Đại Tranh Chi Thế
Chương 193
…Khánh Kỵ gật đầu lia lịa, Thúc Tôn Diêu Quang nâng chén tạ ơn Thành Bích, sau một hồi khách sáo, Thành Bích phu nhân liền kể những điều mắt thấy tai nghe ở Đông Hải, Thúc Tôn Diêu Quang cũng chưa từng đến biển, nghe vậy thì rất phấn khích. Trông bộ dạng chuyện trò thân mật của hai người, không hề thấy bộ dạng đấu khẩu như lúc trước nữa, Khánh Kỵ đứng bên cạnh quan sát, nghĩ tới tình hình lúc bạn lúc thù của mình với Tam Hoàn, rốt cục cũng chẳng tự nhiên như bọn họ được, không khỏi âm thầm cười nhạo: nữ nhân với nhau, bất kể trong lòng nhau có mấy phần thân thiết, khi đóng kịch tỷ muội thân tình, đều cùng một giuộc như nhau cả.
Lúc này, mấy võ sĩ phụng lệnh quốc quân tới Phí thành bí mật tìm Tiểu Ngải cô nương đang sầu não ủ ê trong mấy căn phòng ở Hạnh Viên, bọn họ đã đi dò xét mấy ngày ở trong ngoài thành rồi, nhưng chẳng tìm được chút tăm hơi nào của tiểu thư cả.
Lúc trước khi rời Khúc Phụ, quốc quân từng nói Tiểu Ngải cô nương đã ngủ ở tòa Hạnh Viên này, nếu cần manh mối thì bọn họ phải tìm từ đây. Bọn họ đến Phí thành, trước tiên đến hỏi thăm chủ nhân khách điếm Hạnh Viên, được biết Quý Tôn Tiểu Man vẫn chưa trả phòng, không khỏi mừng rỡ, liền đợi trong Hạnh Viên, không ngờ suốt cả một ngày vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu cả, chia nhau đi tìm kiếm trong thành cũng không có tin tức. Hai ngày nay, mấy võ sĩ cầm bức họa do Cơ Tống khắc họa Tiểu Ngải cô nương, tìm họa tượng(họa sĩ bây giờ) vẽ thêm vài tấm nữa. Mỗi người cầm một tấm đi tìm khắp thành, vẫn chưa tìm được chút manh mối nào cả.
Một võ sĩ nhíu mày nói:
- Tiểu Ngải cô nương vẫn chưa trả phòng, đồ đạc hành lý vẫn ở trong phòng, có lẽ vẫn chưa rời khỏi đây. Thế nhưng mấy ngày nay chưa thấy quay lại, trong thành cũng không có tin tức gì, các ngươi xem, liệu có phải...
- Không được nói bậy!
Một võ sĩ khác biến sắc nói:
- Quốc quân từng nói, Tiểu Ngải cô nương từ nhỏ đã đi theo tập luyện kiếm thuật cùng Lỗ quốc đệ nhất kiếm khách Viên Công, đừng nhìn vẻ ngoài mảnh mai của nàng, kiếm thuật tài giỏi vô cùng, mấy năm nay đi Nam vào Bắc, sơn tặc thủy tặc không biết đã gặp bao nhiêu, nhưng chưa có kẻ nào làm khó được nàng. Làm sao có chuyện được?
Vị võ sĩ thứ ba lại do dự nói:
- Giang Nguyên nói có lý, ngươi không nghe nói mấy hôm trước xa giá của Thành Bích phu nhân cũng bị cường đạo tấn công, nếu như bọn cường đạo trên núi Thương Hà nhắm vào nàng, vậy thì... muốn bắt nàng đi cũng chẳng khó khăn gì. Hảo hán nan địch tứ thủ(ý nói dù là nam nhi cũng khó chống chọi với số đông), huống hồ nàng chỉ là một nữ tử, thể lực dù sao cũng có hạn.
Bọn họ mồm năm miệng mười bàn cãi, võ sĩ đầu lĩnh Điêu Minh hết kiên nhẫn, trầm giọng nói:
- Không cần nói nữa, đã phụng quân lệnh, chúng ta phải dốc hết sức hoàn thành. Các ngươi ai nấy giữ bức họa của Tiểu Ngải cô nương, đi ra ngoài dò tìm lần nữa. Quốc quân đã dặn, bí mật tìm kiếm, nhưng... nếu vẫn không tìm được, chúng ta chỉ còn cách đi cầu trợ đầu mục bản địa, công khai tìm kiếm tung tích của nàng, đi!
Chúng võ sĩ cầm lấy bội kiếm, lũ lượt rời khỏi Hạnh Viên, lại lần nữa đi len lỏi vào trong các ngóc ngách Phí thành.
Trong phòng Thành Bích phu nhân, Khánh Kỵ vừa đi vào, Thành Bích liền ôm chặt lấy chàng, trong khuê phòng, nàng không còn là thương nhân xảo trá nữa, cũng không phải là đương gia nắm giữ quyền hành gia tộc Quý Tôn Tử Phi nữa, nàng chỉ là một tiểu nữ nhân nhu tình ngàn vạn, đáng yêu trìu mến mà thôi.
- Công tử, những ngày này, người ta đi càng xa thì lại càng lo nghĩ cho chàng nhiều hơn. Hôm nay có thể coi là đã quay lại với chàng rồi, chàng có nhớ người ta không?
Thành Bích phu nhân ôm lấy hắn, ngọt ngào hỏi:
- Ách, đương nhiên rồi, ta...
- Không cần chàng nói.
Thành Bích cắt đứt lời của hắn, rạo rực tựa vào ngực hắn:
- Nam nhân a, lúc nào không đạt được cái gì thì mới nhớ nhung, nữ nhân thì lúc nào đạt được cái gì thì mới nhớ nhung. Chàng bận như vậy, có thời gian nhớ thiếp mới là lạ, thiếp thay chàng nhớ tới thiếp là được rồi
Khánh Kỵ nghe được dở khóc dở cười, lúc đó hắn nói chưa từng nhớ tới thì không được, nói nhớ thì lại là miễn cưỡng, cho nên đành im bặt, im lặng là vàng.
Thành Bích phu nhân ép sát vào ngực hắn nghe con tim bổi hổi, tâm trạng kích động mới dịu xuống, khẽ ngẩng đầu lên nói:
- Sao Diêu Quang lại trở về Khúc Phụ vậy, sao chàng không giữ lại, không nỡ sao?
Khánh Kỵ bất đắc dĩ nói:
- Huynh trưởng của nàng ấy xa nhà đã gần nửa năm, bây giờ sắp hồi quốc, đương nhiên nàng ấy phải về tiếp đón, ta khuyên sao đây?
Thành Bích phu nhân dậm chân sẵng giọng:
- Chàng chẳng chịu đùa giỡn thiếp mấy câu, nói có thiếp bên cạnh là vui đi được không?
Khánh Kỵ cười nói:
- Chẳng phải nàng đã nói thay ta rồi đấy ư?
Thành Bích nắm lấy tay của hắn, oán hận cắn một miếng thật lớn, trên tay hắn lưu lại một dấu răng, mị nhãn như tơ nói:
- Chàng hư lắm, không biết nói lời ngon ngọt, cũng không có kim châu ngọc bảo, không biết người ta thích chàng ở điểm nào mới được.
Thanh âm của nàng ngọt ngào, không hề có chút oán hờn, chỉ là thâm tình một mảnh. Khánh Kỵ khẽ rung động nội tâm, cười nói:
- Chắc là thích khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của Khánh Kỵ rồi.
Thành Bích khẽ cắn răng vào cặp môi đỏ mọng, trong mắt nổi lên một tia toan tính, thò tay vào trong nội bào của hắn, thân mật nói:
- Khuôn mặt của chàng tuấn tú sao? Người ta thà thích cái này của chàng...
Khánh Kỵ hô hấp nặng nề hơn, hồ mị tử (hồ li tinh quyến rũ) này, lúc lẳng lơ thực sự còn khó coi hơn cả Thúc Tôn Diêu Quang. Trời vẫn còn sáng, lúc này hắn không thể bỏ lỡ cơ hội được, nhưng cũng không muốn làm chuyện dâm ô giữa ban ngày, liền khẽ lui lại một bước, khắc chế những rung động của mình, nghiêm nghị nói:
- Phu nhân, ta có chuyện muốn hỏi nàng.
Thành Bích phu nhân sững sờ, bật cười nói:
- Có chuyện gì thì chàng cứ nói đi, việc gì phải nghiêm trọng vậy?
Khánh Kỵ kéo nàng ngồi xuống, Thành Bích phu nhân liền nhu thuận ngồi theo, chỉ là thân thể như mất hết gân cốt, mềm nhũn dựa vào cơ thể của hắn, Khánh Kỵ nắm lấy vòng eo của nàng, ngửi ngửi hương thơm trên người, thấp giọng nói:
- Gia sự (chuyện trong nhà) của nàng ta đáng ra không nên hỏi, thế nhưng... trong lòng ta quả thực có một chỗ khó quyết, mong rằng nàng có thể giúp ta trả lời. Ân oán ngày xưa giữa nàng và Ngải Thị phu nhân, rốt cuộc... rốt cuộc là như thế nào?
Thân thể Thành Bích phu nhân cứng đờ, từ từ ngồi thẳng người dậy, sắc mặt tái nhợt:
- Sao chàng lại hỏi vậy? Là ai... là ai nói với chàng những tin đồn đó?
Khánh Kỵ ôn nhu an ủi:
- Nàng không cần nghĩ nhiều, ta ở đây đã lâu, còn không biết tính cách của nàng sao? Ta chỉ muốn chính miệng nàng nói ra, nàng và Ngải Thị phu nhân...
Thành Bích phu nhân ngắt lời nói:
- Chuyện xưa đừng nên nhắc tới nữa.
Nàng khom lưng đứng dậy, vội vã đi đến trước cửa sổ, lấy tay mở rèm cửa ra, gió thổi vào phòng, thổi bay những ngọn tóc của nàng. Khánh Kỵ đứng dậy, nhẹ bước đi tới sau lưng nàng, ôm lấy vòng eo đã cứng đờ của nàng, kiều khu của Thành Bích phu nhân khẽ run rẩy, chỉ trong chốc lát, mềm nhũn ngả vào trong lòng hắn:
- Công tử, có phải chàng cũng nghĩ Thành Bích là kẻ lòng dạ lang sói, không từ thủ đoạn sát hại Ngải Thị phu nhân không?
- Không hề...
- Đừng gạt thiếp, trong lòng chàng nghĩ vậy...
Đột nhiên nước mắt Thành Bích phu nhân chảy ròng ròng:
- Chuyện cũ năm xưa, thiếp thật sự không muốn nhớ lại nữa. Thiếp cũng mặc kệ người khác nghĩ thiếp ra sao. Duy chỉ có chàng... thiếp không muốn chàng nhìn lầm thiếp. Công tử, Thành Bích phu nhân dám thề với trời, Thành Bích tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với Ngải phu nhân, cái chết của nàng, thực sự không phải lỗi của thiếp.
Khánh Kỵ trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói:
- Nhi nữ của bà ấy, lưu lạc bên ngoài, bao năm qua không về phủ đệ...
Thành Bích phu nhân uất ức nói:
- Chàng vì chuyện này trách cứ thiếp sao? Quý Tôn Tiểu Man, không phải do thiếp nhẫn tâm đuổi đi. Nhiều năm qua, vì sự ra đi của nó, thiếp đã chịu không biết bao nhiêu lời chửi mắng sau lưng... Là do nó không chịu quay về, chẳng nhẽ thiếp lại ép nó về ư? Nếu thiếp làm vậy, người thiên hạ lại chẳng nói thiếp thừa cơ hại nó? Nó khỏe mạnh vô sự là được rồi, chỉ e gặp phải phong hàn, toàn thành Khúc Phụ lại bắt đầu xôn xao thôi, công tử a, chàng đã nghĩ tới chỗ khó xử của Thành Bích chưa?
Khánh Kỵ lại trầm ngâm, hồi lâu mới nói:
- Thành Bích, nàng thật sự không có ý giận chó đánh mèo Thúc Tôn Tiểu Man đấy chứ?
Thành Bích quay đầu lại, đẩy tay hắn ra, cặp lông mày dựng lên, phẫn nộ nói:
- Chàng không tin thiếp?
Trong lòng nàng vừa bi vừa phẫn, tức giận đến toàn thân run rẩy. Người ngoài nhìn nàng thế nào, nàng chẳng thèm để tâm, nhưng Khánh Kỵ nếu coi nàng là rắn rết, thì nàng khó mà chịu được, nghe thấy ngữ khí Khánh Kỵ như vậy, nàng bi phần muốn chết.
Khánh Kỵ nhẹ nhàng lau dòng nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói:
- Không cần đau lòng, ta hỏi nàng như vậy, không phải là nghi kị nàng điều gì, chỉ là có một chuyện muốn nói với nàng, nếu không nghe nàng bộc bạch, thì cũng không dám nói ra.
Thành Bích phu nhân trợn to đôi mắt đẫm lệ nói:
- Chàng có chuyện gì muốn nói với thiếp? Cùng Ngải phu nhân... không đúng! Chẳng lẽ có can hệ tới Quý Tôn Tiểu Man?
Tuy nàng đang uất hận, nhưng tâm trí vẫn còn rất tinh tế, khôn ngoan, lập tức đoán ra chuyện Khánh Kỵ muốn nói nhất định có liên quan tới Quý Tôn Tiểu Man.
- Thông minh!
Khánh Kỵ tán thưởng cười một tiếng, rồi nói:
- Ta kể với nàng, nàng không cần kinh ngạc, xử lý thế nào, vẫn là do nàng quyết định. Tiểu Man cô nương... bây giờ đang ở Phí thành.
Thành Bích phu nhân kinh ngạc thấp giọng kinh hô, vội vàng lau nước mắt, hỏi:
- Sao chàng biết? Chàng nhận ra nó? Nó ở đâu?
Khánh Kỵ vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, ta nhận ra nó, bây giờ nàng... đang ở Phi Hồ cốc, giả trang một tiểu thôn nữ, trúng tuyển vào làm một dong phụ(người phụ nữ làm thuê) nấu cơm giặt giũ, ta nghĩ... nàng ấy làm vậy, chắc là do nàng mà đến...
Thành Bích phu nhân nghe xong sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng mục quang trầm xuống, khẽ nhếch miệng nói:
- Đi, chúng ta lập tức đi Phi Hồ cốc.
Thành Bích phu nhân cũng không tránh Khánh Kỵ, vội vã vọt tới sau tấm bình phong thay quần áo. Mặt trời sáng rõ, những hình ảnh lờ mờ sau tấm bình phong khó có thể che đậy. Thành Bích vừa đi qua đó, một dòng lệ ảnh ẩn hiện in dấu trên tấm bình phong, cởi áo, thay y phục, cặp ngực nở, đôi chân dài, cảm giác say đắm mê người, vào lúc quan trọng này, Khánh Kỵ cũng chẳng còn tâm trí thưởng thức, đợi nàng thay quần áo xong, hai người liền vội vã đi ra khỏi phòng.
Hai người vừa rời khỏi hậu trạch, liền gặp Tiêu Cẩn quản sự dẫn một võ sĩ hộc tốc đi tới, trông thấy phu nhân, Tiêu Cẩn vội vàng đứng lại, chắp tay thi lễ:
- Phu nhân, vị tráng sĩ này là sứ giả đương kim quốc quân phái tới Phí thành, có chuyện cần bẩm báo phu nhân.
Thành Bích phu nhân kinh ngạc dừng bước, sau khi nàng trở về đã hay tin trong triều lập tân quân là công tử Cơ Tống, nhưng không biết vị tân quân này phái võ sĩ tới tìm mình có việc gì. Võ sĩ đó chính là Điêu Minh, người phục lệnh đi tìm Tiểu Ngải, vừa trông thấy khuôn mặt kiều diễm của Thành Bích phu nhân, cặp mắt Điêu Minh bỗng sáng lên, hắn không dám nhìn thêm, vội vàng cúi đầu xuống, tiến tới mấy bước, khom người thi lễ nói:
- Vương thành vệ phủ Điêu Minh, vái chào phu nhân.
- Điêu thống lĩnh, không biết ngài tới gặp thiếp thân là có chuyện gì?
Điêu Minh lại vái chào lần nữa, nói:
- Điêu Minh phụng lệnh quốc quân, tới đây tìm một vị cô nương tên Tiểu Ngải...
Thành Bích nghe đến đó sắc mặt lập tức biến đổi, Điêu Minh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói:
- Nhưng Điêu Minh tới đây đã vài ngày, vẫn chưa gặp được Tiểu Ngải cô nương. Tại khách điếm Hạnh Viên, Tiểu Ngải cô nương vẫn chưa trả phòng, đồ đạc vẫn còn nguyên. Điêu Minh sợ Tiểu Ngải cô nương có điều gì bất trắc, vậy nên cầm bức họa của cô nương tới khắp nơi dò hỏi, hôm nay hỏi một tượng nhân(thợ thủ công), nghe hắn nói, trong Phi Hồ cốc có một thiếu nữ nấu cơm có khuôn mặt giống như vậy...
Võ sĩ này vốn là võ sĩ trong nội cung, cũng không phải xuất thân là gia tướng hộ vệ tùy thân của Cơ Tống, không hề biết đến sợi ân oán giữa Thành Bích phu nhân và Ngải Thị phu nhân, càng không biết thân phận thật của Tiểu Ngải, nếu không chỉ cần nghe tới việc thiếu nữ kia làm dong phụ ở Phi Hồ cốc, cũng không thể ngờ rằng nàng chính là thiên kim đại tiểu thư trong phủ Quý Tôn Tử Phi.
Lúc này nói ra, hắn sẽ tưởng rằng Quý phủ cậy thế hiếp người, cưỡng ép vô số tráng đinh lên núi làm công, nhưng Quý Thị thế lớn, tuy hắn được quốc quân giao phó trọng trách, trong ngôn từ cũng không dám có chỗ bất mãn, chỉ khéo léo nói:
- Điêu Minh vốn không tin lắm, nhưng ngoài điều đó ra thì không còn manh mối nào nữa, đành đi Phi Hồ cốc tìm người. Nào ngờ mấy hôm trước xa giá của phu nhân bị cướp, trong cốc canh phòng vô cùng cẩn mật, Điêu Minh không thể nào vào được bên trong, đành phải quay về nói rõ thân phận, thỉnh phu nhân ân chuẩn nhập sơn.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
37 chương
78 chương
208 chương
51 chương
25 chương