Khánh Kỵ trong tiệc rượu không ngừng chuyển đề tài để tìm cách thăm dò mục đích chân chính của Quý Tôn Ý Như từ Dương Hổ, nhưng Dương Hổ đã tung hoành nhiều năm trong quan trường, kinh nghiệm so với một thiếu niên công tử lại thêm một thành viên tổ làm phim gộp lại cũng không thể bằng được. Dương Hổ mà đã không muốn nói ra, đừng có mơ mà hỏi ra được một chữ. Kỳ thật Quý Tôn Ý Như và Dương Hổ là thực tâm muốn xúc tiến xuất binh của Lỗ quốc, nguyên nhân cũng chẳng phải vì cái gì mà thiên hạ đại nghĩa, cũng không phải muốn kiếm lợi lộc gì, mà là xuất phát chính từ sự tranh đấu bên trong Lỗ quốc. Cục diện ba nhà phân chia nước Lỗ cũng đã giằng co hơn hai trăm năm. Hơn hai trăm năm qua, ba đại thế gia vì quyền lực mà tranh đấu gay gắt, đồng thời cũng liên thủ nhau lại để tập trung quyền lực Lỗ quân, tấn công những quý tộc mới quật khởi, ở dưới loại cục diện này, ba nhà dần dần hình thành một loại ngầm hiểu: Phá hoại lẫn nhau, duy trì lẫn nhau. Trong ba nhà, nếu có một nhà thế lực quá lớn, hai nhà còn lại sẽ liên thủ đến khi thế lực của hắn trở nên suy yếu. Còn bất kể là nhà nào quá mức suy nhược, hoặc là bị vua diệt trừ hoặc là bị quý tộc mới phát thay thế, hai nhà còn lại liền sẽ liên thủ để hỗ trợ hắn, hình thành một loại quan hệ dị dạng vừa là bạn vừa là thù. Hiện giờ Quý Tôn Thị đã khống chế được một nửa quân đội của Lỗ quốc, đang dần dần đi vào hướng cục diện nhất gia độc đại, việc này khiến cho hai nhà kia luôn bất an, bọn họ liền bắt đầu tìm cách phá cái ngai của Quý Tôn Ý Như, dùng trăm phương nghìn kế làm suy yếu quyền lực của Quý Thị. Đối mặt với loại cục diện này, Quý Tôn Ý Như cũng không hoàn toàn quyết liệt tranh đấu với bọn họ, lại cũng không chịu buông tay khỏi quyền lực đã đoạt được, đến nỗi các bên đều sứt đầu mẻ trán, lâm vào ngõ cụt. Đúng vào lúc này, Khánh Kỵ chạy trốn sang Lỗ quốc, Dương Hổ nhận được tin tức này lập tức nhanh trí, khuyên nhủ Quý Tôn Ý Như xuất binh trợ giúp Khánh Kỵ, mục đích của việc này chỉ có một: Phát động chiến tranh ngoài nước, giải quyết mâu thuẫn trong nước, ở trong chiến tranh lợi dụng ưu thế về địa vị chấp chính dần dần nắm toàn bộ binh quyền trong tay. Gia chủ hai nhà Thúc Tôn, Mạnh Tôn đều không phải là ngu ngốc, ý kiến này vừa nói ra, bọn họ đã đoán ra được mục đích đích thực của Quý Tôn Ý Như, vì thế nên ra sức phản đối, ý kiến tóm lại là khó có thể thống nhất, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Khánh Kỵ bị ngăn lại ở Tất Thành. Quý Tôn Ý Như thấy hai nhà còn lại phản ứng kịch liệt, liền cũng tìm đường lui, Dương Hổ vừa thấy không ổn, cũng đành phải lui mà tính kế tiếp theo, khuyên hắn mặc kệ như thế nào trước hết cứ đem Khánh Kỵ vào Khúc Phụ, về phần có lợi dụng hắn hay không thì còn tùy vào hoàn cảnh. Quý Tôn Ý Như suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Dương Hổ luôn nhiệt tình tập trung quyền lực về Quý Thị, kỳ thật cũng có mục đích của hắn. Dương Hổ hiện giờ binh quyền mặc dù lớn, những hắn vẫn chỉ là gia nô Quý Thị, thân phận hèn mọn là không thể thay đổi, hắn muốn thoát khỏi cái xuất thân đó, chỉ có thể lập công lao, mà quyền lực Lỗ quốc lại chia làm ba phần, khát vọng của hắn làm thế nào mà thực hiện được? Bởi vậy, Dương Hổ vắt óc trợ giúp cho Quý Tôn Ý Như thống nhất quyền lực ba nhà, từ đó đạt được đại nghiệp của chính mình. Đáng tiếc Quý Tôn Ý Như dã tâm có thừa, khí phách lại không đủ, tóm lại vẫn không dám quyết liệt với hai nhà Thúc, Mạnh. Dương Hổ không biết làm sao, đành phải đi được bước nào hay bước ấy, trước tiên chuẩn bị cho Khánh Kỵ tiến vào Khúc Phụ rồi nói sau. Hắn vừa gặp mặt đã nói ra sự phân chia của ba nhà, cũng vì hy vọng Khánh Kỵ có thể hiểu được một ít tình huống, Khánh Kỵ nếu có biện pháp làm lay chuyển hai nhà Thúc, Mạnh, đương nhiên là điều vô cùng tuyệt vời. Khánh Kỵ thấy hỏi bóng hỏi gió cũng không được gì, dường như lòng kiên nhẫn đã bị bào mòn tới mức không còn nữa, hắn bỗng nhiên nâng chén lên, căm giận nói: - Lỗ quốc hiện giờ cũng chỉ có Quý Tôn chấp chính cùng Dương Hổ đại nhân được coi như là hào kiệt một phương, hai vị gia chủ Thúc Tôn, Mạnh Tôn chỉ biết gìn giữ, không biết gây dựng, hắc, cái vì mà nhẫn vì quốc gia, nhẫn có khác gì yếu đuối không? Quả thực là còn không bằng đàn bà. Dương Hổ bật cười khánh khách: - Cẩn thận một chút cũng chưa chắc là chuyện xấu cơ mà? Khánh Kỵ dường như đã say ba phần lại càu nhàu: - Giúp đỡ Khánh Kỵ chẳng lẽ không có lợi cho Lỗ quốc sao? Lỗ quốc Bắc có Tề mạnh, tình cảnh khó chống đỡ. Hiện giờ Cơ Quang tại vị, người này dã tâm bừng bừng, một khi vương vị yên ổn, sẽ Tây phạt Sở, Nam đánh Việt, Bắc dẹp Lỗ, đó là chuyện tất nhiên. Khánh Kỵ nếu được Lỗ quốc trợ giúp đoạt lại vương vị, Lỗ quốc sẽ có ân huệ lớn lao với ta, đến lúc đó, Lỗ Ngô thành một nhà, láng giềng hoà thuận hữu hảo, trở thành hai nước huynh đệ, Tề quốc còn dám có chủ ý với Lỗ quốc sao? Hai vị gia chủ Thúc Tôn, Mạnh Tôn chỉ nhìn thấy trước mắt, không nhìn ra lâu dài, tầm nhìn hạn hẹp như vậy, chẳng nhẽ không phải giống đàn bà sao? Dương Hổ mỉm cười nói: - Công tử say rồi, dụng binh là đại sự to lớn nhường nào, đương nhiên cần có sự thận trọng. Hạp Lư hiện tại đã có được toàn bộ Ngô quốc, mà công tử lại chỉ có một Ngải thành, thực lực cách nhau quá xa. Lỗ quốc giáp biên giới với Ngô, một khi dùng binh, Lỗ quốc sẽ phải đứng mũi chịu sào, thử hỏi sao có thể không càng thêm thận trọng. Lỗ quốc đã nhiều năm rồi không phải động binh khí, chẳng lẽ không phải là do nhẫn vì quốc gia, là kết quả của thuật cai trị đó sao. - Ha ha! Loại chuyện lừa mình dối người này Dương Hổ đại nhân thực sự tin sao? Khánh Kỵ cười to: - Nếu quân không chịu nổi một kích, khi đó Lỗ quốc còn có thể nhẫn như thế nào, làm sao còn có thể nói lớn về nhân nghĩa, thử hỏi chư hầu sẽ bỏ qua một miếng thịt béo như Lỗ quốc hay sao? Lỗ quốc đã bình an vô sự nhiều năm như vậy, còn không phải bởi vì có vũ lực làm hậu thuẫn sao. Chỉ có điều, không có chí tiến thủ, không thể làm lớn mạnh chính mình. Không thể cứ ở xung quanh Lỗ quốc xây dựng một cục diện có lợi đối với nó, loại an bình kiểu này có thể duy trì được bao lâu? Không kẻ nào nhìn xa, tất có mối lo gần, Quý Tôn chấp chính chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không nghĩ ra được? Ánh mắt Dương Hổ hơi lóe lên: - Như vậy, theo công tử thấy, Lỗ quốc chúng ta đi theo Chu lễ, thực thi vương đạo, ngược lại hóa ra là tự đi tìm chết? Khánh Kỵ gặm một miếng lớn thịt nai mỡ chảy đầm đìa, cười lạnh nói: - Chẳng lẽ lại không đúng? Thiên hạ này, nhỏ từ một nhà, lớn tới một quốc gia, chuyện gì cũng phải tranh. Người không tranh, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đồ ăn trong bụng hổ báo. Chỉ có người có khả năng tranh, chịu tranh, sẽ tranh, mới có thể trở nên ngày càng cường đại, trở thành kẻ bề trên. Dương Hổ đại nhân nếu như không tranh, sẽ có vinh hoa quyền quý như hôm nay sao? Cơ Quang nếu không tranh, sẽ đoạt được Ngô Vương vương vị sao? Khánh Kỵ nếu không tranh, hôm nay còn có thể sống để cùng uống rượu với đại nhân ư? Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai vị đại nhân luôn lo trước lo sau, có thể làm nên đại sự gì? Theo Khánh Kỵ xem ra, thiên hạ này, nắm tay kẻ nào lớn, kẻ đó có thể làm chủ! Trong thời loạn, bá đạo mới là vương đạo! Cá lớn nuốt cá bé, cường giả mới được sinh ra, thế giới này, từ lúc khai thiên lập địa cho tới hôm nay, chính là một Đại tranh chi thế! Dương Hổ là nhân vật theo phái chủ chiến của Lỗ quốc, chính là một người thờ phụng vũ lực tối thượng, nghe được Khánh Kỵ sau khi say rượu nói ra những lời thực tâm này, không khỏi vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, cao giọng cười to nói: - Lời này của công tử rất hợp ý ta. Tới đây, chúng ta vì một chữ Tranh mà cạn chén này! Hai người nâng chén uống sạch, đúng lúc này, từ xa có một tiếng cười dài, thanh âm của Triển Hoạch truyền đến từ xa xa: - Khánh Kỵ công tử, thất lễ thất lễ, Triển mỗ đã trở lại. Khóe miệng của Dương Hổ hơi nhếch lên, sắc mặt nhất thời cũng trầm đi, Khánh Kỵ nhìn thấy bất giác trong lòng khẽ động: "Lỗ quốc ba nhà đương nhiên là đang lục đục với nhau, Quý Tôn Thị lại trọng dụng vài tâm phúc thế này sao... Xem ra là không hề hòa thuận nha."