Khánh Kỵ thấy hắn cuối cùng cũng đã rơi vào tròng, không khỏi mừng thầm, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh nói: - Nhạc phụ đại nhân chỉ có một điều kiện, việc lập tân quân là do Quý Tôn đại phu đề xướng, sẽ lựa chọn từ trong các công tử của tiên quân (vua trước). Nhưng người được chọn làm tân quân, phải do nhạc phụ quyết định. Đây cũng coi như là... một chút mong muốn của nhạc phụ ta. Quý Tôn Ý Như lúc này đã hoàn toàn tin tưởng, hắn cúi đầu xuống, trong lòng không ngừng tính toán, suy nghĩ, so đo lợi ích được mất. Khánh Kỵ mỉm cười nói: - Nhạc phụ vốn kiên quyết phản đối Quý Tôn đại phu tương trợ Khánh Kỵ, là bởi lo rằng Quý Tôn đại phu sẽ lợi dụng quyền hành chấp chính, tập kết hết binh mã, tiền tài vào trong tay Quý Thị. Hiện giờ Quý Tôn đại phu chỉ cần làm ra vẻ một chút, rồi khước từ quyền vị chấp chính, đối với Thúc Mạnh hai nhà mà nói, không còn uy hiếp nữa, bọn họ đương nhiên sẽ không còn ý chí chiến đấu. Đối với Quý Tôn đại phu mà nói, sẽ tránh khỏi đại họa, âu cũng là một kết cục cực kỳ lý tưởng. Nhạc phụ còn đang chờ Quý Tôn đại phu quyết định, không biết Quý Tôn đại phu lần này có thể đưa ra chủ ý của mình được chưa? Quý Tôn Ý Như chần chờ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía Thúc Tôn Ngọc ở đằng kia. Không sai, Thúc Tôn Ngọc đang đứng ở trên đài, chỉ im lặng nhìn về bên hắn, dường như đang đợi quyết định của hắn. Ánh mắt lại đưa xuống dưới dò xét, Quý Tôn Ý Như không khỏi chấn động trong lòng, mấy đội binh mã của Thúc Tôn Ngọc dù chẳng có phản ứng gì, nhưng mỗi người hình như đang rất đăm chiêu, từ trong cử chỉ thần sắc có thể nhận ra được điều đó. Nếu trong cả đám binh mã chỉ có một người như vậy thì không nói làm gì, nhưng mà mỗi người trong đội binh mã đều như là đang mang địch ý, muốn không nhìn ra được cũng khó... "Lẽ nào...nếu ta không đáp ứng, lão cáo già Thúc Tôn Ngọc kia lại dám gây khó dễ cho ta ngay tại đây? Ai da, không được!" Sắc mặt Quý Tôn Ý Như đại biến, trên đài chẳng có một thị vệ nào, chỉ có một mình Khánh Kỵ "địch vạn người" đứng đó, nếu như mình không chịu đáp ứng, e rằng Khánh Kỵ sẽ lập tức lấy mạng mình. Cùng lúc đó, Thúc Tôn Ngọc ở bên kia tung binh tới công, hai bên tiếp ứng cho nhau, người của mình như rắn mất đầu, sợ rằng sẽ phải phơi thây toàn bộ tại nơi này. Nghĩ tới đây, Quý Tôn Ý Như lập tức toát ra mồ hôi lạnh. Nhìn thấy Khánh Kỵ vẫn mang bộ dáng không gấp gáp nhìn thẳng vào hắn, Quý Tôn Ý Như bùi ngùi thở dài, tựa như sương sớm gặp ánh nắng ban trưa vậy, ảm đạm nói: - Việc đã đến nước này, lão phu còn được lựa chọn sao? Thôi, lão phu đồng ý vậy, chỉ có điều... chỉ có điều chẳng phải Thúc Tôn Ngọc đã từng qua lại với Mạnh Tôn Thị sao? Mạnh Tôn Thị từ trước đến nay tính tình nóng như lửa, hắn... nếu không đáp ứng, một hồi nội loạn ở Lỗ quốc là khó tránh khỏi. Cần phải biết rằng, Mạnh Tôn Thị là đại tư mã danh chính ngôn thuận ở Lỗ quốc chúng ta, binh mã của lão phu mặc dù đông hơn hắn, thế nhưng vài ngày trước hắn lấy lý do luyện binh tập trận, điều động đại đa số tinh binh đến đồn trú trong Khúc Phụ, lão phu và Thúc Tôn Ngọc liên thủ, binh sĩ trong thành Khúc Phụ cũng không nhiều hơn được. Khánh Kỵ cười, đứng dậy đáp lễ nói: - Quý Tôn đại phu cứ yên tâm, chỉ cần ngài đồng ý làm như vậy là tốt rồi, Mạnh Tôn Thị cho dù có cương liệt hơn nữa, liệu hắn có dám được ăn cả ngã về không, coi Quý Tôn, Thúc Tôn hai đại thế gia là địch không? À, đúng rồi, giờ Khánh Kỵ sẽ đi gặp Mạnh Tôn đại phu, kính xin Quý Tôn đại phu lệnh cho binh mã bản bộ đề phòng cẩn thận, ngộ nhỡ Mạnh Tôn Thị thật sự không thức thời... Khánh Kỵ lộ ra một vẻ mặt lạnh lùng: - Vậy thì Khánh Kỵ sẽ bắt lấy Mạnh Tôn Tử Uyên ngay trên đài, Quý Tôn đại phu sẽ cùng nhạc phụ xuất binh dùng vũ lực áp chế, bãi vị gia chủ Mạnh Tôn, lập nên một tên bù nhìn chỉ biết vâng theo lệnh đại nhân, chỉ cần khiến cho tai họa khói lửa tan biến thành vô hình, không để cho kẻ thù bên ngoài có thời cơ là được. Quý Tôn Ý Như than thở, bất đắc dĩ gật đầu, cao giọng nói: - Dương Hổ, lên đây. Khánh Kỵ mỉm cười, chắp tay lui về phía sau nói: - Khánh Kỵ cáo từ. Dương Hổ lên đài, Khánh Kỵ xuống dưới, hai người sóng vai đi ngang qua nhau, Dương Hổ đưa ánh mắt thăm dò về phía hắn, Khánh Kỵ chỉ nói rất nhanh một câu: - Yên lặng theo dõi tình hình biến đổi, đợi Quý Thị phân phó. Dương Hổ chẳng hiểu mô tê gì, kinh ngạc nhìn hắn một cái rồi đi lên đài. Khánh Kỵ đi từng bước một xuống dưới đài, nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể một chút, rõ ràng đang có vẻ rất đau nhức bả vai, Thúc Tôn Diêu Quang vội áp lại gần, ân cần hỏi: - Công tử, thế nào rồi? Sao lâu thế? - À, haha, không có chuyện gì. Quý Tôn đại nhân cứ làu bà làu bàu, nói cái gì đó mà hắn không dám giúp ta là bởi tình thế ép buộc, đành phải cùng hắn đàm luận một phen. Khánh Kỵ dứt lời, ngẩng đầu nhìn về phía xa nơi có Mạnh Tôn Thị đang đứng. Chỉ thấy Mạnh Tôn Thị lại đang ngồi ngay ngắn trên đài, không còn đưa mắt theo dõi về phía bên này nữa. Nhưng con cháu và quản sự của hắn đều đứng ở một bên đưa mắt thám thính thăm dò về bên này không thôi, tình hình ở nơi này, hắn không thể không biết được. Khánh Kỵ cười, nói với Thúc Tôn Diêu Quang: - Nàng tạm thời đi theo quản sự Hưu Trù đi về bên cạnh Thúc Tôn đại nhân, ta đi gặp Mạnh Tôn đại nhân, sẽ quay lại ngay. Thúc Tôn Diêu Quang ngẩn người: - Gặp Mạnh Tôn Tử Uyên? Gặp hắn để làm gì? Khánh Kỵ nắm lấy tay nàng, trước mắt bao nhiêu người vừa đi vừa nói: - Quý Tôn cũng đã bái rồi, còn thiếu Mạnh Tôn mà. Lúc trước đi tới Khúc Phụ, Mạnh Tôn Tử Uyên cũng là một trong những gia chủ thiết yến mời ta, đến chỗ hắn bái tạ cũng là điều nên làm, ngộ nhớ lát nữa lệnh tôn không chịu đồng ý chuyện hôn sự của chúng ta..., e rằng sẽ không còn cơ hội nói lời từ biệt với vị gia chủ này rồi. - Ừm. - Thúc Tôn Diêu Quang khấp khởi trong lòng để mặc cho hắn nắm tay đi, đi được khoảng một đoạn, đến vị trí giữa hai cao đài của Thúc Tôn Thị và Mạnh Tôn Thị, Thúc Tôn Diêu Quang dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khánh Kỵ, dũng cảm nói: - Chàng đi đi, ta ở bên phụ thân chờ chàng, nếu phụ thân ghét bỏ chàng, ta... sẽ đi cùng chàng tới nơi chân trời góc bể! - Ừ! Đợi khi sinh cho người một thằng cháu ngoại rồi lại quay về, không sợ người sẽ không nhận, haha. Khuôn mặt Thúc Tôn Diêu Quang bỗng trở nên đỏ ửng, nhưng nàng không tức giận, chỉ xấu hổ liếc mắt nhìn Khánh Kỵ, cười tủm tỉm chạy về cao đài chỗ phụ thân đang đứng. Khánh Kỵ mỉm cười nhìn dáng vẻ yêu kiều thướt tha của nàng đang rảo bước, rồi hít một hơi dài, ngẩng đầu mà bước, lòng đầy tự tin đi về phía Mạnh Tôn Tử Uyên. Đúng vậy, ngồi đối diện phía trước mặt chính là Mạnh Tôn Tử Uyên, chứ không phải là Quý Tôn Ý Như. Khánh Kỵ thần sắc điềm đạm, vững như Thái sơn, Mạnh Tôn Tử Uyên râu tóc duỗi ra, mắt mở như chuông, ngoại trừ những thân tộc kề cận Mạnh Tôn Tử Uyên đang ở dưới đài ra, những người ở xa không có khả năng nhận ra thần sắc biến hóa thay đổi giữa hai người. Khánh Kỵ lại kể chuyện đã nói với Quý Tôn Ý Như ra cho hắn nghe một lần nữa, có một điều khác, đó chính là lần này hắn không chỉ là con rể của Thúc Tôn Ngọc, mà còn là minh hữu với Quý Tôn Ý Như, Quý Tôn minh hữu, Thúc Tôn giai tế, công tử Ngô quốc, thân phận như vậy đã quá đủ tư cách để đàm phán với hắn. Vừa nghe đến chuyện Lỗ quân đã bị giết chết, Mạnh Tôn Tử Uyên bị phá vỡ mộng tưởng vừa sợ vừa giận, lão già này tính tình dữ dằn, già nhưng vẫn cường mãnh, không thèm nghĩ ngợi chém một quyền về phía Khánh Kỵ. Chỉ có điều gân cốt người già thì cũng chẳng còn như xưa, mà thậm chí lúc xưa khi hắn còn là trai tráng thì cũng chẳng phải là đối thủ của Khánh Kỵ, huống hồ bây giờ tuổi đã già. Bả vai của hắn vừa cử động, Khánh Kỵ bước một bước dài đến trước mặt, bàn tay mới tung ra được một nửa, đã bị Khánh Kỵ nắm chặt lấy. Áo bào che khuất, động tác tứ chi không được rõ ràng, dưới đài giương cung bạt kiếm, người khác nhìn vào thì cứ tưởng là hai bên đang nắm tay thân thiết. Cho đến khi Khánh Kỵ nói hắn đã có minh ước ba người với Quý Tôn Ý Như, Thúc Tôn Ngọc, Mạnh Tôn Tử Uyên mới nhụt chí ngồi xuống, tuyệt vọng nói: - Gã thất phu Thúc Tôn Ngọc , chẳng trách không chịu gả nhi nữ cho Mạnh Tôn gia ta, thì ra đã sớm cùng lão già Quý Tôn có chủ ý như vậy rồi. - Mạnh Tôn đại phu, ngài đã trách oan cho nhạc phụ rồi, nói cho cùng, đây mới là chuyện của ba ngày trước. - Hắc! Ba ngày trước? Ta nhổ vào! Hai ngày trước hắn còn ngồi uống rượu với ta, sao hắn không nói chuyện đó cho ta biết luôn? Chỉ đến khi định minh ước với lão tặc Quý Tôn, hắn mới cho ta biết, uổng công bao năm qua ta xưng huynh gọi đệ với hắn. - Mạnh Tôn đại phu, ai mà lại không nghĩ cho mình cơ chứ? Cho dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho gia tộc, cho tử tôn chứ. Gia nhạc biết rõ Mạnh Tôn đại phu tính tình như lửa, sợ nói trước cho ngài nghe thì ngài lại không đồng ý. Một khi mở miệng nói ra, tam hoàn nội chiến, chịu thiệt đâu chỉ có một nhà một họ. Kính xin Mạnh Tôn đại phu thông cảm. Mạnh Tôn Tử Uyên thở hồng hộc, nhìn thấy binh vệ của Quý Tôn Thị, Thúc Tôn Thị hai đại gia tộc ai nấy đều đằng đằng sát khí, , hai vị gia chủ đứng trên cao đài, nhìn xa xăm về phía mình, e rằng chỉ cần lắc đầu, lập tức đầu thân mỗi thứ một nẻo. Ai, nguy hiểm cận kề, còn nói gì được đây? Mạnh Tôn Tử Uyên chán nản ngồi phịch xuống, nghiến răng ken két. Khánh Kỵ cười nói: - Mạnh Tôn đại nhân còn đang chấp nhất làm gì thế? Muốn đánh nhau sao? Có phải Mạnh Tôn đại phu cứ nhất định phải xóa sổ Mạnh Tôn thế gia trong tam hoàn thì mới cam tâm sao? - Ngươi thật to gan, dám uy hiếp cả ta ư? Mạnh Tôn Tử Uyên trợn mắt nhìn Khánh Kỵ. Khánh Kỵ không thay đổi thần sắc, thản nhiên nói: - Núi có chỗ cao chỗ thấp, nước có chỗ sâu chỗ cạn, không có bản lĩnh, sao dám đàm phán với đại nhân? Mạnh Tôn đại phu, bây giờ không phải là lúc ngài mạnh mồm lớn tiếng, nghi ngờ này nọ. Đồng ý hay không, can hệ tới sự tồn tại của Mạnh Tôn gia tộc, lại chẳng có can hệ gì tới ta, ngài nói có phải không? Mạnh Tôn Tử Uyên lồng ngực phập phồng, một hồi lâu mới "Phật" một tiếng phất tay áo lên, sắc mặt tái mét nói: - Thất phu! Lão tặc! - Sau đó ngửa mặt lên trời than dài một tiếng, oán hận nói: - Nếu không phải là vì gia tộc Mạnh Tôn, lão phu có chết cũng không chịu khuất phục sự bức hiếp này! Khánh Kỵ mỉm cười, lạy dài thi lễ, lễ độ nói: - Đa tạ Mạnh Tôn đại phu thành toàn, giờ Khánh Kỵ sẽ đi gặp nhạc phụ đại nhân, trình bày ý tứ của Mạnh Tôn đại phu cho người biết. Mạnh Tôn đại phu, Khánh Kỵ cáo từ đây. - Cút! Cút! Cút mau! Lão phu không muốn nhìn thấy bộ dạng xấu xa của ngươi nữa. Mạnh Tôn Tử Uyên ngửa đầu nhìn trời, không thèm nhìn qua. Khánh Kỵ cười ha hả, bước xuống dưới đài... Thúc Tôn Ngọc nhìn Khánh Kỵ đang đứng trước mặt, rồi lại nhìn Thúc Tôn Diêu Quang đang lo lắng đợi chờ ở phía dưới, hai người đều mặc một bộ đồ trắng như tuyết, nam phong độ ngời ngời, nữ dung nhan bạch ngọc, đúng là một cặp xứng đôi cực kỳ. Không bàn tướng mạo, ngay cả tài năng của hắn, năng lực của hắn cũng là vạn người có một rồi, chả trách nhi nữ lại thích hắn đến vậy, chỉ đáng tiếc... Ài! Chỉ đáng tiếc tuy là trước nay luôn rất cưng chiều nhi nữ, nhưng lần này hắn không thể nghe theo ý của nhi nữ được rồi. Thúc Tôn Ngọc lặng lẽ thở dài, lạnh lùng quay về phía Khánh Kỵ hỏi: - Công tử đến đây làm gì? - Khánh Kỵ lần này tới đây là có hai chuyện đại sự, thứ nhất, chính là muốn cầu thân với lệnh nữ Thúc Tôn tiểu thư. Thúc Tôn Ngọc lộ ra một nụ cười mỉa mai trong khóe miệng: - Khánh Kỵ công tử nói đùa đấy à? Công tử nhìn lại mình xem, nhi nữ của ta dù không phải là nữ nhi công thất tôn quý, nhưng ta cũng không đời nào lại gả nó cho một vương tôn gặp nạn lang bạt kỳ hồ được!