Sáng sớm hôm sau, Vệ Hầu rời khỏi cung tới yến tiệc của Công Mạnh Trập. Hai ngày này hắn đặc biệt chịu khó đi tới quý phủ Công Mạnh Trập, có điều lại có dụng ý khác. Đối với dáng vẻ mỹ miều của tiểu đồng kia, do e ngại quan hệ với Công Mạnh Trập, hắn cũng không mạnh mẽ ép Ngải Tử Man đi vào khuôn khổ. Lại bởi vì nổi lên tâm tư thương hương tiếc ngọc, muốn mỹ thiếu niên kia thực tình phục vụ cho hắn, cho nên Cơ Nguyên liền sử dụng những thủ đoạn dụ dỗ mạnh mẽ, hai ngày gần đây, ban thưởng không kể xiết, mỗi ngày đều chui vào trong phủ của Công Mạnh Trập, không nghe múa hát, không thích vui chơi, chỉ thích luận bàn kiếm thuật cùng với thiếu niên kia. Người không biết rõ còn tưởng rằng quốc quân chuyển tính, xem trọng anh hùng tuổi trẻ hùng tâm tráng chí. Vệ Hầu Cơ Nguyên hôm nay không mặc y phục quốc quân, chỉ mặc một bộ áo bào võ sĩ thêu hoa, đầu đội mũ võ sĩ cắm lông gà rừng, tay cầm một thanh bảo kiếm, chân đi nhẹ nhàng, thần thái phơi phới, miệng còn nhẹ nhàng hát một điệu dân ca. Cách ăn mặc này vào lúc đó có chút mới mẻ, chỉ có lúc vui đùa mới mặc, vua của một nước mà ăn mặc như thế, không khỏi có chút ngả ngớn, hắn thầm nghĩ muốn cho thiếu niên kia vui vẻ, nên hạ thân mình, không thèm để ý xì xào. - A! Tiện thiếp tham kiến quốc quân! Một bóng người chợt hiện ở hành lang, khiến cho Cơ Nguyên đang mỉm cười chợt cả kinh, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục cho chỉnh tề. Người này mũ ngọc áo lông, eo đeo ngọc đái, dáng người thon thả duyên dáng, mái tóc mây tôn lên dung nhan xinh đẹp, có một loại kinh diễm thanh lệ không nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục. - A, là phu nhân à? Cơ Nguyên lắp bắp kinh hãi. Mỹ nhân trước mặt đã uyển chuyển cúi người thi lễ: - Mới sáng sớm, quốc quân đang muốn đi đâu vậy? - A... này..., à, quả nhân đi dự tiệc ở quý phủ Công Mạnh, hôm qua đã đồng ý với hắn tới dự rồi, quả nhân đương nhiên không thể nuốt lời, ha ha, ha ha... - Ồ, Nam Tử cười nhợt nhạt: - Nếu như vậy, tiện thiếp cung tiễn quốc quân. - Miễn lễ miễn lễ, phu nhân không cần khách. Cơ Nguyên có chút chật vật tăng cước bộ rời đi. Nam Tử một vưu vật tuyệt diệu như vậy, vốn luôn là nữ tử mà mọi nam nhân tha thiết mơ ước, đáng tiếc lại ở trong tay của Cơ Nguyên. Một nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy, lại không bằng một luyến đồng tuổi trẻ, ở trong mắt người khác giống như vật báu thế gian, ở trong mắt hắn lại chẳng có giá trị gì, chỉ là một ái thê chính quy mà thôi. Lúc này hắn muốn đi tới Công Mạnh Trập quý phủ gặp tiểu mỹ nhân ngưỡng mộ trong lòng, tiểu mỹ nhân này lại là một nam tử, khiến cho hắn không dám đối diện với con ngươi trong suốt của Nam Tử. Nam Tử chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Vệ Hầu, trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng lộ ra một chút u oán thản nhiên. Vệ Hầu tuy nói rằng dự tiệc của Mạnh Trập, nhưng nàng ở trong cung cũng có tai mắt, sao lại không biết quốc quân đang si mê một kiếm đồng ở quý phủ Công Mạnh Trập như điên như cuồng. Tuy rằng nàng đối với Vệ Hầu cũng không có tình thâm gì, nhưng dù sao cũng là trượng phu của mình, trượng phu của chính mình lại đi mê luyến đồng, coi nàng không ra gì, khiến cho người luôn tâm cao khí ngạo như nàng không khỏi cảm thấy tổn thương. Nàng vốn định sáng sớm đi tới ngự hoa viên để tản bộ giải sầu, lúc này tuy nhìn thấy non xanh nước biếc, hoa văn phượng hoàng trang trí tinh mỹ, bỗng nhiên nàng lại mất đi hứng thú, chẳng còn tâm tình gì nữa, liền xoay người trở về tẩm cung của mình. Hậu hoa viên trong cung Vệ Hầu không phải là nhỏ, nhưng xây cách khu tập trung cung điện cũng không xa. Con đường rải đá ở trước mặt cung điện, nếu ban đêm có xe ngựa đi vào, thì thanh âm lộc cộc có thể truyền vào tận tẩm cung. Cơ Nguyên bước nhanh đi, chỉ chốc lát đã tới cửa cung, Đại phu Khổng Chi Tuyền đang chờ ở cửa cung, hôm nay hắn cũng được mời đi cùng quốc quân tới phủ Công Mạnh Trập. Thượng khanh Vệ quốc, vốn có Tôn Thị, Ninh thị, Tề thị, Bắc Cung thị, Khổng thị, Sử thị, Thế Thúc thị. Mấy trăm năm trước, Tôn Thị, Ninh thị bởi vì phản loạn mà tiêu vong, chỉ còn lại có Tề thị, Bắc Cung thị, Khổng thị, Sử thị, Thế Thúc thị, cùng với Công Mạnh thị vừa mới quật khởi chưa tới hai mươi năm. Vị Khổng Chi Tuyền Khổng đại phu này cũng là người trong Khổng thị. Công Mạnh Trập sau khi mượn cớ miễn chức của Tề Báo, liền đưa Khổng đại phu tiến lên chiếc ghế đại tư khấu phụ trách tư pháp của Vệ quốc. Khổng Chi Tuyền cảm động đến rơi nước mắt, đương nhiên nguyện trung thành với Công Mạnh Trập. Hai ngày sắp tới binh mã vừa đến Đế Khâu, Công Mạnh Trập sẽ nhanh chóng bắt Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ, lúc đó đường đường hai thượng khanh, không thể không nói gì mà cứ thế diệt, cho nên hôm nay cho gọi Khổng đại phu tới, là muốn bàn bạc hành động, để cho hắn chuẩn bị. Vừa thấy quốc quân đi ra, Khổng đại phu vội vàng chắp tay thi lễ, nói: - Thần tham kiến quốc quân. Bên cạnh cũng chợt hiện lên một người, chắp tay thi lễ nói: - Thần Tử Triều ra mắt quốc quân. Cơ Nguyên tập trung nhìn vào, hóa ra là Công Tử Triều, đường huynh của Nam Tử phu nhân. Khổng đại phu là thượng khanh, ở trước mặt vua có thể tự xưng là vi thần. Công Tử Triều là trung khanh, ở trước mặt quốc quân phải xưng tên, phải xưng là thần gì gì đó mới không bị thất lễ, cho nên ngôn ngữ của hai người mới không giống nhau. Công Tử Triều môi hồng răng trắng, khuôn mặt tuấn tú, đúng là một nhân vật tao nhã khiến cho người ta vừa thấy liền sinh hảo cảm. Cơ Nguyên vốn là rất tán thưởng hắn, rất có hảo cảm, hơn nữa hắn cũng cảm thấy thẹn với Nam Tử, cho nên đối với người nhà của nàng thì thập phần khách khí. Công Mạnh Trập vốn hiểu tâm tư của hắn, cho nên bởi vì lí do này, để đề phòng có xích mích với Cơ Nguyên, hôm trước khi hiến kế mới có cách đối xử khác nhau, không đụng tới Công Tử Triều. Nhìn thấy Công Tử Triều, Cơ Nguyên dừng bước, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: - Tử Triều, ngươi sao lại ở đây? Công Tử Triều kính cẩn nói: - Thần Tử Triều vốn muốn vào cung thăm quân phu nhân, ở đây lại gặp Khổng Chi Tuyền, nên bắt chuyện với ngài ấy một lát, đúng lúc lại gặp quốc quân. Dựa theo lễ chế, ở trước mặt quốc quân, mặc kệ là chức vị cao thấp thế nào, các quan viên đại phu gọi lẫn nhau cũng chỉ xưng đủ tên họ, chứ không được xưng là đại phu gì, đại nhân nào, bởi vậy Công Tử Triều mặc dù về tuổi, về chức vị đều còn lâu mới bằng Khổng Chi Tuyền, nhưng ở trước mặt Cơ Nguyên cũng chỉ xưng tên chứ không xưng hô tôn kính. Cơ Nguyên "Ồ" một tiếng, xua tay nói: - Phu nhân dậy sớm, đang tản bộ trong hậu hoa viên, ngươi tự đi tìm nàng đi. - Dạ, cung tiễn quốc quân. Công Tử Triều vái thật sâu, nhìn theo Cơ Nguyên cùng Khổng Chi Tuyền lên xe đi, lúc đi mới đi vào trong cung. Lúc này, ở cửa hông của cung Vệ Hầu, Di Tử Hạ cũng đang thản nhiên tiến vào trong cung. Công Tử Triều vốn là người thân của quân phu nhân, có thẻ bài là có thể thông hành. Có điều khi vào cung hắn cũng phải đăng ký, đã vào cung rồi là nhất định phải ra. Mà Di Tử Hạ còn được Vệ Hầu sủng ái hơn cả hắn, vào cung cũng chẳng ai để ý tới. Lúc này, hắn vi phạm lệnh cấm dẫn theo một người hầu dáng người cao lớn, thủ vệ cửa cung cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, chứ không ngăn trở. - Công Tử, Di Hạ chờ ngài ở Phụng Tiên điện, ngài... ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút. Di Tử Hạ vừa đi, vừa khẩn trương nói với Khánh Kỵ phía sau. Ngày hôm qua Công Tử Triều vào cung gặp Nam Tử, Nam Tử nghe thấy Công Tử Triều nhắc lại chủ trương lớn mật của Khánh Kỵ, trong lòng trù trừ không dám đáp ứng, sắc trời lại đã muộn, thời gian Công Tử Triều ở trong cung khuyên nhủ cũng chỉ hữu hạn, cho nên đành phải trở về phủ. Tề Báo tính tình không kiên nhẫn, buổi chiều cho người tới hỏi tin tức từ hắn, Công Tử Triều bởi vì chưa có được câu trả lời thuyết phục từ phía Nam Tử, cho nên khó tránh khỏi chưa trả lời được rõ ràng. Tề Báo lo lắng không thôi, dù sao trong kế hoạch của Công Mạnh Trập, hắn cùng Bắc Cung Hỉ là người đầu tiên bị đối phó, mà Công Tử Triều có thể mất đi quyền lực, nhưng mà ít nhất cũng không mất đi vinh hoa phú quý. Hắn sao dám ký thác hi vọng duy nhất lên người Công Tử Triều, cho nên mới liên lạc với Khánh Kỵ và Bắc Cung Hỉ bàn bạc tự mình hành động. Khánh Kỵ muốn lấy được trợ lực này, đương nhiên nắm càng chắc càng tốt, cho nên muốn tự mình vào cung thuyết phục Nam Tử. Vì thế nên tạm thời trấn an Tề Báo, để cho Di Tử Hạ dẫn hắn vào cung, hắn biết ngày hôm nay Công Tử Triều cũng sẽ vào cung gặp Nam Tử, chỉ có điều không nghĩ tới rằng hắn lại đến sớm vậy thôi. Khánh Kỵ mặc trang phục võ sĩ người hầu, tỉnh táo đánh giá bốn phía, nói: - Tử Hạ yên tâm, nếu vạn nhất có người biết được, Khánh Kỵ sẽ bảo là do ta bức ép ngài, không để cho ngài phải phiền hà đâu. Di Tử Hạ dậm chân nói: - Di Hạ đâu có lo lắng điều đó? Ngay cả ta có đưa ngài vào cung, Vệ Hầu cũng sẽ không trách tội của ta. Ta là lo lắng ngài... trời sáng sủa thế này, ngài muốn lẩn vào hậu cung gặp quân phu nhân, nói dễ hơn là làm. Khánh Kỵ cười cười, nói: - Trong cung sao có thể so được với phủ đệ người khác, nếu buổi tối ta vào, ngay cả có ẩn náu đến đâu, cũng không tránh nổi hơn mười con chó dữ tuần tra ban đêm. Yên tâm đi, trời càng sáng sủa, cấm vệ trong cung sẽ càng lơi lỏng, ai lại nghĩ rằng có người xông vào cung làm gì? Ta là đứng về phía phu nhân, nàng ngay cả không đáp ứng ta, cũng sẽ không lấy oán báo ân, gây bất lợi cho ta. Di Tử Hạ cảm thấy Khánh Kỵ nói có lý, trong lòng yên ổn đi chút. Hắn nhìn nhìn khắp nơi, lúc này vừa khéo đi tới một bụi cây sum xuê, xung quanh không có thị vệ, liền dừng bước, nhỏ giọng nói: - Cứ đi theo đường mòn này, là sẽ tới hậu cung. Công tử đã nhớ rõ địa hình trong cung mà ta vẽ chưa? Khánh Kỵ thấp giọng nói: - Tử Hạ yên tâm, ta đã nhớ kỹ trong đầu. Ta đi đây! Khánh Kỵ chợt lóe thân mình, nhảy vào trong lùm cây, nhanh chóng khuất dạng.