Đại Tranh Chi Thế
Chương 90
Chúng nữ tử đứng dậy, theo Thúc Tôn Diêu Quang đi tới cửa lầu, trước khi xuống lầu, Thúc Tôn Diêu Quang còn quay đầu cười lạnh nói:
- Bổn cô nương đã bao cả tửu lâu này, sẽ rất là thanh tĩnh, nơi tuyệt hảo thế này, chính là rất hợp cho các ngươi tình chàng ý thiếp, câu kết làm bậy, ngươi cũng không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nếu có thể thành chuyện tốt, cũng đừng quên tạ ơn bà mai của các người.
Nói xong nhảy huỳnh huỵch xuống thang lầu, rầm rầm chạy đi, cũng không biết "Ngươi" mà nàng nói là Khánh Kỵ, hay là chỉ Thành Bích phu nhân. Thành Bích phu nhân thấy đã làm cho nàng tức giận, che miệng cười duyên nói:
- Thúc Tôn tiểu thư đi thong thả, thứ cho bản phu nhân không tiễn xa được.
Khi hai bên còn đang lo đấu võ mồm, tâm hồn của Khánh Kỵ cũng đã bay đi phương nào rồi. Hắn vốn là lo lắng Thành Bích phu nhân liên thủ với Trọng Lương Hoài, Công Sơn Bất Nữu đối phó với Dương Hổ, không biết bởi vì nguyên nhân gì mà lại muốn mượn sức của mình nhập vào trận doanh của bọn họ, cho nên không muốn tiếp xúc với nàng. Khi bị nàng ngăn lại ở trên đường, cũng bởi vì loại tâm lý này, cho nên mới đảo khách thành chủ mời nàng đến tửu điếm, ở nơi công cộng thì cũng không đến nỗi làm cho Dương Hổ nghi kỵ quá mức. Bây giờ thì hắn đã biết mục đích đích thực của Thành Bích phu nhân.
Bởi vậy, Khánh Kỵ lập tức nghĩ tới nghiệp lớn phục quốc của mình. Nếu muốn phục quốc, cái căn bản nhất, ngoài binh ra chắc chắn là tiền, hiện giờ vẻn vẹn chỉ dựa vào chút sinh ý của bọn Lữ Thiên, đồng thời mình cũng có cho khai hoang trồng trọt, thật ra chỉ có thể đủ nuôi sống cho những binh lính này, nếu muốn chiêu thêm nhân mã, mua quân giới và lương thảo, thì rõ ràng là không đủ sức. Sự giúp đỡ đến từ Vệ Hầu lại chỉ có hạn, hiện giờ nghe nói đến chuyện của Thành Bích phu nhân, hắn nhất thời lại động tâm tư.
Thúc Tôn Diêu Quang vừa đi, trên lầu liền tĩnh lặng hẳn, trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, cô nam quả nữ, lại vừa mới quen, không khí không khỏi có chút xấu hổ. Cũng may Thành Bích phu nhân kinh thương nhiều năm, cũng biết cách nói chuyện, rất nhanh đã khiến cho không khí trở nên hòa hợp hơn, tuy chỉ là hai người mới quen nhau, nhưng mà trong lúc nói chuyện Khánh Kỵ cảm thấy như được đón một luồng gió xuân mát rượi, không hề cảm thấy mất tự nhiên.
Rượu đã quá ba tuần, hai người chọn một vài chuyện nhẹ nhàng thú vị để nói, tươi cười cùng uống, thoải mái cùng ăn, bất tri bất giác Khánh Kỵ đã uống được mấy chén, trên mặt nổi lên một chút ửng đỏ nhàn nhạt, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú uy phong đầy sức sống. Thành Bích phu nhân thấy vậy thì cười duyên nói:
- Công tử thực đúng là một nhân vật tuấn tú hiếm thấy, thật là có chút xứng đôi với Thúc Tôn tiểu thư. Thúc Tôn cô nương tuy rằng tính tình có hơi thô lỗ, kỳ thực những nữ tử trong nhà công khanh thế gia phàm là còn chưa lấy chồng, có mấy vị cô nương ở thời điểm này lại không được nuông chiều như vậy? Thúc Tôn cô nương ngược lại còn coi như là người có tính tình sáng sủa nhất rồi, công tử nếu thắng trận đi săn này, nhất định phải để nàng thực hiện lời hứa mới được, công tử là nhân tài như vậy, nói không chừng có thể làm rung động tâm hồn thiếu nữ của nàng, thành một mối nhân duyên tuyệt hảo.
Khánh Kỵ cười khổ nói:
- Phu nhân lại giễu cợt ta rồi, nha đầu điêu ngoa kia chỉ cần nhìn thấy ta là mũi không ra mũi mặt không ra mặt ngay. Nếu ta thật sự có nàng làm thị tỳ, chỉ sợ mỗi tối đi ngủ đều phải mở to đôi con ngươi để đề phòng nàng ám toán. Ha hả, chuyện đi săn, ta chỉ là muốn giúp bọn công tử lấy về một chút mặt mũi, vị Thúc Tôn Đại tiểu thư này, ta thực sự không dám lĩnh giáo.
Thành Bích phu nhân chớp chớp mắt cười nói:
- Công tử không thấy rằng Thúc Tôn tiểu thư thông minh lanh lợi, xinh đẹp đáng yêu sao?
Khánh Kỵ cười nói:
- Khánh Kỵ hiện tại một lòng chỉ nghĩ về việc báo thù nước, tư tình nữ nhi còn chưa phải lúc để trong lòng.
Nói tới đây hắn lại khen tặng một câu:
- Nói về xinh đẹp, phu nhân thực đúng là đệ nhất mỹ nữ mà Khánh Kỵ từng chứng kiến, tướng mạo phong tình, dường như đã đạt tới cảnh giới tuyệt hảo. Nếu không có lời nói của phu nhân, thì nhìn chỉ như một thiếu nữ hai mươi tuổi, thật sự là khiến cho người ta phải thán phục.
Nữ nhân, luôn luôn đặc biệt chú ý tới tướng mạo và tuổi tác, Thành Bích phu nhân nghe thấy vậy thì mặt cười rạng rỡ, đầu mày cuối mắt đều lộ ra vẻ hoan hỉ. Khánh Kỵ một lời vừa dứt, đột nhiên chuyển đổi đề tài nói:
- Kỳ thật phu nhân cũng không cần phải để ý quá đến chuyện đua thuyền rồng, kinh doanh muối biển thôi mà, ngay cả có tiêu thụ được ở cả Lỗ quốc, thì cũng có kiếm được bao nhiêu lợi nhuận đâu.
Thành Bích phu nhân tự đắc nói:
- Công tử tập luyện rồi học tập suốt ngày suốt đêm, đương nhiên không hiểu việc kinh thương. Muối ăn tuy không phải là vật đắt tiền, nhưng lại là thứ mà nhà nhà không thể thiếu. Muối ăn chỉ cần lấy từ nước biển, phí tổn không cao, nhưng một khi tiêu thụ ra, tích tiểu thành đại, tích suối thành biển, đó chính là đại tài phú mà người ta khó có thể tưởng tượng ra được. Huống hồ, sinh ý của Thành Bích không chỉ ở Lỗ quốc, Tống Trần Tào Vệ, Thái Sở Tấn Tần, không nơi nào không có vết xe của xa mã Thành phủ chúng ta. Nếu vận chuyển ra ngoài Lỗ quốc, lợi nhuận sẽ còn tăng gấp bội, các đoàn xe của Thành phủ tới các nước chư hầu, mỗi lần đi tới, quy mô ít nhất cũng phải năm mươi xe, ngươi còn muốn lợi nhuận đến đâu?
Khánh Kỵ nghe thấy vậy, trong lòng cũng đã hiểu rõ, hơn nữa cũng đã nắm chắc cơ hội thương lượng. Vị Thành Bích phu nhân này trừ phi là không động tâm, nếu đã động tâm, lần đua thuyền rồng này nàng nhất định phải thắng cho bằng được, nếu không thì với thân phận tôn quý của nàng, sao có thể hạ mình bày tỏ với một công tử lưu vong như mình.
Khánh Kỵ trong lòng đã lập kế hoạch, liền khẽ cười nói:
- Ồ? Nói như vậy, chỉ cần ta giúp phu nhân thắng trận đấu này, thế thì tài phú lớn như vậy, phu nhân chẳng phải là đoạt dễ dàng như trở bàn tay sao?
- Đúng đó, ha hả, ta nghĩ... ngày mai những đối thủ nghe được tin tức này, nhất định là sẽ mặt xám mày tro.
Thành Bích phu nhân vui vẻ gật đầu, có điều vừa nói xong, đột nhiên ngẩn ra, ẩn ẩn nhận ra được ngữ khí của Khánh Kỵ tựa hồ hơi có vấn đề.
Quả nhiên, Khánh Kỵ buông ánh mắt xuống, nhẹ nhàng xoay xoay chén rượu, từ từ nói:
- Nếu như thế, phu nhân chỉ lấy một con cá nướng để cảm tạ, có vẻ hay không... hơi quá ít ỏi đi?
Thành Bích phu nhân vốn định nói sẽ có một phần hậu lễ nữa để tặng, nhưng mà người trước mặt không phải là người làm ăn để mà cò kè mặc cả, hắn là Khánh Kỵ, Khánh Kỵ là ai? Đường đường là Ngô quốc công tử, tuy nói rằng hiện tại đang lưu vong bên ngoài, nhưng mà hổ chết không mất uy, công tử chính là công tử, đều có thân phận và tôn nghiêm của công tử, như thế nào lại có thể đi tính toán chi li một chút tạ ơn, như vậy... Hắn hỏi như thế, là có ý tứ gì?
Thành Bích phu nhân tâm niệm chuyển động, nhìn biểu tình tựa cười lại như không cười của Khánh Kỵ, một ý niệm trong đầu đột nhiên nảy ra từ đáy lòng: Nếu không phải tiền, vậy hắn... hắn vì cái gì? Hay là...
Sinh ra đã xinh đẹp, Thành Bích phu nhân lập tức liền cảm thấy không được tự nhiên, ráng hồng chợt xuất hiện trên khuôn mặt, trên gò má đột nhiên có cảm giác như muốn phát sốt.
Thành Bích phu nhân toàn thân phong lưu, quyến rũ tự nhiên, không biết có bao nhiêu nam tử thấy tư sắc của nàng mà thèm nhỏ dãi, sau khi Quý Tôn Tử Phi qua đời, liền giống như ruồi bọ bay tới bay lui bên người nàng, chỉ mong chờ được nàng ưu ái, trở thành nam nhân của nàng. Thành Bích phu nhân rất mẫn cảm đối với loại sự tình này, hơn nữa nàng thật sự khó có thể tưởng tượng được một vị vương tôn công tử lại có thể bàn chuyện kinh doanh với nàng, nên đương nhiên là liền nghĩ đến loại sự tình này.
- Như thế... Công tử ngươi... ngươi là có ý tứ gì?
Vừa hỏi như vậy, trái tim của Thành Bích phu nhân liền cũng không chịu thua kém liền đập loạn lên.
Khánh Kỵ hơi hơi nghiêng người, mắt chăm chú nhìn mặt nàng, cười nói:
- Ta giúp phu nhân lấy được quyền hành này, ba năm kinh doanh, đừng nói là Lỗ quốc, chỉ sợ là giàu có như Tề quốc, cũng không tìm ra được thế gia hào phú nào có thể so sánh được với phu nhân. Dù sao... Tề quốc không giống như Lỗ quốc, có thể một nhà độc chiếm sinh ý muối ăn. Thúc Tôn Diêu Quang nói thật không sai, ba năm sau, phu nhân chẳng sợ có thể góp được cả một núi vàng hay sao? Huống hồ ba năm thời gian này còn có thể giao tiếp với thương nhân nhiều quốc gia, ba năm sau thử xem có ai còn có thể sóng vai với phu nhân. Khánh Kỵ nỗ lực đương nhiên là nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà thành quả cũng đủ khiến cho người ta phải trợn mắt. Phu nhân... phải chăng cũng nên trả công cho Khánh Kỵ một chút chứ?
Thành Bích phu nhân gò má đã trở thành màu phấn hồng, thấy Khánh Kỵ nghiêng người về phía trước, liền ngả người về phía sau, nổi giận nói:
- Trả... trả công cái gì? Không được! Không thể! Tuyệt đối không thể!
Khánh Kỵ đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Phu nhân xuất thân là người làm ăn, đã từng thấy qua người nào chịu nói chuyện khi chưa được trả giá đúng mức chưa? Phu nhân tốt nhất là nên cẩn thận cân nhắc một chút, ta giúp phu nhân giành được nhiều chỗ tốt như vậy, hắc hắc, phu nhân cũng không nỡ chia cho ta một chút bánh ngọt sao?
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
37 chương
78 chương
208 chương
51 chương
25 chương