Ánh mắt Anh Đào chợt lóe, đương nhiên hiểu ý. A Cừu thấy hắn đã hỏi ra chân tướng, lại đem kẻ chủ mưu xúi giục hung thủ đổ lên người Ngô quốc Cơ Quang, trong lòng không khỏi kinh ngạc, có điều hắn đối với Khánh Kỵ xưa nay luôn cúi đầu nghe lệnh, đã thành thói quen mang đầu của hắn trở thành đầu của mình, trong lòng cho dù không rõ, lại vẫn chắp tay nhận mệnh. A Cừu lui ra, cầm trong tay hai thanh đoản kích máu chảy đầm đìa đứng ở đầu đường, Anh Đào nhảy lên xe, nhặt yên cương quất ngựa. Khánh Kỵ sắc mặt bình tĩnh trèo lên xe, Anh Đào bỗng nhiên nói: - Công tử, Mạnh Tôn Thị muốn phá hỏng kế của Quý Tôn đại nhân, lại dám để thích khách đến, chúng ta có nên... Khánh Kỵ hơi hơi nâng ánh mắt lên, hỏi: - Nên làm gì? - Chúng ta có nên thông tri cho Quý Tôn đại nhân hay không, như vậy... - Hừ! Làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Sự thiếu hụt lớn nhất của Quý Tôn Ý Như khi hành sự chính là dũng cảm quyết đoán, hắn có tâm muốn giúp ta hay không còn chưa quyết được, hiện tại nhất định sẽ không trở mặt với hai nhà Mạnh Tôn, Thúc Tôn, đi tìm hắn thì cũng để làm gì? Chỉ làm cho trên dưới Lỗ quốc hoảng sợ, không dám thân cận với ta. Anh Đào khe khẽ thở dài, hắn hiểu, cho dù biết được thân phận của thích khách cũng không làm gì được Mạnh Tôn Thị, thân phận của Mạnh Tôn Thị như vậy, quyết sẽ không tự nhận mình đã điều thích khách, cho dù có bắt được nhân chứng sống, cũng hoàn toàn không thể làm bằng chứng gây khó dễ cho hắn. Nếu hiện tại trở mặt, chính là bức Quý Tôn Ý Như lập tức phải lựa chọn giữa Khánh Kỵ và Mạnh Tôn Thị mà thôi, Khánh Kỵ lúc này ở trong triều đình Lỗ quốc vẫn chưa có thực lực cùng nhiều ảnh hưởng, ngửa bài quá sớm không phải là điều tốt với công tử. Khánh Kỵ trầm ngâm một lát, nói: - Mạnh Tôn Thị chưa chết tâm muốn giết ta, sẽ không kiêng nể gì tiếp tục phái thích khách tới, hắn cùng Quý Tôn Ý Như đã tranh đấu gay gắt vài thập niên, biết rõ bản tính của Quý Tôn Ý Như, nghĩ rằng lão cáo già này trước khi chưa quyết tâm được sẽ không vì ta mà quyết liệt với hắn. Hiện giờ... Chúng ta không thể dựa vào kẻ khác, chỉ có thể dựa vào chính mình. - Công tử yên tâm, chỉ cần mệnh Anh Đào này còn, cho dù có phải vào long đàm hổ huyệt, Anh Đào cũng quyết không dung cho kẻ nào dám làm tổn thương công tử. Khánh Kỵ mỉm cười: - Lòng trung thành của ngươi, ta đương nhiên biết, có điều... Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm kẻ trộm, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng trộm, cho dù phương pháp bảo hộ của nghiêm mật, có cẩn thận mấy cũng phải có thời điểm sai sót. Muốn phòng thủ, chỉ có tiến công, tiến công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất. (Tịch Bân chắc là ham bóng đá lắm) Anh Đào ngẩn ra: - Công tử, ý của người là? Khánh Kỵ trầm mặc ở trong xe, một bánh xe của xe ngựa đã bị tổn hại một chút, đi trên đường cứ lọc cọc lọc cọc, Khánh Kỵ trong tiếng lọc cọc đó tĩnh lặng một lát, chậm rãi nói: - Sau khi hồi phủ, ngươi ra ngoài thành một chuyến, từ đội của Lương Hổ Tử chọn lấy vài gương mặt đến đây, chọn người phải can đảm và cẩn trọng, thân thủ linh hoạt, giỏi về trèo tường khoét ngạch, trộm chó trộm gà. Ừm... Ngày trước có vài đạo tặc là thủ hạ của Triển Chích đã chiêu hàng, có thể chọn ra vài người xuất sắc, nhân số không quá hai mươi. Đêm nay... Ta có việc trọng dụng!