Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 17 : Nỗi buồn phiền của Thước Nhạc

Thước Nhạc buồn bã cúp điện thoại, sau khi diễn xong cậu rất nhanh thì quay về chỗ ngồi, lại phát hiện Khúc Phàm không thấy, gọi điện thoại thì nói có công việc, vốn là chuẩn bị sau khi diễn xong mang Khúc Phàm cùng đi dạo trường cũng không thành công. Âm thanh chúc mừng của bạn học vang lên bên cạnh, sự vui sướng vì diễn thuận lợi tựa hồ không còn cao như trước nữa. Mãi đến tháng mười hai hai người đều không gặp lại, cuộc sống đại học của Thước Nhạc đã tiến vào quỹ đạo, môn học rất nhiều, sau khi học xong thời gian cũng không nhiều, có thời gian thì cũng dành cho không gian và học tập, lúc đầu Thước Nhạc có gọi điện cho Khúc Phàm vài lần, nhưng hầu hết đều vào lúc đang phá án, hai người không nói được mấy câu, Thước Nhạc mơ hồ cảm thấy âm thanh của Khúc Phàm có chút kiềm nén, Khúc Phàm dường như đang lảng tránh cậu, không có chủ động gọi điện thoại nói chuyện. Trong lòng có chút trống rỗng, trừ bỏ học tập phần lớn thời gian Thước Nhạc đều ở trong không gian, Thước Nhạc sửa sang lại không gian. Bởi vì tinh thần lực tăng lên hành động của Thước Nhạc trong không gian càng dễ dàng hơn, Thước Nhạc bỏ trúc lâu, mặc dù nó là tòa trúc lâu đầu tiên mình dựng, nhưng quá đơn sơ, Thước Nhạc lại dựng một tòa trúc ốc khác, lần này cậu tham khảo rất nhiều tư liệu, trúc ốc xây ở giữa hồ, tổng cộng có ba gian nhà, chính giữa là nhà chính, bốn mặt có cửa sổ, gian nhà có ba phòng. Phía đông tây nhà chính là hai gian nhà trúc nhỏ hơn, hai căn này và nhà chính hợp lại thành một góc tù, khoảng giữa dùng bè tre tương liên thành một đài trúc hình quạt. Diện tích rất lớn để người ta có thể hoạt động ở trên đó. Phía đông sườn liên tiếp một cầu trúc, cuối cầu là một tòa trúc đình (đình nơi để nghỉ ngơi) bốn góc. Có lẽ bởi sự lảng tránh của Khúc Phàm làm Thước Nhạc buồn phiền, lúc không có việc gì sẽ luôn nhớ đến anh, cậu liền đem thời gian sắp xếp thực bận rộn, trúc ốc lại hao phí rất nhiều tâm tư của cậu, ứng dụng của tinh thần lực làm cho công việc của cậu thoải mái không ít, cậu phải làm chính là chọn trúc tốt sau đó căn cứ bức vẽ trước đó đã chuẩn bị, đem tài liệu làm thành hình dạng yêu cầu, sau đó nối với nhau, nói thì đơn giản, nhưng trong quá trình gặp vấn đề cũng không ít, cũng may càng làm càng thuần thục. Vì không cần lo lắng vấn đề nhiệt độ gió mưa, Thước Nhạc đều lắp cửa sổ ở bốn phía, trên cửa sổ là hoa văn rạn băng, tất cả đều chỉ dùng gậy trúc nối lại, thời gian làm cửa sổ thậm chí chiếm nhiều thời gian của Thước Nhạc hơn là dựng phòng, bởi vì toàn bộ là Thước Nhạc tự chế tác, trên đó còn điêu khắc số lớn họa tiết gậy trúc. Bài trí trong phòng đều là dùng trúc làm, phòng ở chính giữa nhà chính, vì không có người đến, cho nên Thước Nhạc trực tiếp làm thành thư phòng, đông phòng làm thành phòng ngủ, tây phòng thành phòng nhạc cụ. Đông sương phòng là nhà bếp, tây sương phòng để làm nơi đặt đồ vật lấy từ bên ngoài, chủ yếu là những thứ ông ngoại để lại. Tuy là trúc ốc xây trên nước, nhưng chủ ốc vẫn nối liền với đất liền, Thước Nhạc dời vị trí một mảng rừng trúc nhỏ, hồ sâu nằm vào trong rừng trúc, nối với trúc ốc bằng một đường nhỏ, đi ra rừng trúc, bên ngoài là đất trồng rau, ruộng lúa, những chỗ khác không thay đổi gì, chỉ đem gia cầm nuôi ở bờ sông, để trống một khối đất ven sông, nuôi dưỡng gia cầm ở đó, ngoài ra Thước Nhạc còn dựng một kho hàng lớn ở gần vườn trái cây và đất trồng rau, thực vật sinh ra trong không gian đều chứa trong đó, kho trong nhà chính chỉ là một bộ phận nhỏ. Lúc trúc lâu xây xong, vừa lúc trên trời hạ đợt tuyết đầu tiên Thước Nhạc mới bừng tỉnh từ buồn phiền của mình, cậu tựa hồ quá để ý tới Khúc Phàm, nếu là bạn sẽ không phải ràng buột, nếu là bạn sẽ không phải oán giận quá nhiều, dường như đối với cậu anh không chỉ là bạn. Trung tuần (từ ngày 11 đến 20 hàng tháng), là sinh nhật của Phương Dương trong phòng, mời bạn học trong lớp ăn cơm, ra khỏi trường Thước Nhạc lại có một chút giật mình, cảm giác như cách một thế hệ, đô thị phồn hoa bên ngoài, cùng sự thản nhiên im lặng trong không gian hoàn toàn khác nhau. Trong quán ăn, cả lớp ngồi thành hai bàn, Thước Nhạc nói không nhiều nhưng cũng rất vui vẻ nhìn bạn bè cười nói chơi đùa. Mọi người ở lớp 1 lâm sàng quan hệ với nhau rất tốt, cho nên lần này sinh nhật Phương Dương một người cũng không thiếu, bạn học sôi nổi cũng rất nhiều, không khí vẫn rất nhiệt liệt, nam sinh tụ lại uống mấy chén, mặc dù có nữ sinh lúc đầu cũng kiềm lại, chính là không ngờ nữ sinh trong lớp lại là nữ trung hào kiệt. Ở tình trạng như vậy Thước Nhạc cũng bị uống mấy chén, tố chất cơ thể của cậu tốt lắm, cũng không say chỉ là trên mặt có nhàn nhạt đỏ ửng làm cả người nhìn qua có vẻ quyến rũ, dĩ nhiên điều này là hình dung của nữ sinh. Bất quá mọi người ở đó đa số cảm nhận chính là từ này. Có chút chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của nữ sinh trong lớp. Thước Nhạc lặng yên đi ra ngoài. Dưới bầu trời tuyết, kẻ sống ở phía nam như Thước Nhạc rất ít thấy tuyết, trước đây mẫu thân của cậu vẫn luôn kể một ít trò chơi vào ngày tuyết, làm cho cậu vẫn luôn mong chờ. Hôm nay thấy tuyết không khỏi có chút xúc cảm. Giơ tay hứng một mảnh bông tuyết, dừng ở trong tay, rất nhanh hòa tan. Lúc này đột nhiên Thước Nhạc nghĩ nếu trong không gian cũng có tuyết rơi hoặc trời mưa thì thật tốt, không gian không gió không sóng thoạt nhìn có phần im ắng. Chuẩn bị trở về, dường như có một cảm giác, xoay người về một phía, đối diện đường xe cộ tới lui, anh đứng ở đó, dường như gầy.