Đại Tranh Chi Thế
Chương 198
Nhìn dáng vẻ Thành Bích phu nhân lưu luyến không rời trên lưng đồi, trong lòng Khánh Kỵ như bị đấm mạnh một phát, thần trí nhộn nhạo hồi lâu, đối với nữ nhân này, hắn quả thực vừa thương hại vừa yêu mến.
Chuyện của Thành Bích và Quý Tôn Tiểu Man đêm đó, Thành Bích đến nay không biết Khánh Kỵ đã ở gần đó. Khánh Kỵ lục soát toàn sơn cốc, biết được Quý Tôn Tiểu Man không rời khỏi phía cửa, đã nghi ngờ nàng ta vẫn còn trốn trong cốc. Rừng rậm xung quanh hắn cũng xem xét rồi, suốt mấy trăm năm qua trong rừng cây cối um tùm, dây leo bít lối, lại có nhiều rắn rít sâu bọ, thật khó để vượt qua, Quý Tôn Tiểu Man tuyệt đối không rời khỏi bằng đường đó được, khả năng lớn nhất là nàng ta trốn ở đâu đó.
Cho dù nàng ta trốn ở đâu mục tiêu cuối cùng cũng là Thành Bích phu nhân, cho nên đêm đó hắn cố tình kéo dài thời gian giữ Thành Bích ở lại trong cốc, sau đó bảo vệ gần đó. Hắn chưa từng hỏi Thành Bích chuyện đau lòng xưa kia, nhưng Thành Bích phu nhân tựa cửa khóc to, tự thổ lộ những lời ấy hắn đều nghe hết, điều làm hắn ngỡ ngàng chính là lúc đó hắn mới biết Quý Tôn Sanh không phải là con ruột của Thành Bích.
Ráp nối những lời Thành Bích lại, Khánh Kỵ đã đoán ra phần lớn câu chuyện, tuy không được rõ ràng chi tiết lắm, nhưng hắn đâu phải là viên quan xét xử vụ án gia đình Quý thị, biết xuyên suốt quá trình câu chuyện để làm gì, hắn không muốn chạm vào nỗi đau của Thành Bích phu nhân, do đó giả đò không biết gì cả.
Khi xưa Ngải phu nhân tranh giành với Thành Bích phu nhân, cuối cùng thất bại tự vẫn, người ngoài không ai được biết tường tận vụ việc, bao nhiêu năm qua lời đồn qua lại, đã khác xa với sự thật, toàn bộ chân tướng vụ việc giờ chỉ còn Thành Bích phu nhân và Trọng Lương Hoài biết mà thôi.
Lúc trước, Thành Bích phu nhân được Quý Tôn Tử Phi sủng ái, khiến Ngải phu nhân ghen tuông, đợi khi nàng mang thai, càng uy hiếp đến vị trí của Ngải phu nhân. Ngải phu nhân nảy ý định giết người, thừa dịp chồng theo quốc quân sang nước Tấn gặp vua Tấn, đã phái kiếm khách tâm phúc Viên Tố giết chết Thành Bích.
Không ngờ Viên Tố lúc xuất kiếm chợt động lòng trắc ẩn, nhát kiếm đó chỉ đâm vào sườn, không đâm vào tim Thành Bích, thấy Thành Bích nằm trong biển máu, Viên Tố không nhẫn tâm đâm tiếp nhát kiếm thứ hai, lúc này đã kinh động đến các vệ sĩ trong phủ, Viên Tố thở dài quay về phục mệnh với Ngải phu nhân.
Thế nhưng hắn không ngờ tới nhát kiếm đó tuy không lấy mạng Thành Bích nhưng lại giết chết đứa con trong bụng nàng. Thành Bích lúc bấy giờ ỷ thế được Quý Tôn Tử Phi sủng ái, lại thông minh cơ trí, đã nắm giữ phần lớn quyền lực trong Quý phủ, sau khi thọ thương lập tức trốn vào phạm vi thế lực của mình, từ đó thực hiện kế hoạch trả thù Ngải phu nhân.
Thành Bích hiểu rõ một đứa con, nhất là một đứa con trai có tác dụng quan trọng trong việc tranh giành vị thế với Ngải phu nhân sau này, do đó chuyện sảy thai Thành Bích không hề nhắc đến, chỉ nói với bên ngoài là thân mang trọng bệnh phải nghỉ ngơi, sau đó bí mật bảo quản sự Lương Trọng Hoài tìm một phụ nữ mang thai, đợi ngày sinh nở lấy đứa bé trai sơ sinh đó mạo nhận làm con do Thành Bích sinh.
Chiêu này quyết định ưu thế tranh giành quyền lực của Thành Bích với Ngải phu nhân, do Thành Bích có thế lực riêng, tránh gặp mặt Ngải phu nhân, nội tình trong chuyện này Ngải phu nhân lại không nắm rõ. Bà ta chỉ biết là Viên Tố thất thủ, chứ không biết là hắn không nỡ ra tay đã tha cho Thành Bích, càng không biết Thành Bích sảy thai, hơn nữa tuy Viên Tố có che mặt nhưng Thành Bích phu nhân nhìn dáng vẻ cử chỉ đã đoán ra lai lịch của hắn.
Ngải phu nhân tuy là vợ cả của Quý Tôn Tử Phi, nhưng tội danh tuyệt hậu là không thể nào gánh vác được, trước đây bà ta hay nổi máu ghen đã có không ít lời ra tiếng vào, Quý Tôn Tử Phi không có con trai, nếu để người khác biết bà ta muốn giết chết cô tì thiếp đang mang thai của chồng, lúc đó bà ta sẽ bị chồng bỏ, không thể có con đường thứ hai để đi được. Ngải phu nhân trong lúc hoang mang nên không dám tiếp tục manh động.
Thành Bích hồi đó còn nhỏ tuổi, gặp phải kiếp nạn lớn này, thân mang trọng thương vẫn cẩn thận bố trí không cho Ngải phu nhân thừa cơ hội, đã là đáng khen lắm rồi, điều không ngờ là nàng ta rất giỏi chịu đựng, khi Quý Tôn Tử Phi về nước tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện này, chỉ là khi chồng đùa nghịch với con thì buộc phải đến nơi ở của nàng ta, Thành Bích không để con trai rời khỏi nơi ở của mình nửa bước, Quý Tôn Tử Phi nghĩ là nàng quá thương con nên cũng không nói gì.
Lúc con trai đầy tháng, Quý Tôn Ý Như qua phủ chúc mừng, Thành Bích lúc đó mới bảo người hầu lui ra, sau đó quỳ khóc trước mặt Quý Tôn Ý Như, kể lể chuyện mình bị hành thích trước mặt chồng và Ngải phu nhân, ôm con cầu xin Quý Tôn Ý Như đưa nó đi nuôi nấng, để giữ lấy giọt máu cho Tử Phi.
Chiêu này của Thành Bích phu nhân quả là ác độc, Quý Tôn Tử Phi muốn che giấu chuyện xấu mặt này cũng không được, nóng giận sôi sục, Quý Tôn Tử Phi tuốt kiếm định giết vợ ngay tại trận, lại được Quý Tôn Ý Như ngăn cản. Quý Tôn Ý Như vừa thay cha nhận chức đại tư đồ nước Lỗ, không muốn chuyện xấu của gia tộc đồn ra ngoài cho người khác chê cười, Ngải phu nhân không bị trừng phạt cũng không bị bỏ, nhưng từ đó bị đưa vào lãnh cung giam lỏng.
Ngải phu nhân đã cố gắng mấy lần nhưng Quý Tôn Tử Phi lòng như sắt đá, cứ nghĩ tới con trai ruột sém chút mất mạng vào tay ả đàn bà này, sao tha thứ cho bà ta được chứ? Trong lúc tuyệt vọng Ngải phu nhân đã treo cổ tự vẫn. Nói đúng ra, ân oán thị phi trong chuyện này khó mà phân xử rõ ràng được, Thành Bích phu nhân và Ngải phu nhân lúc đó như nước với lửa, buộc phải một mất một còn với nhau. Thành Bích không ra tay ác độc, sớm muộn gì cũng chết dưới tay Ngải phu nhân, ai đúng ai sai, bây giờ cũng không cần thiết phán xét nữa rồi.
Trải qua cuộc đấu đá sinh tử ấy, Thành Bích như chết đi sống lại, từ đó chán ngán chuyện trai gái, dù sau khi Quý Tôn Tử Phi qua đời, cũng chưa thấy xảy ra chuyện phong lưu, khắp đất trời bao la, có người đàn ông nào có thể trao thân gửi phận được đây? Như có ý trời cố ý sắp đặt, lại để nàng gặp được Khánh Kỵ, người đàn ông này mở ra cánh cửa đóng kín trong tim nàng, cướp đi thân thể nàng, trộm mất trái tim nàng.
Trong lòng Khánh Kỵ, đương nhiên thương hại Thành Bích nhiều hơn yêu, lúc hai người lần đầu gần gũi, Khánh Kỵ cũng từng sờ thấy vết sẹo dưới bụng nàng, chỉ là thời điểm lúc đó không tiện hỏi, với lại con gái coi trọng vẻ đẹp bản thân rất ghét nhắc đến tuổi tác và thiếu sót trên cơ thể của mình, Khánh Kỵ phong độ không hề hỏi đến. Mà dù cho có hỏi Thành Bích e cũng không kể chuyện đau lòng kia ra cho hắn nghe, thì ra vết sẹo đó lại có từ câu chuyện buồn này.
Lần này quay về nước Vệ, Thành Bích anh ách trong lòng Khánh Kỵ không thể không biết, chỉ là lựa lời an ủi quá nhiều chỉ càng khiến nàng lo lắng hơn, có những lúc nói một trăm câu ngon ngọt không bằng một hành động cụ thể. Muốn xua đi niềm hoài nghi của Thành Bích phải coi thái độ sau này của hắn thôi, trong thâm tâm Thánh Kỵ không hề có ý định phụ bạc người con gái khổ mệnh này.
Lần này Khánh Kỵ về Vệ theo đường thủy, đi dọc sông Tuấn lên phía Bắc, vào Tứ Thủy, qua Khúc phụ, vượt Lai Thủy, đi thêm một đoạn đường bộ, qua vùng đất hậu thế gọi là Lương Sơn Bạc, sang bên kia Hoàng Hà là đến nước Vệ, lúc đó sẽ đi xe ngựa đến Ngải thành hoặc đến kinh đô Triều Ca của nước Vệ.
Đi như vậy tuy là có hơi chậm, nhưng khỏi phải đi xe ngựa vất vả một đoạn đường dài, trạm gác phải đi qua ít, trèo đèo vượt núi không nhiều, so ra chưa chắc chậm hơn đi đường bộ đâu.
Thuyền Khánh Kỵ khi đi ngang có ghé qua Khúc Phụ, lần này đi phải đến thăm Tam hoàn. Quý Tôn Ý Như đang ở trong phủ, Khánh Kỵ thăm hỏi xong đến phủ Thúc Tôn Ngọc không gặp được ông ta, con trai Thúc Tôn Ngọc là Thúc Tôn Vũ mới về nước không lâu, Thúc Tôn Ngọc đem theo gia quyến về đất của mình rồi. Khánh Kỵ lại đến phủ Mạnh Tôn Tử Uyên lại không gặp, bèn đi tìm Dương Hổ.
Phủ Dương Hổ, Khánh Kỵ vẫn lấy thân phận Dương Bân cầu kiến, chỉ thấy Dương Hổ tươi cười hớn hở ra nghênh đón, cười đến nỗi không ngậm miệng lại được. Hai người hàn huyên một hồi, Khánh Kỵ nói rõ việc quay về nước Vệ, sau đó cười hỏi:
- Hổ huynh có chuyện vui gì thế?
Dương Hổ cười ha hả:
- Sung sướng quá, sung sướng quá, công tử chắc chưa được biết, hai tháng nay hai nhân sĩ nổi tiếng nước Lỗ ta Khổng Khâu và Thiếu Chánh Mão tranh luận với nhau, Khổng Khâu ba lần thua cả ba, rất nhiều đệ tử của hắn cũng chuyển qua làm môn hạ Thiếu Chánh Mão rồi, Khổng Khâu hãy còn chưa chịu phục, hôm nay lại tranh luận với Thiếu Chánh Mão ở Phong Nhã đài, ha ha, chắc lại thua mất mặt thêm lần nữa đây.
Khánh Kỵ giật mình, vội hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, Dương Hổ khoái chí liền kể hắn nghe. Thì ra Thiếu Chánh Mão là một vị đại phu nước Lỗ, hai nhân sĩ nổi tiếng này, Khổng Khâu giỏi về học vấn uyên thâm, Thiếu Chánh Mão giỏi về tài biện luận, hai người đều tài năng xuất chúng, kiến thức uyên bác. Vị Thiếu Chánh Mão này cũng thích giảng đạo, chỉ là Khổng Khâu chủ trương khôi phục Chu lễ, lấy đức trị nước, Thiếu Chánh Mão lại chủ trương đổi mới, lấy pháp cai trị. Lúc bấy giờ Khổng Khâu được giới quý tộc muốn duy trì chế độ nô lệ ủng hộ, Thiếu Chánh Mão lại ảnh hưởng nhiều đến tầng lớp bá tánh trung lưu. Nói đến tu dưỡng người quân tử, học thuyết Khổng Khâu lúc ấy rất hoàn thiện, nhưng về trị nước, Khổng Khâu muốn khôi phục Chu lễ, khôi phục sự cai trị của Chu thiên tử, không chấp nhận sự thật chế độ nô lệ sắp tan rã, Khổng Khâu lại không giỏi tranh luận, sao cãi lại Thiếu Chánh Mão được, do đó hai người tranh luận quan điểm với nhau, Khổng Khâu đã thua mấy lần, Dương Hổ thấy thế, đương nhiên hả hê trong lòng rồi:
- Khổng Khâu nổi tiếng ở nước Lỗ, cũng được xem như có quan có chức, lần này tranh luận thua to, hắn đâu còn mặt mũi nào nữa. Ha ha…
Dương Hổ mặt mày hớn hở, nói:
- Ây da, xin công tử đừng trách, Dương Hổ có một chuyện đại sự làm thay quốc vương, thế này vậy, chi bằng công tử ngày mai hãy lên đường, tối nay Dương Hổ bày tiệc thết đãi công tử ở Lỗ Quái Cư.
Hắn vuốt râu, nói tiếp:
- Lão Viên của Lỗ Quái Cư không biết học ở đâu mấy món mới lạ, cách nấu nướng khác xưa nhiều, lại nghiền đại mạch ra bột mì, vừa hấp vừa hâm gì đó, nhưng lại khá ngon miệng…
Nghe hắn nói thế, chẳng qua đó là mấy món màn thầu, mì sợi thôi, Khánh Kỵ suy nghĩ: Quý Tôn Tiểu Man nhất định đã quay về Lỗ Quái Cư, cách làm các món ăn đó chắc do nàng ta dạy cho đầu bếp.
Khánh Kỵ đứng dậy theo Dương Hổ, mỉm cười:
- Khánh Kỵ vội quay về nước Vệ, vốn không muốn nán lại lâu, nhưng Hổ huynh mở lời, Khánh Kỵ không dám chối từ, vậy tối nay chúng ta gặp nhau. Hổ huynh giờ phải đi làm việc cho quốc vương? Chẳng lẽ Hổ huynh đã…
Dương Hổ hí hửng:
- Còn chưa, Dương Hổ giờ vẫn tạm giữ chức Tư sĩ, chưa được sắc phong Đại phu.
Khánh Kỵ nghe vậy chúc mừng:
- Chúc mừng Hổ huynh, được chức này đủ để thấy huynh được vua Lỗ trọng dụng, chuyện sắc phong Đại phu chỉ là sớm muộn thôi.
Dương Hổ cười ha hả:
- Dương Hổ có được ngày hôm nay, cũng nhờ công tử Khánh Kỵ, đại ân không cần nhắc, Dương Hổ ghi nhớ trong lòng. Dương Hổ giờ phải thay mặt quốc vương cầu thân với Quý Tôn đại nhân, không tiện nán lâu, chúng ta tối nay gặp nhau ở Lỗ Quái Cư.
Khánh Kỵ ngạc nhiên:
- Cầu thân cho quốc vương ư?
Dương Hổ vừa đi vừa giải thích:
- Bệ hạ rất thích Quý Tôn Tiểu Man con gái của Quý Tôn Tử Phi đại phu, tiếc là vị cô nương này hình như không thích bệ hạ cho lắm, bệ hạ đã cho người đi tìm nàng ta mấy lần, cũng không có tin tức gì cả. Trong lúc bế tắc, chỉ còn cách trực tiếp cầu thân phía gia chủ Quý Tôn Ý Như đại nhân, nếu được Quý Tôn đại nhân chấp nhận, một cô nương bé nhỏ còn bay đi đâu được chứ.
Khánh Kỵ thầm nhủ: Cơ Tống là do Thúc Tôn Ngọc đưa lên ngôi báu, nay lại lấy con gái họ Quý Tôn, vô tình quan hệ gần gũi thêm với nhà Quý Tôn, hai nhà Thúc, Mạnh chắc chắn không được vui, nay cả hai nhà Thúc Tôn Ngọc và Mạnh Tôn Tử Uyên đều không ở Khúc Phụ, e là có ý làm cho hắn biết mặt đây. Hừ, cái tên Cơ Tống này, lại là một tên si tình thà yêu mỹ nhân dám từ bỏ giang sơn!
Hai người cùng rời khỏi phủ đệ Dương Hổ, Dương Hổ gọi xe ngựa đến, lại xin lỗi Khánh Kỵ thêm lần nữa, rồi mới vội đến Quý phủ. Khánh Kỵ leo lên xe, thấy giờ còn sớm chán, quay lại thuyền thì hơi xa, chợt nhớ đến Dương Hổ có nói hôm nay Khổng Khâu tranh luận với Thiếu Chánh Mão ở Phong Nhã đài, bèn hỏi người lái xe:
- Phong Nhã đài ở đâu, ngươi có biết không?
Tên lái xe khúm núm:
- Tiểu nhân biết ạ, đó là một đình đài trong Lê viên thành Đông, phong cảnh nơi đó rất đẹp.
Khánh Kỵ ra lệnh:
- Được, đưa ta đến đó dạo chơi.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
37 chương
78 chương
208 chương
51 chương
25 chương