Đại Tranh Chi Thế
Chương 216
Công tử Triều nghe thấy vậy thì nao nao, ngạc nhiên nói:
- Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ đã đầu phục nàng rồi? Hai người bọn họ sẽ theo ý nàng hành sự, nhưng hai người đó lại chỉ có chức không có quyền, bị Công Mạnh Trập chi phối, chỉ sợ sẽ không có trọng dụng. Về phần Đặng Hiền, người này vốn có hiền danh, nhưng luôn luôn chỉ là một chính nhân quân tử không chịu leo lên quyền quý...
Nam Tử cười nhạt nói:
- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ tốt bụng lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.
…………………
Nam Tử cười nhạt nói:
- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ nhát gan lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.
Công tử Triều cười nói:
- Bảo hắn là kẻ nhát gan cũng đúng, người này từ xưa tới nay không dễ mà đắc tội với người khác, đúng là một người tốt nổi danh xán lạn. Sau lưng Lữ đại phu chính là Công Mạnh Trập, Công Mạnh Trập thế lực khổng lồ, sẽ ngồi yên xem thân tín của mình bị đoạt quyền sao? Theo tâm tính của Đặng Hiền, chỉ cần Công Mạnh Trập vừa mới nhíu mày, hắn đã run sợ trong lòng rồi.
Công Mạnh Trập là huynh trưởng của đương kim Vệ Hầu, là một gã què, nhưng hắn là người nắm binh quyền nặng nhất chỉ dưới vua Vệ. Trong triều đình hắn có rất nhiều tai mắt, thế lực khổng lồ, áp đảo tất cả công khanh thế tộc, nếu tùy ý để cho hắn phát triển, gia tộc Công Mạnh Trập tất nhiên sẽ giống như Lỗ quốc Tam hoàn, quyền bính đảo ngược, khiến quốc quân trở thành thứ trưng bày.
Nam Tử mày ngài nhướng lên, nói:
- Thiếp biết, đâu chỉ có Đặng Hiền, trên dưới triều đình, có mấy ai dám chống lại kẻ quyền lực khuynh đảo triều chính như Công Mạnh Trập? Vốn là như thế, nên thiếp mới nhất định phải đối phó với hắn. Vua sở dĩ là vua, không thể dựa vào lòng trung thành của thần tử, mà phải dựa vào quyền hành và thế lực quân chủ, vua mà thất thế, tất sẽ bị thần khống chế. Cho dù thần tử bây giờ có trung thành, ai có thể cam đoan rằng sau này hắn vẫn trung thành? Hắn dù có trung thành, ai có thể cam đoan rằng hậu thế của hắn cũng sẽ trung thành, quyền lực tốt nhất phải nắm giữ trong tay mình.
Cho nên Nam Tử xuân khuê tịch mịch đem hết cả tinh lực đặt vào trong chính trị, nàng muốn lấy lại quyền lực, người đầu tiên phải đối phó chính là Công Mạnh Trập. Bằng nàng một người đương nhiên không thể, cho nên Tề Báo, Bắc Cung Hỉ toàn bộ đều rơi vào trong mắt nàng.
Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đều là thế tộc công khanh Vệ quốc, nhưng mà hai người đều bị Công Mạnh Trập áp chế, ở trong triều không có triển vọng. Gã thọt này luôn không coi Tề Báo, Bắc Cung Hỉ ra gì, cứ trêu đùa bọn họ tới mức khiến cho người ta khó có thể tha thứ. Hắn thường xuyên bới ra cái tội danh gì đó để cướp đoạt chức vụ của Tề Báo, thu hồi đất phong của hắn. Đến khi nào cần dùng hắn, lại thăng quan lại, trả lại thành, tới khi dùng xong người, lại tìm ra cái cớ gì đó để bãi quan hắn, rồi lại thăng quan, lặp đi lặp lại. Tề Báo bị gã thọt này tra tấn tới mức sắp phát điên lên rồi, tình cảnh của Bắc Cung Hỉ với hắn so ra thì cũng giống nhau.
Hiện giờ Vệ phu nhân Nam Tử nghiễm nhiên chính là một ngôi sao sáng đang lên trong chính đàn Vệ quốc, với thân phận cùng địa vị đặc thù của nàng, khiến cho nàng trở thành người duy nhất có thể đối kháng với Công Mạnh Trập. Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ đương nhiên không chút do dự, lập tức đầu nhập làm môn hạ của nàng. Dưới sự nâng đỡ của nàng, Công Mạnh Trập cũng không dám bắt nạt bọn họ không hề kiêng nể như trước, nhưng mà đúng như lời của công tử Triều, bọn họ bây giờ còn chưa có đủ thực lực để đối kháng với Công Mạnh Trập.
Nam Tử thản nhiên cười nói:
- Chuyện này thiếp đương nhiên là biết, nhưng mà Đặng Hiền cái gã nhát gan kia không dám đắc tội với Công Mạnh Trập, cũng không dám đắc tội với thiếp. Theo như thiếp sở liệu không sai, hắn sau khi nghe cái sai phái này, nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ mọi biện pháp để từ chối. Ngày mai, thiếp sẽ thỉnh Vệ Hầu cho thiếp ra ngoài thành săn bắn, đến lúc đó kêu Đặng Hiền đi theo, chàng cũng đi cùng. Đặng Hiền tất nhiên sẽ tìm cơ hội để xin Vệ Hầu cho hắn thôi không nhận sai sử này, Lữ đại phu và Công Mạnh Trập quan hệ chặt chẽ, Công Mạnh Trập tóm lại sẽ không mặt dày đến mức đề cử chính mình đi tra án tử chứ? Đến lúc đó tự sẽ có người khéo léo tiến cử với Vệ Hầu cho chàng đi tra án...
Đôi mày liễu cong cong của nàng nhướng lên, đắc ý cười nói:
- Thiếp tin rằng, chàng sẽ không chịu khuất phục trước uy quyền của Công Mạnh Trập, đúng không?
Công tử Triều bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói:
- Biện pháp quá tốt, nếu là nàng trực tiếp tiến cử ta, không khỏi khiến cho lão mơ hồ có sự cảnh giác.
Hắn kích động nắm lấy đầu vai của Nam Tử nói:
- Nam Tử, nàng thật sự là khổ sở suy nghĩ, lo lắng cho ta. Sự khổ tâm như vậy, vi huynh thật sự là không biết nên tạ ơn nàng thế nào mới tốt.
Nam Tử nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, yếu ớt nói:
- Chàng đó, tới lúc này mới nhớ ra rằng thiếp tốt. Thiếp tới Vệ quốc lâu như vậy, chưa từng thấy chàng hỏi thăm một lời, có đôi khi ngẫm lại, thật không hiểu sao thiếp lại phải mang lắm tiếng xấu như vậy, thích chàng một kẻ vô lương tâm như thế thì đáng giá hay không đáng giá?
Công tử Triều thấy bộ dáng thương tâm của nàng, liền ôn nhu nói:
- Nam Tử, ta làm sao có thể quên nàng được, nàng tới Vệ quốc làm phu nhân, đó là nở mày nở mặt đến thế nào. Bên ngoài vốn có người tung tin đồn về ta và nàng, ta sao có thể nhờ người truyền tin cho nàng được? Một khi bị tiết lộ, chẳng phải sẽ khiến nàng bất lợi sao?
Nam Tử vẻ mặt khinh thường nói:
- Cái gì mà phu nhân nở mày nở mặt, rất thể diện sao? Cái lão già đó thích nữ nhân sao, trong mắt hắn, Nam Tử còn không bằng một thiếu niên thanh tú, thiếp từ lúc được gả vẫn còn chưa...
Sau đó có một vài điều khó có thể mở miệng, nàng ngừng nói, nâng đôi mắt lên, nhìn công tử Triều, si ngốc nói:
- Chàng thật sự nhớ ta?
Công tử Triều vẻ mặt chính sắc nói:
- Đương nhiên, trong lòng ta, trên đời này không có gì trân quý hơn nàng, lần này tranh đấu thất bại, bị buộc chạy khỏi Tống quốc, chính là bởi vì đối thủ mang chuyện của ta và nàng ra để công kích, khiến cho những công khanh đại phu tự xưng là chính trực trong triều đều bị kéo sang phía bọn họ, ta mới bị thất bại thảm hại. Cho dù như vậy, dọc đường chạy trối chết, ta cũng không có chút hối hận, chỉ cần có nàng, ta không cần gì hơn.
- Tử Triều...
Nam Tử cảm động nhào vào lồng ngực hắn ôm chặt lấy thân mình hắn, một nữ nhân dù có khôn khéo mấy một khi lâm vào tình cảm, đều chỉ biết mù quáng không thấy rõ mọi thứ, công tử Triều nói một chút đã khiến cho Nam Tử nghe thấy mà cảm động.
Công tử Triều ôm nàng trong ngực, con mắt lại loạn chuyển nhanh như tia chớp, không biết đang suy tư cái gì, sau một hồi lâu, hắn tựa hồ cũng đã tìm được từ ngữ hợp lí, nắm thật chặt thân thể mềm mại của Nam Tử, ôn nhu nói bên tai nàng:
- Ta lần này vào Vệ quốc, có thể lại được nhìn thấy nàng, cả đời không cần gì hơn. Chỉ có điều... quan hệ của hai chúng ta, chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị truyền tới tai Vệ Hầu, khi đó hắn sẽ đối với ta như thế nào? Mà ta... ta làm sao có thể từ nay về sau chỉ có thể gặp nàng mà không thể biểu hiện ra ngoài mặt, sao có thể bỏ nàng mà trốn đi chốn tha hương?
Nam Tử, nàng làm rất đúng, nếu muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay kẻ khác, chỉ có thể nắm giữ lực lượng vào trong tay mình rồi đi khống chế kẻ khác, nàng ở Vệ quốc đã khống chế lực lượng rất lớn, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, quyền bính không thể truyền lệnh trong cung thành, chỉ có thể thông qua những quyền thần phụ thuộc vào nàng để phát huy lực lượng chính mình, nàng cần một người toàn tâm toàn ý với nàng ở bên cạnh để giúp nàng, người này trừ ta ra thì còn ai. Hãy nghĩ biện pháp lợi dụng sự tín nhiệm và sủng ái của Vệ Hầu đối với nàng, mau chóng đưa ta lên làm thượng khanh, nắm giữ quyền lực tạm đủ, nàng và ta trong ngoài liên thủ, khi đó... Trên dưới Vệ quốc còn có ai dám nói xằng nói vậy về chúng ta nữa?
Nam Tử nghe thấy thế thì tim đập mạnh, mặc kệ là Vệ Hầu đối đãi với nàng thế nào, nàng dù sao cũng là Vệ phu nhân, đứng ở trên lập trường của nàng, đúng là không thể nhìn trượng phu chỉ có hư danh, bị kẻ khác khống chế, cho nên nàng mới nghĩ trăm phương ngàn kế, nắm lại quyền lực, nhưng mà lời nói này của công tử Triều... Nàng vốn là nể trọng công tử Triều, tin tưởng rằng hắn đối với mình không có gì không trung thực, chỉ là với suy nghĩ đó của hắn, Công Mạnh Trập sau khi ngã xuống, hắn có thể hay không lại biến thành Công Mạnh Trập thứ hai?
Nam Tử nhẹ nhàng đẩy công tử Triều ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, khuôn mặt kia ung dung cao quý, thanh tú như xử nữ. Nhưng mà ánh mắt hắn sắc bén bình tĩnh, đó cũng là một đôi mắt rất nam nhân, tràn ngập khát vọng với quyền lực và sự sát phạt quyết đoán tàn nhẫn. Hắn rốt cuộc vẫn là nam nhân, bên trong lòng nam nhân, dã tâm, dục vọng, quyền lực cùng kiêu ngạo, đều mãnh liệt hơn rất nhiều so với tình yêu.
Nam nhi chí tại thiên hạ, một người tài trí song toàn như hắn, ở Tống quốc một lòng mưu cầu quyền lực, sắp thành lại bại phải chạy sang Vệ quốc, có Vệ phu nhân làm cường viện cho hắn, hắn làm sao có thể chỉ cam tâm làm một trung đại phu lo áo cơm không đủ, điều hắn khát vọng là quốc gia, dã tâm nắm giữ giang sơn, hắn muốn dẫm nát người khác dưới quyền lực của mình.
- Nam Tử, nàng làm sao vậy?
Công tử Triều nhẹ lay nàng hỏi:
- Đây mới là kế an toàn nhất, nếu không, chúng ta chẳng phải chỉ là miếng thịt bò trên thớt gỗ, mặc cho người chặt sao? Chẳng lẽ... Nàng không muốn nối lại tình xưa với ta? Vệ Hầu thích nam nhân, để nàng tịch mịch như thế, nàng lại còn tuổi trẻ, cam tâm từ nay về sau giam cầm chốn thâm cung làm quả phụ sao?
Nam Tử chăm chú nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt, không nói được một lời.
Công tử Triều có chút giận dữ, hắn chật vật gầm nhẹ:
- Nàng không tin ta có phải không? Tốt! Ta biết rõ trên đường có kẻ muốn sát hại, vẫn không ngại nguy hiểm chạy tới gặp nàng, nàng lại nghi ngờ dụng tâm của ta, thôi, thôi, ta phải đi thôi, rời khỏi Vệ quốc, đi sang tha hương, tránh cho một ngày kia quan hệ giữa ta và nàng bị lộ, phá hỏng vinh hoa phú quý của nàng, một đời được tôn vinh! Quân phu nhân, người xin tự bảo trọng cho mình đi!
Công tử Triều dứt lời, giận dữ phất tay áo, xoay người liền đi.
- Không cần!
Nam Tử bỗng nhiên kéo cánh tay áo hắn, công tử Triều cũng không xoay người, chỉ đứng thẳng người xoay lưng lại với nàng, lồng ngực phập phồng, hơi thở khó bình tĩnh, lạnh lùng thốt lên:
- Không biết quân phu nhân còn có gì phân phó tại hạ?
Nam Tử chua xót trong lòng, khẽ cắn môi nói:
- Được, thiếp... thiếp đáp ứng với chàng, ở lại bên thiếp, thiếp sẽ cho chàng... làm gì cũng được...
Công tử Triều nhanh nhẹn xoay người, kinh hỉ nhìn nàng, sau đó ôm thẳng nàng vào trong lòng ngực, thật chặt, vui sướng nói:
- Ta biết mà, Nam Tử sẽ không gạt bỏ ta, nàng vĩnh viễn là Nam Tử mà ta yêu nhất.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
37 chương
78 chương
208 chương
51 chương
25 chương