Nhâm Nhược Tích đang xem cuộc chiến từ trên núi, nhìn thấy Khánh Kỵ uy phong đánh ngã con ngựa, không khỏi mong ngóng hướng về phía đó. Nàng vốn tưởng rằng trận đại chiến sẽ hết sức căng thẳng, vốn định không để ý đến lời khuyên can của Khánh Kỵ, lập tức ra lệnh cho người của mình lên phía trước trợ chiến, nào ngờ Khánh Kỵ nói ba xạo một lúc rồi đột nhiên lui về trận của mình, nhân mã của Triển Chích cũng đều ngồi ngay tại chỗ nghỉ ngơi. Nhâm Nhược Tích không khỏi vừa sợ lại vừa kỳ lạ, không biết nguyên nhân trong đó, vội vàng cho người tới hỏi xem đến tột cùng là như thế nào. Ít lúc sau, một gã gia tướng vội chạy trở về, nói lại cho nàng Khánh Kỵ đã đình chiến nghỉ tạm, Nhâm Nhược Tích sau khi nghe xong thì cực kỳ sợ hãi, thầm nghĩ rằng: "Trên đời như thế nào lại có người ngu đến vậy? Đạo tặc này một đường chạy như điên đuổi theo, khí huyết sôi trào, mồ hôi ướt đẫm, dĩ nhiên là có chút mệt mỏi, hắn không nhân cơ hội mà phản công, lại còn tỏ ra hào phóng, nói cái gì mà nhân nghĩa với bọn kẻ trộm, đây không phải là bảo hổ lột da (1) sao? Nhâm Băng Nguyệt oán hận giậm chân tại chỗ, nói: - Thôi rồi, hôm nay nhìn hắn có vẻ tỉnh táo, không thể tưởng được lại chỉ là một kẻ thất phu cuồng vọng tự đại. May mắn rằng người của chúng ta đã bày ra một đạo phòng tuyến, Khánh Kỵ một khi tan tác, còn có thể nhất thời ngăn cản Triển Chích, kéo dài thời gian cho chúng ta lên thuyền. Có điều nhân mã của người này bị tổn thất là không thể tránh được! Nhâm Nhược Tích vốn cũng nghĩ như thế, nhưng nghe nàng ta nói vậy, ngược lại lại phủ định ý nghĩ của chính mình, ánh mắt của nàng xoay chuyển trên người Nhâm Băng Nguyệt, rồi lại hồ nghi nhìn Khánh Kỵ ở dưới chân núi, bỗng nhiên nói: - Ta thấy cũng chưa chắc, có lẽ... Khánh Kỵ công tử có chỗ dựa nào đó khác cũng không chừng. Nhâm Băng Nguyệt quay người xem thường, tức giận nói: - Hứ! Tỷ tỷ tin hắn tới mức mù quáng rồi, tình hình như hiện giờ, hắn có thể có cái phương pháp nào tốt? Nhâm Nhược Tích cười, nói: - Ta thật ra không phải là tin hắn, mà là bởi vì tin ngươi. Nhâm Băng Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó vui vẻ, xấu hổ nói: - Tin ta? Tỷ tỷ tin ta... Tin ta chuyện gì, kỳ thật người ta thực rất ngốc, cũng không có đề nghị ra cái gì cao minh mà. Nhâm Nhược Tích ha hả cười nói: - Đúng vậy, tỷ tỷ cũng biết nha đầu ngươi thật sự là rất ngốc, cho nên... Ngươi cũng có thể tính ra được rằng đối địch như vậy thì chính mình cũng gặp bất lợi to lớn, Khánh Kỵ công tử sẽ không thể nghĩ ra sao? Cái mà ngươi nhìn ra được, hắn như thể nào có thể không nhìn ra? Cho nên... Ngươi nói hắn nhất định sẽ bại, thì tám chín phần mười kết quả sẽ là ngược lại. Nhâm Băng Nguyệt nghe thấy tỷ tỷ nói vậy thì không khỏi lâm vào chán nản. Khánh Kỵ thong thả chậm chạp bước đi trước trận mình, đôi mắt sít sao nhìn nhìn chằm chằm vào nhân mã của Triển Chích, vẻ mặt, cử chỉ, khí sắc của bọn chúng, kể cả dấu vết mồ hôi từ trán xuống cằm đã dần dần tiêu tan hắn cũng không bỏ qua, đồng thời lại không ngừng cùng Lương Hổ Tử, Anh Đào đám người liếc mắt nhìn nhau. Qua thời gian ước định là hai nén hương, Nhâm Nhược Tích ở trên sườn núi đã khẩn trương tới mức mồ hôi ra đầy cả lòng bàn tay, Khánh Kỵ mới đứng thẳng thân mình, hét lớn một tiếng: - Thời gian đã tới, Triển Chích tới đây, đại chiến ba trăm hiệp với bản công tử! Triển Chích ngồi xếp bằng giống như mãnh hổ ở đằng kia, trong lòng sớm đã không còn kiên nhẫn, vừa nghe thấy lời ấy thì lập tức nhảy dựng lên, giơ kiếm quát to: - Các huynh đệ, động thủ! Nhâm gia tiểu tỷ muội đứng ở trên sườn núi đã nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, giương to mắt nhìn chiến trường ở dưới núi, chỉ thấy Khánh Kỵ tay cầm một cây trường mâu, dẫn trung quân thành hình mũi khoan hướng tới Triển Chích, nhân số tuy ít, nhưng khí thế khiến cho người ta sợ hãi, tả quân Lương Hổ Tử, hữu quân Anh Đào, cũng dẫn theo binh sĩ gào thét xông lên, nhân mã song phương lập tức chém giết lấy nhau, trên đường lớn, trong bụi cỏ nơi nơi đều là dũng sĩ đang vật lộn quát mắng lẫn nhau. Nhâm gia tỷ muội đứng ở trên sườn núi càng xem càng kỳ, chỉ thấy song phương vừa mới giao thủ, nhân mã của Triển Chích liền binh bại như núi lở, sĩ tốt của Khánh Kỵ tuy ít, nhưng mỗi người lại có uy phong có thể lấy một chọi mười, đối mặt với địch quân mà giống như đang chặt chém đồ ăn, khí thế không thể đỡ, nhất thời khiến người ta phải ngây người. Nhâm Băng Nguyệt không biết chiến lực của bọn đạo tặc Triển Chích như thế nào, Nhâm Nhược Tích lại đã biết đến. Đêm qua nàng cùng những người này đã giao thủ, biết chiếc lực của bọn chúng thế nào, cũng biết chiến lực của binh lính Khánh Kỵ thế nào. Đạo tặc của Triển Chích dù rằng vũ khí không thật tốt, nhưng mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, võ công xuất chúng, so với quân sĩ tầm thường còn phải cao hơn vài phần, như thế nào lại bị đánh bại như hoa rơi nước chảy như vậy? Không nói tới những lão binh thủ hạ của Khánh Kỵ thân đã trải trăm trận, mà kể cả những nông phu đại hán vừa mới gia nhập quân ngũ còn mặc quần áo thường dân, trong tay chỉ cầm gậy gỗ, đánh với bọn chúng mà đều giống như hổ giữa bầy dê. Mắt thấy bọn đạo tặc rõ ràng là cầm đao thương trước mắt, thế mà một đám chân tay lại mềm như bún, động tác chậm chạp, liền giống như sơn dương mặc kệ cho người xâu xé, chẳng lẽ Khánh Kỵ làm yêu pháp cho bọn hắn sao? Triển Chích trong lòng cũng đại hận, càng hận hơn chính là hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được tụ tập hơn ngàn đạo tặc thiện chiến, vừa mới giao thủ đã có cục diện như vậy, hôm qua Cổ Quân Hải chỉ hơn Khánh Kỵ không đến hai trăm người, mà đã có thể quấn lấy hắn lâu như vậy, mà hôm nay chính mình tự tay đối phó với địch, như thế nào lại bị đánh ra bộ dáng thế này? Triển Chích cùng Khánh Kỵ giao thủ chưa tới ba hiệp, binh hỗ trợ trái phải đã bị quân Khánh Kỵ chém chết, Triển Chích là chủ tướng, đều có thị vệ không ngừng bổ sung làm thủ vệ trái phải cho hắn, nhưng mà những người này tựa hồ hoàn toàn không dũng mãnh như bình thường, một đám lúc tiến lúc lui bước đi chậm chạp, rất khó phối hợp cùng hắn. Mắt thấy hai trăm binh sĩ của Khánh Kỵ giống như mãnh hổ xuống núi, người của chính mình lại không biết trúng phải cái tà ma gì, ngay cả một nửa chiến lực bình thường cũng không phát huy ra được, Triển Chích tức giận đến gần như hộc máu, cái gì mà trộm cũng có đạo của trộm, lúc này đều vứt đi hết, Triển Chích khóe mắt như muốn nứt ra, toàn lực đẩy một mâu của Khánh Kỵ ra, hét lớn: - LUI! Bọn đạo tặc đã sớm đỡ không nổi, rất nhiều người không rõ vì sao, đều nghĩ rằng Khánh Kỵ có thần tương trợ, trong lòng liền kinh khiếp, trong lòng đã khiếp thì sẽ không còn chiến ý, thủ lĩnh vừa nói lui lại, lập tức đều nhảy vào bụi cỏ hai bên, Triển Chích thật ra cũng còn chút nghĩa khí, thề sống chết ngăn cản, yểm hộ cho nhân mã của mình lui lại. Bên người có nhiều tử sĩ hộ vệ, Triển Chích còn chưa bị dính thương, nhưng mà một lát thời gian, bên người hắn đã có hơn mười người chết dưới kiếm của quân Khánh Kỵ. Khánh Kỵ thấy hắn muốn chạy trốn, một mâu ngang trời, đâm vào cổ của kẻ hộ tống bên phải hắn, mang theo một chùm máu tươi lại đâm vào ngực của Triển Chích, mâu này hung mãnh, Triển Chích đã đánh đến mệt mỏi, mắt thấy không thể tránh kịp, một tử sĩ đã tranh bước lên trước, đẩy Triển Chích ra, một mâu này liền xuyên qua ngực hắn. Đạo tặc này thật sự là dũng mãnh, hai tay gắt gao cầm lấy cán mâu, mắt trợn trừng không chịu buông tay. Khánh Kỵ giật mấy cái, dùng sức rút mâu ra khỏi thi thể của hắn, Triển Chích mắt thấy thủ hạ tử chiến để cứu hắn thoát thân, con mắt rưng rưng hét lớn một tiếng vừa muốn bổ nhào tới, Cổ Quân Hải mang theo một thanh kiếm bản to máu chảy đầm đìa ngăn ở trước người hắn, một mặt ẩu đả như hổ điên, một mặt kêu to: - Chủ thượng, đã bảo lui thì phải lui, không thể chần chờ! Triển Chích ngẩn ra, liền bị tùy tùng kéo vào bụi cỏ, việc đã đến nước này, Triển Chích đành phải quay người chạy trối chết, một đường chạy trốn, một đường cắn răng tới mức tiếng ken két vang lên. Từ khi Triển Chích hắn dương danh ở Tề Lỗ tới nay, chỉ có người khác chạy tán loạn trước mặt hắn, bao lâu nay hắn đã bao giờ phải chật vật như vậy đâu? Hôm qua lâm trận bỏ chạy còn có thể nói là tùy thời thế mà lui, hôm nay thực sự là đã bị đánh bại, hơn ngàn đạo tặc mà đánh không lại hai trăm binh Khánh Kỵ đem theo, nhân mã của Khánh Kỵ đều là thiên thần hạ phàm hay sao? Lúc này bốn phía đất trời mênh mông tất cả đều là cỏ hoang, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân lung tung rối loạn, ngay cả người của mình cũng không thể chú ý hết được, cũng cố không tự hỏi nguyên do vì sao, chỉ nương theo cỏ hoang ẩn giấu mà liều mạng chạy về phía trước, chạy trốn càng xa càng tốt mà thôi. Khánh Kỵ mắt thấy nhân mã Triển Chích đã đại bại mà chạy, cỏ hoang bụi rậm không thể đuổi theo, liền lệnh khoa chiêng thu binh, lần lách qua khe cửa hẹp này cuối cùng đã thành công. Trên sườn núi, Nhâm Thị tỷ muội thấy mà ngây người, Nhâm Băng Nguyệt mở to mắt như hòn bi, há hốc mồm, ngây ngốc nhìn binh lính của Khánh Kỵ ở dưới sườn núi như tia chớp đánh tan đạo tặc của Triển Chích, thương vong cơ hồ chỉ lẻ tẻ vài người, quả thực không thể tin được những gì đã thấy: - Ông trời! Khánh Kỵ nhất định là biết yêu pháp! Nhâm Nhược Tích cũng không khác nàng cho lắm, kinh ngạc một lúc lâu mới thất thanh kêu lên: - Lẽ nào lại như vậy? -----------------------------------2530 (1) Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương. P/S: Đoán đi đoán đi đoán đi đoán đi, đoán trúng sẽ có phần thưởng là một cái hôn môi của Nhâm đại mỹ nhân, tự tới chỗ Nhược Tích MM mà lĩnh (NQ)