Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
Chương 14 : Thước Nhạc vinh quang lên làm tiểu Thước Nhạc
Thước Nhạc ngồi ở cửa sổ phòng ngủ, cầm khối gỗ trong tay, điêu khắc tỉ mỉ, từ nhỏ Thước Nhạc đã rất thích điêu khắc, nhìn một khối vật liệu dần dần thay đổi hình dạng, trong lòng Thước Nhạc rất thỏa mãn, có thể bởi vì tinh thần lực tăng lên, Thước Nhạc cảm thấy mình điêu khắc càng ngày càng thuận lợi, lúc này cậu đang cầm một khối gỗ lim, từ lúc có khối vật liệu này, trong đầu Thước Nhạc liền phác thảo ra những hoa văn mềm mại cứng rắn trên nó, mỗi lần dao khắc mang đi một mảnh vụn gỗ, nặng nhẹ vừa phải, rất nhanh một ống đựng bút hình con khỉ ôm đào hiện ra trên tay cậu, ống đựng bút hình trụ phía trên điêu khắc hoa văn tinh mịn, cành quấn quanh, bảy con khỉ nhỏ ở đầu cành, dáng vẻ mỗi con đều không giống nhau, bộ lông trên người đều có thể thấy một cách rõ ràng.
Thước Nhạc thở dài trong lòng, tuy chạm trổ có phần tiến bộ nhưng không quá hiểu biết về khỉ, cảm thấy còn thiếu chút linh khí.
Đem ống đựng bút đặt ở trên bàn, Thước Nhạc thu dọn những thứ còn sót.
Phanh một tiếng, cửa bị mở ra, những người khác cùng phòng ở bên ngoài đã về, vừa rồi mọi người đi ăn cơm chiều, Thước Nhạc không đi cùng mọi người, Thước Nhạc nghĩ bạn cùng phòng có thể hơi không bằng lòng về cậu, ai làm cho vừa đến lúc ăn cơm thì cậu đã không thấy tăm hơi đâu, chính là cậu thực sự không thích đồ ăn ở căn tin.
“A, đây là ngươi khắc à Thước Nhạc?” Phương Dương nhìn thấy ống đựng bút trên bàn ngạc nhiên hỏi.
“Khắc đẹp quá.” Vương Tôn cũng tiến lên xem.
Nghe hai người bên cạnh không ngừng khen ngợi, Thước Nhạc hơi ngượng ngùng, cậu thật sự cảm thấy chính mình điêu khắc không đẹp, đó là bởi cậu yêu cầu quá cao.
Phanhcửa lại bị đẩy ra, “Ai, ta nói tối hôm cuối tuần mở tiệc đón người mới, lớp 1 lâm sàng chúng ta xuất ra tiết mục, các ngươi xem ai có kĩ năng a. Đều thể hiện ra, Còn có ngươi tiểu Thước Nhạc, cũng không thể thoát ly quần thể, ngươi cũng chuẩn bị tiết mục. Sáng mai tại phòng đa chức năng số 3. À, đừng quên.” Phanh lớp trưởng Khương Tân hấp tấp đến lại hấp tấp đi, nói một hơi thế nhưng không ai có thể cắt ngang. Hơn nữa cửa phòng ngủ của bọn họ có lẽ phải sửa.
Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, “Tiểu Thước Nhạc, khúc khích lớp trưởng thật giỏi. Ha ha” Phương Dương nhái lại lời nói của lớp trưởng, tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười.
Thước Nhạc có chút dở khóc dở cười (nửa cười nửa mếu…) vốn cậu đã có một gương mặt búp bê, thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi rất nhiều, mọi người ở phòng ngủ rất săn sóc cậu, nhưng thực tế cậu còn lớn hơn Vương Tôn hai tháng. Tiêu rồi, cái tên tiểu Thước Nhạc này ngày mai khẳng định truyền khắp lớp 1 lâm sàng .
“Được rồi khoan cười, nghĩ lại có tiết mục gì đi, lớp 1 chúng ta…gần…mười bảy người, có lẽ ngày mai mỗi người đều phải biểu diễn một lần.”
Vừa nghe câu này Vương Tôn nhảy dựng từ trên ghế xuống, “Xuất ra tiết mục, ta thành thạo a, thời trung học ta chính là trùm ca hát ở lớp. Các ngươi nghe a,chết cũng phải yêu” Thước Nhạc chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, tuyệt đối có lực xuyên thấu.
Phương Dương nhấc chân đá mạnh một cái, “Được rồi ngươi chết nhanh đi. Bài này đã sớm lỗi thời.”
Vương Tôn bị Phương Dương đá đến trên ghế, “Ai ai, ngươi đừng động chân a, ta còn có bài khác.”
Khương Phong nhìn thấy hai người ở bên kia làm trò quay đầu nói với Thước Nhạc, “Ngươi chuẩn bị tiết mục gì, lớp trưởng có điểm danh.” Hai người bên kia cũng tiến lại.
Thước Nhạc hơi khó xử, Thước Nhạc, nói như thế nào nhỉ, cái gì cũng tốt, sau khi có tinh thần lưc trên cơ bản muốn học cái gì cũng có thể giỏi, chính là có một thứ, cậu làm gì cũng không được, đó là ca hát, thanh âm của Thước Nhạc rất hay, có điều cậu không biết hát, nhịp điệu có thể chạy xa tám mét, thời trung học cùng bạn học tụ tập đi ca hát, chỉ hát một bài toàn bộ đều im lặng, từ đó về sau Thước Nhạc không hát nữa.
Đương nhiên Thước Nhạc cũng không phải không có tiết mục có thể diễn, Thước Nhạc biết vài lại nhạc cụ, như đàn nhị hồ, tỳ bà, đàn tranh, sáo, tiêu, cậu đều biết, hơn nữa rất tinh thông, trước đây ông ngoại đến nhà Thước Nhạc, vừa lúc mẹ Thước Nhạc muốn Thước Nhạc học piano, ông ngoại Thước Nhạc không vui, dù sao đồ của chính nước mình còn chưa học giỏi, còn học cái gì của nước ngoài. Sau đó tự mình mang Thước Nhạc đi bái sư, mà Thước Nhạc tuy rằng ca hát lạc nhạc, nhưng tập nhạc cụ lại tốt lắm, giáo viên dạy cậu đều nói Thước Nhạc đối với nhạc cụ dân tộc rất có thiên phú, cứ thế Thước Nhạc học vài loại nhạc cụ. Mà còn kiên trì học đến trung học.
Nhưng từ lớp 11 Thước Nhạc bắt đầu không diễn tấu trước mặt người khác. Sau khi tinh thần lực của Thước Nhạc tăng lên năm giác quan rất linh mẫn, khả năng phối hợp của cơ thể rất mạnh, mà khả năng điều khiển nhạc cụ ít người có thể vượt qua, thêm vào lúc cậu diễn tấu tinh thần lực sẽ tản ra, đưa tâm tình của cậu truyền ra ngoài. Một lần vì tâm trạng không tốt Thước Nhạc gảy đàn tranh một lúc, kết quả làm cho vài vị lớn tuổi thiếu nữa vào bệnh viện, từ đó về sau Thước Nhạc liền không diễn tấu trước mặt người khác.
Hát không được, nhạc cụ cũng không được, biểu diễn cái gì đây, Thước Nhạc thực bối rối, đột nhiên trước mắt sáng ngời, cậu biết chính mình diễn cái gì, “Từ từ ta muốn nghĩ chút.” Cầm sổ tay, Thước Nhạc trèo lên giường trên “Ngươi tránh ra, ta phải chuẩn bị một chút, ngày mai ngươi sẽ biết.” Đẩy ra Vương Tôn đang tiến tới.
“Thế nào còn muốn giữ bí mật với bọn ta, thực không biết suy nghĩ.” Khương Phong trêu chọc nói.
Thước Nhạc mở máy tính, “Ngày mai xem không phải sẽ có bất ngờ sao? Lại nói ta cũng chưa chuẩn bị. Chờ ta chuẩn bị tốt nói sau.”
Ba người nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu cũng không đi quấy rầy, ở một bên tiếp tục thảo luận nên hát bài gì.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
44 chương
15 chương
44 chương
28 chương
5 chương
94 chương