Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ chậm rãi mở mắt, Di Tử Hạ bên cạnh đã ngủ say, trên mặt một mảng ửng đỏ, tươi đẹp như hoa đào. Khánh Kỵ cười cười, thuận tay nhấc cái áo choàng mắc trên vách phủ lên cho hắn, nhíu mày lại nghĩ: "Một khi đã như vậy, thì cứ tấn công vào lợi ích và hiệu quả của người Vệ, nhưng mà, hiện giờ thế lực Vệ quốc chia làm hai đại phe phái Công Mạnh Trập, Nam Tử. Công Mạnh Trập là chính khách uy tín, thế lực hùng hậu. Nam Tử phu nhân là ngôi sao đang lên trong chính đàn, tiền đồ không lường trước được, hai người đó, mình nên dựa vào người nào, xin giúp đỡ người nào?" ------------------------ Khánh Kỵ sau khi tới Đế Khâu thì ở tạm quý phủ của Di Tử Hạ. Phủ đệ nơi này chính là do Vệ Hầu Cơ Nguyên ban cho tiểu tình nhân Di Hạ của hắn. Di đại phu ở Đế Khâu, sứ mạng duy nhất chính là lấy thân thể ra phụng dưỡng, khiến cho Vệ Hầu vui thích, kì thực cũng được xem như là một ngoại thiếp (vợ bên ngoài) của hắn, hơn nữa lại còn là ngoại thiếp được sủng ái nhất. Khu vườn này mặc dù không lớn, nhưng lại thập phần thanh tĩnh lịch sự u nhã, mã phu đầu bếp, thị vệ gia nô, trang bị đầy đủ mọi thứ. Di Tử Hạ thập phần nhiệt tình với ân nhân cứu mạng của mình, tự mình an bài, thu xếp thích đáng chỗ ở cho hắn, sau đó mới tắm rửa thay quần áo, vào cung gặp Vệ Hầu. Di Tử Hạ sau giờ ngọ vào cung, cho đến chạng vạng, mới ngồi xe từ trong cung trở về. Vừa về phủ đệ, Di Tử Hạ lập tức mời Khánh Kỵ tới gặp. Khêu đèn ngồi đối diện, mùi hương thoang thoảng phả vào mặt, ánh sáng nến càng tôn thêm khuôn mặt của Di Tử Hạ như tranh vẽ, trơn nhẵn như mỡ, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên chút ửng đỏ, bộ dáng giống như một thiếu nữ mới lần đầu trải qua mưa gió. Khánh Kỵ chợt động trong lòng, nhớ tới vừa rồi hắn phải quỳ gối khom người hầu hạ cho hạ thân một nam nhân, tưởng tượng tới việc Di Tử Hạ phải giả làm bộ dáng nữ nhân kiều mỵ, trong lòng bất giác có chút không được tự nhiên. Đã kết giao nhiều ngày, Khánh Kỵ đối với việc Di Tử Hạ có chút thiên lệch về giới tính cũng không có thái độ kì thị, nhưng mà nhìn hắn vừa mới đi gặp tình nhân về, trong thần sắc khó tránh khỏi có hơi chút quái dị. Di Tử Hạ là một thiếu niên có tâm tư mẫn cảm, nhìn sắc mặt hắn, là biết được hắn đang đăm chiêu gì trong lòng, thần sắc không khỏi có chút ngượng ngùng lại lúng túng, khuôn mặt tròn lại càng trở nên phơn phớt hồng. Khánh Kỵ tự biết đã thất thố, vội vàng chuyển đề tài làm hắn phân tâm, hỏi: - Tử Hạ, hiện giờ tình hình Đế Khâu như thế nào? Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, Khánh Kỵ nếu đã biết Di Tử Hạ, ở Đế Khâu sẽ không tiếp xúc qua lại tùy tiện với những người cầm quyền. Căn cơ của hắn là ở Vệ quốc, đương nhiên là phải lập mưu rồi mới động, hành sự ổn thỏa. Di Tử Hạ nghe thấy hắn hỏi, vẻ lúng túng trên mặt giảm bớt, hé môi nói: - Di Hạ đã kể chuyện ở bến đò Hoàng Hà cho Vệ Hầu nghe, quốc quân rất giận dữ, nhưng Quân thượng cũng không đoán được ra rằng là ai muốn giết ta, vì để an toàn..., quốc quân ban thưởng mười tám tên dũng sĩ cho ta, theo bên cạnh bảo vệ cho sự an toàn của ta. Nói tới đây, Di Tử Hạ có chút đắc chí, cặp mày liễu quyến rũ nhướng lên, lập tức lại nói: - Chuyện công tử nhờ ta hỏi thăm ta cũng đã hỏi qua thái giám Ung Thư trong cung. Thái giám trưởng trong cung vốn là Thiệu, nhưng mà Thiệu đắc tội với quân phu nhân, hiện giờ đã bị hạ đại lao, vài thái giám đầu lĩnh trong cung đều đang thèm khát vị trí béo bở đó của hắn. Ung Thư này là do Di Hạ góp lời, mới trở thành hoạn quan kề cận hầu hạ quốc quân, bởi vậy thực sự là bợ đỡ Di Hạ. Nhờ vào Di Hạ nên hắn mới có được vị trí hôm nay, cho nên hắn nói như thế thì có thể tin tưởng được. Khánh Kỵ gật gật đầu: - Ừm, không biết Tử Hạ từ chỗ Ung Thư dò xét được tin tức gì? Di Tử Hạ nói: - Hiện giờ quân phu nhân cùng Công Mạnh Trập đại phu càng đấu càng gay gắt. Hôm qua quân phu nhân mượn chuyện tham ô, trừng phạt hai kẻ thân cận Công Mạnh Trập đại phu là Lữ đại phu và thái giám Thiệu. Lại giao cho Tư Khấu Tề Báo đại nhân thẩm tra xử lí vụ án này, tiến cử Đặng Hiền, Bắc Cung Hỉ hai vị đại phu kê biên tài sản đã nhận hối lộ của hai đại phu phạm án. Hôm nay săn thú, Đặng đại phu lấy cớ tuổi già sức yếu từ chức, Chử Sư Phố đại phu liền tiến cử công tử Triều thay thế vị trí của Đặng Hiền đại phu. Chính là tới buổi chiều, Công Mạnh Trập đại phu bảo có người báo rằng bên trong phong ấp của tư khấu Tề Báo và Bắc Cung Hỉ đại phu tự tiện mở ruộng riêng, trốn tránh thu thuế, nên bãi miễn chức vụ bọn họ, còn bảo muốn thu hồi lại phong ấp của bọn họ, hiện giờ còn đang trói bọn họ ở trong phủ chờ xử trí. Đối với chuyện tham ô của Lữ đại phu và thái giám Thiệu, hắn không thể làm qua loa tắc trách, đành kiên quyết điều tra rõ ràng, truy cứu trách nhiệm của tất cả những kẻ phạm án, khiến cho hiện tại lòng người đều hoảng sợ, những bọn quan viên vốn đã đầu nhập vào quân phu nhân giờ lại tới sân nhà hắn tặng lễ đầu nhập. Nói tới đây, Di Tử Hạ cười nói: - Nghe nói quân phu nhân ở trong cung nghe được tin tức này, tức đến mức sắc mặt tái mét, đi gặp Vệ Hầu tranh luận, đi gấp tới mức, còn suýt nữa bị vấp ngã rách cả váy. Cuộc đọ sức này, hôm qua nhìn thì thấy quân phu nhân chiếm thế thượng phong, nhưng mà hôm nay Công Mạnh Trập đại phu đã lấy lại được chút mặt mũi, hai bên đều bị mất đi hai đại tướng, nhưng có vẻ như tổn hại của quân phu nhân có lớn hơn chút đỉnh. - Ồ? Khánh Kỵ xoay chuyển con ngươi, lại hỏi: - Quân phu nhân chỉ giận dữ, chứ không có hành động gì sao? Di Tử Hạ nói: - Cũng khó, quân phu nhân đến Vệ quốc ta chưa lâu, trong triều tuy rằng có một vài đại thần nghe theo hiệu lệnh của nàng, nhưng mà căn cơ còn lâu mới bằng được Công Mạnh Trập. Công Mạnh Trập vốn kiêng kị nàng là quân phu nhân, nàng nói gì Vệ Hầu nghe nấy, cho nên mới có chút nhường nhịn với nàng, nhưng mà quân phu nhân đã chọc giận hắn như vậy, hắn đâu có thèm để ý Nam Tử phu nhân có phải là đương kim Vệ phu nhân hay không. Nói tới đây, hắn nhướng đôi mi thanh tú cong cong như nữ nhân, khe khẽ thở dài: - Khi ta vào cung, Vệ Hầu còn đang phiền não về chuyện quân phu nhân tranh đấu với Công Mạnh Trập, một bên là phu nhân của ngài, một bên là huynh trưởng của ngài, phu nhân đương nhiên sẽ không hại ngài, huynh trưởng cũng luôn trung thành và tận tâm, hai bên tranh quyền, chỉ khổ cho Vệ Hầu ở giữa không biết nên làm gì. Khánh Kỵ nghe đến đó thì cau mày thật chặt, Di Tử Hạ liếc nhìn hắn, nồng nhiệt nói: - Công tử, theo lời ngài dặn, Di Hạ cũng không dám nói rằng ngài đã tới Đế Khâu, có điều chuyện quân phu nhân hạn chế ngài chiêu binh, ta cũng đã thăm dò ý tứ của Vệ Hầu. Khánh Kỵ hơi động thần sắc, vội vàng truy hỏi: - Vệ Hầu nói như thế nào? Di Tử Hạ vui vẻ nói: - Vệ Hầu nói, ngài biết chuyện này, quân phu nhân an bài như vậy, cũng là lo lắng cho Vệ quốc. Có điều ở trong lòng ngài, không bao giờ tin rằng một Khánh Kỵ công tử luôn có tấm lòng rộng rãi vô tư sẽ gây nguy hiểm gì cho Vệ quốc. Vệ Hầu rất cảm kích với việc ngài cứu ta, còn nói, hôm sau sẽ khuyên bảo phu nhân bỏ chủ trương đó đi. Có điều hiện giờ đúng là đang vào vụ mùa thu hoạch, hơn nữa Công Mạnh Trập và quân phu nhân đang có chút bất hòa, quân phu nhân đang vào lúc tức giận ưu sầu, lúc này ngài cũng không tiện yêu cầu quân phu nhân bỏ đi chủ trương đó, đợi sau này ngài sẽ từ từ khuyên bảo phu nhân. Công tử, ngài xem, Vệ Hầu đúng là đứng về phía ngài đó. Khánh Kỵ vừa nghe thấy vậy thì trong lòng lạnh lẽo, kiểu nói qua loa tắc trách như thế này thì chỉ có Di Tử Hạ một thiếu niên không hiểu thời thế mới có thể tin là thực, cho dù lời đó của Vệ Hầu có là thật đi nữa, tới khi hắn can thiệp cũng không biết sẽ tới ngày tháng năm nào, sợ rằng khi đó ngay cả cháu chắt của Cơ Quang cũng đã sinh ra đời, còn phục cái gì quốc? Khánh Kỵ cười khổ một tiếng nói: - Đa tạ ý tốt của Tử Hạ, có điều... Ài! Thời gian không đợi ta, chờ đợi lâu quá, ta sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt để phản công Ngô quốc. - Như vậy thì... Di Tử Hạ cắn cắn đôi môi đỏ mọng mê người như đóa hoa, chau đôi mi thanh tú lại suy nghĩ một chút, nói: - Nếu đã như vậy, không bằng công tử đi bái kiến Công Mạnh Trập đại phu đi. - Ồ... ý tứ của Tử Hạ là...? - Ngài nghĩ mà xem, người hạn chế ngài chiêu binh chính là quân phu nhân, nàng ngang nhiên hạ mệnh lệnh, làm sao có thể thu hồi lại làm mất uy phong của mình? Hơn nữa, hiện giờ xem ra, quân phu nhân tuy rằng lợi hại, nhưng tóm lại vẫn không thể so được với Công Mạnh Trập đại phu. Mạnh Trập đại phu nếu muốn đả kích quân phu nhân, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp để bác bỏ những chủ trương của nàng, làm cho nàng chỉ an phận ở sau hậu cung. Ngài đi thỉnh ông ta hỗ trợ, ta nghĩ ông ta tám chín phần mười sẽ đáp ứng. Khánh Kỵ hơi hơi suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đứng dậy bước đi thong thả trong phòng một hồi, ngẩng đầu lên nhìn xà nhà tới ngẩn ra. Công Mạnh Trập tuy rằng tranh quyền với Vệ phu nhân, nhưng mà dù sao đây cũng là tranh đấu ở bên trong Vệ quốc, quyền lực của Công Mạnh Trập đến từ Vệ Hầu, dựa vào Vệ Hầu mà tồn tại. Hắn hiện tại không có dã tâm muốn áp đảo bề trên, nếu trợ giúp mình thì cũng chẳng giúp gì được cho hắn, hắn vốn đã vững vàng ở thế thượng phong, việc gì phải làm việc thừa mà đi trợ giúp mình, người nước Vệ nếu không có lợi thì sẽ không làm. Mà Vệ phu nhân..., hiện giờ xem ra, căn cơ của nàng còn ít, năng lực tự bảo vệ mình sợ còn không đủ. Thời điểm như thế này, cho dù nàng có chịu thay đổi chủ ý, cũng sẽ không vội vàng mà đi giúp mình, chuốc lấy mệt vào người. Ai! Vốn tưởng rằng làm xong xuôi chuyện ở Lỗ quốc, là có thể nắm chắc việc làm lớn mạnh lực lượng của mình chuẩn bị chiến tranh phục quốc, nào biết được bên trong công khanh của Vệ quốc lại xuất hiện tranh quyền đoạt lợi, chính mình cũng bị chịu ảnh hưởng. Chẳng nhẽ chỉ vì đấu tranh nội bộ nước Vệ mà làm hỏng đại sự của mình? Khánh Kỵ từ từ bước đi thong thả, cân nhắc lặp đi lặp lại hồi lâu, bỗng nhiên dừng bước nói: - Tử Hạ, ngài có thể tùy ý ra vào cung đình, lại được Vệ Hầu tín nhiệm, có thể nghe ngóng nhiều tin tức, ta nghĩ phải kính nhờ ngài tiếp tục tìm hiểu về những hành động của Vệ phu nhân và Công Mạnh Trập, không biết Tử Hạ có chịu... - Việc này công tử không cần phân phó ta cũng sẽ làm. Di Tử Hạ chặn lời hắn, mỉm cười nói. - Đa tạ Tử Hạ, đại sự của Khánh Kỵ phải kính nhờ ngài rồi. Nếu Khánh Kỵ có thể phục quốc thành công, bất cứ lúc nào Tử Hạ nguyện tới, đều sẽ sẽ vị trí đại phu, thái ấp chờ ngài đại giá. Chỉ có điều trước mắt... Khánh Kỵ cười khổ nói: - Khánh Kỵ không thể không ở tạm trong quý phủ Tử Hạ vài hôm. Di Tử Hạ bị sự khách khí và hứa hẹn của hắn khiến cho đỏ mặt, hắn vốn dựa vào thân thể phụng dưỡng mới được tới chức đại phu, lúc đó những quý tộc thích nam nhân nơi nào cũng có, dù chưa từng nghe nói Ngô quốc Khánh Kỵ có thích nam nhân hay không, nhưng nghe Khánh Kỵ hứa hẹn mua chuộc lòng người như vậy, trong lòng không khỏi tự tưởng niệm rằng có lẽ hắn cũng đã say đắm dung nhan của mình. Di Tử Hạ lộ ra một khuôn mặt nhất thời giống như một mảnh vải bố đỏ thẫm, cặp kè với Vệ Hầu lâu như vậy, hắn cũng đã dần dần quen với tư vị hoan lạc hậu đình, nếu cho hắn tuyển, Khánh Kỵ một nam tử anh tuấn trẻ tuổi, khí lực cường tráng như vậy đương nhiên có lực hấp dẫn hơn so với Vệ Hầu Cơ Nguyên. Khánh Kỵ cũng không biết biết rằng việc mình đem danh lợi ra mua chuộc lòng người lại khiến cho mỹ thiếu niên thân nam nhi tâm nữ nhi này có suy nghĩ như vậy trong đầu, chỉ thấy Di Tử Hạ mặt đỏ hồng nói: - Công tử chớ nên khánh khí như thế với Di Hạ, anh hùng khó tránh khỏi có lúc gặp rủi ro, công tử hiện giờ mặc dù có nước khó về, nhưng mà với những người có con mắt tinh đời, ai dám bảo rằng công tử không phải là anh hùng đương thời? Hơn nữa mạng này của Di Hạ cũng là do công tử cứu, làm một chuyện nhỏ cho ngài, Di Hạ... đương nhiên là chịu, dò la một chút sự tình chỉ là việc nhỏ mà thôi, công tử sao phải nói cám ơn...