gã như không còn giọt máu, run giọng hỏi:
- Ngươi xuống tay đi thôi.
Lý Phi Dương hờ hững:
- Vương đại hiệp, nếu muốn tận chữ hiếu với hai bậc sinh thành thì hãy biết quí trọng mạng sống của bản thân. Sự bất đắc dĩ, lần này ta đắc tội rồi. Mời Vương đại hiệp dời gót ngọc quay lại cho.
Vương Dư Kỳ lúc này cảm thấy vô cùng chán nản, lại không còn mặt mũi nào nhìn anh hùng thiên hạ, lập tức lên ngựa quay đầu phóng một mạch. Đám người đi cùng họ Vương bị biến cố trước mắt dọa cho xanh mặt, ai nấy đều không muốn mình trở thành người tiếp bước họ Vương nên đồng loạt dừng lại, nhất thời chưa tìm ra được biện pháp nào thích hợp. Ở phía xa trông thấy vậy Phương Thành cười nhạt: “Với chút võ công mèo cào ấy mà tên Vương bát đản kia cũng dám tham vọng.”
Nào đâu khi lão vừa nghĩ đến đây bất chợt phía xa xa thấp thoáng bóng một cỗ xe ngựa đang chạy lại gần phía Lý Phi Dương. Trông thấy vậy Phương Thành ngẩn người ra suy nghĩ xem rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra.
Cỗ xe ngựa dừng cách đó một đoạn. Đến đây mọi người thấy bóng một thiếu nữ từ trong cỗ xe ngựa kia xiêu vẹo bước ra, Lý Phi Dương vừa nhìn thấy vị cô nương ấy hốt hoảng chạy lại gần. Đi được mấy bước, vị cô nương kia ngã khụy ra đất, Lý Phi Dương hai mắt ứa lệ, đỡ nàng lên rồi cất tiếng hỏi:
- Thăng Bình muội, tại sao muội lại quay trở lại đây.
Lã Thăng Bình hai mắt đẫm lệ, đưa tay chỉ đám người lố nhố đứng ở phía xa đoạn yếu ớt lên tiếng:
- Huynh đang tâm bắt muội trở thành người bất nghĩa hay sao. Huống chi, quan trọng…
Nói đến đây cô khẽ vịn vào tay Lý Phi Dương, vừa ho vừa thở dốc:
- Huống chi quan trọng nhất, huynh nghĩ rằng mình có đủ bản lĩnh để cản hết được đám người truy bắt muội hay chăng. Sớm muộn gì, sớm muộn gì muội cũng sẽ bị bắt trở lại thôi. Đến lúc đó muội sợ rằng, khụ khụ…, sợ rằng mãi mãi không được thấy huynh nữa.
Lý Phi Dương luống cuống lấy vạt áo lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói:
- Đúng rồi, là ta sai. Được rồi, ta lần này sẽ không bỏ muội lại một mình nữa. Hừ, để ta xem lũ ngụy quân tử kia làm gì được chúng ta.
Nghe chàng nói vậy Thăng Bình khẽ thở dài:
- Cuối cùng chỉ vì muội bất hiếu đã làm liên lụy đến cha. Nếu lần này muội bị người ta bắt, nhất định cha sẽ không màng sinh tử mà một thân lặn lội đến chuộc người. Khụ khụ… đến lúc đó chẳng những mọi kế hoạch của người bị đổ bể mà tính mạng của người sợ rằng sẽ bị nguy hiểm. Đến lúc đó lấy ai giúp đỡ Nhạc nguyên soái đây. Đến lúc đó…
Lý Phi Dương nghe đến đây trào lệ nóng:
- Thăng Bình, muội đừng nói nữa. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Trong lúc Lý Phi Dương và Thăng Bình nói chuyện thì lượng người kéo đến đây ngày một đông. Lát sau nghe Phương Thành cất giọng nói lớn:
- Nhân dịp Thần Kiếm sơn trang mở đại hội tỷ võ, bởi thế lần này quả là cơ hội hiếm có để anh hùng trong thiên hạ tụ tập một nơi đông đến vậy. Lão phu tên gọi là Phương Thành - hiện đang chấp chưởng bang Phi Ưng ở Hà Nam. Lão phu tuy địa vị trên chốn võ lâm không đáng là gì, song lão cũng xin bạo gan nói một đôi lời.
Lý Phi Dương nghe vậy hừ lạnh một tiếng, chàng toan đỡ Thăng Bình trở lại vào trong xe thì thấy cô xua tay, thấy vậy chàng bèn để cô dựa vào thành xe, một tay giữ lấy vai cô đoạn lên tiếng:
- Chúng ta hãy lắng nghe xem lão ta nói gì.
Lúc này Phương Thành hắng giọng, cất giọng sang sảng:
- Hẳn các vị bằng hữu hôm nay tập trung ở đây đa phần là vì sự xuất hiện ái nữ tên ác tặc Lã Kính. Người xưa có câu “Gần mực thì đen”, tuy không phải tất cả đều hoàn toàn đúng như câu châm ngôn trên, ấy nhưng lão phu gần đây nghe nói vị Lã tiểu thư này tuy niên kỉ còn nhỏ mà đã từng bước nối gót theo con đường ác nghiệt của phụ thân mình. Lão phu vì may mắn biết được một tin cơ mật, lần này nha đầu họ Lã kia mượn cớ về viếng mộ mẫu thân để dò la tình hình của võ lâm trung nguyên, chuẩn bị mở đường cho tham vọng độc bá giang hồ của Thiên Nhẫn giáo. Bởi thế lần này lão phu tìm đến với hi vọng có thể thuyết phục vị cô nương họ Lã kia quay đầu hướng thiện, hi vọng võ lâm vì thế mà không thêm một lần dậy sóng. Đồng thời biết đâu qua sự viếc này, vì ái nữ mà Lã Kính không dám gieo rắc thêm tội ác.
Lý Phi Dương nghe thấy vậy trong lòng giận sôi lên, chỉ hận không thể lập tức băm thây lão già này làm muôn đoạn, như không nín nhịn được nữa chàng cất tiếng quát lớn:
- Lão súc sanh kia, thật chẳng ngờ một người già cả, đức cao vọng trọng như lão lại dám đặt điều bậy bạ. Ta…
Nói đến đây chàng giận run người không thể thốt hết câu. Ở bên cạnh Lã Thăng Bình giật nhẹ ống tay áo chàng, buồn bã nói:
- Dương ca, huynh việc gì phải đôi co lý sự với lũ người này.
Phi Dương nghe vậy biết lời nói của cô có lý, chàng thở dài chán nản, thật chẳng ngờ trên đời này lại có giống người bỉ ổi đến như vậy. Ở cạnh Phương Thành, Liễu Vị Thời nói nhỏ:
- Phương bang chủ. Chuyện bang chủ vừa nói là có thật chứ?
Phương Thành cười nhạt:
- Công tử nghĩ xem, suốt hơn mười mấy năm nay, sớm không thăm, muộn không thăm, ấy vậy mà tiểu nha đầu kia đi đến Thường Châu đúng vào lúc Nhạc Nguyên soái đang mang bệnh là cớ làm sao?
Lão vừa dứt lời, khắp nơi đều có tiếng xôn xao, có rất nhiều tiếng hỏi lớn vọng ra:
- Phương bang chủ, không biết chuyện này là có thật không vậy?
Nghe thấy thế, Phương Thành khẽ nở nụ cười, đoạn đưa tay lên ra dấu im lặng:
- Lão phu cũng biết câu “Nói có sách, mách có chứng”, bất quá vị bằng hữu thông báo tin tức này cho lão phu vốn là nội gián trong hàng ngũ Kim quốc, bởi thế lão phu không tiện nêu danh vị bằng hữu đó. Song lão phu có thể mang danh dự của cả đời mình bảo chứng cho tính xác thực của tin tức trên.
Phương Thành vừa dứt lời khắp nơi có tiếng hét, tiếng la ó:
- Bắt lấy nữ gian tặc kia! Không cho thị quay về Biện Kinh.
- Hừ, ta cũng đoán ra được mà. Thảo nào mà mang tiếng là viếng phần mộ mẫu thân mình, ấy vậy mà Diệp trang chủ lại khẳng định y thị chưa từng ghé qua Thần Kiếm sơn trang.
- Phương bang chủ, đã như vậy sao không trực tiếp bắt y thị về thẩm vấn chứ.
…
Đến lúc này, Phương Thành vờ thở dài một hơi, cất giọng trầm trầm:
- Tức nhiên lão phu cũng có ý mời vị tiểu thư họ Lã kia về về Thần Kiếm sơn trang một lần, để cho anh hùng trong thiên hạ được rõ sự tình. Song ngặt nỗi có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đó chính là sự xuất hiện của tiểu ác tặc kia.
Vừa nói lão vừa chỉ tay về phía Phi Dương, đoạn cao giọng:
- Tiểu tặc kia năm lần bảy lượt cản trở lão phu và Liễu công tử đây hành sự. Đã thế cậy vào một thân bản lĩnh, đột ngột sử thủ đoạn ám hại người của Bá Đao sơn trang và đệ tử tệ bang. Lại còn nghe nói tiểu tặc hắn trong một ngày đơn thân độc ma sát hại mười ba mạng thường dân ở Ngưu Gia thôn. Ài, nói ra thật xấu hổ vô cùng, lão phu và Liễu công tử đã chung tay liên thủ, ấy vậy mà cũng không làm gì được tên ác tặc kia. Song việc trừ ma vệ đạo, bảo vệ sự an nguy của võ lâm không phải là việc của riêng ai, bởi thế nhân đây lão phu kêu gọi anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đứng ra chung tay tiêu diệt tên tiểu ác tặc kia.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
10 chương
117 chương
32 chương
20 chương
303 chương