Nói xong, một xấp đao tệ đã được ném vào trong tay nàng, nhãn tình của nàng sáng lên, lập tức vui vẻ nói: - Có thể có thể, hai vị đại gia mau mời tiến vào. Ôi, sao lại có tới những bốn con ngựa nha. Đậu Kiêu Kính buồn bực khó chịu nói: - Tiền coi ngựa ta sẽ đưa cho, lo lắng cái gì, kéo đèn xuống rồi đóng cửa viện lại, đun nước nấu cơm, đại gia muốn nghỉ ngơi một chút. Khánh Kỵ không nói lời nào đi vào trong sân, đánh giá chung quanh, chỉ thấy tiểu viện rất sạch sẽ, ở góc tường có một cái chuồng gà, nuôi một vài con gà mái đã đến tuổi lão, đang rải rác ở trong viện, bên phải có một cái giếng nước, ở chân tường có trồng một cây táo, táo chín đầy cây, trĩu cả đầu cành. Căn nhà có ba gian, gian chính ở giữa đang mở cửa, vào nhà thông sang trái phải mỗi bên là một gian. - Cô nương xưng hô như thế nào? Viện này chỉ có một mình ngươi ở thôi sao? Khánh Kỵ xem xét tình hình trong viện, thuận miệng hỏi. Nàng kia xách đèn đóng cửa tiến vào, nghe thấy hắn hỏi, liền quan sát trên dưới, hán tử râu quai nón này ngũ quan anh tuấn, ngữ khí ôn hòa, vừa mắt hơn so với người kia, trong lòng liền có chút yêu thích, vì thế tiến đến trước mặt hắn, ôn nhu nói: - Tiểu nữ tử tên là Thư Nhi, viện này chỉ có tiểu nữ tử một người ở, cực kỳ thanh tĩnh. - Không biết hai vị đại gia xưng hô như thế nào? Khánh Kỵ thản nhiên cười: - Ta họ Tịch, hắn họ Đậu, đều là khách nhân buôn ngựa. - Ồ, hóa ra là Tịch gia, Đậu gia. Nàng má phấn ửng hồng, ánh mắt uyển chuyển liếc mắt nhìn Khánh Kỵ một cái: - Hai vị đại gia nếu cần Thư Nhi hầu hạ, đó là bổn phận của Thư Nhi, nếu cần phải đồng thời hầu hạ hai vị đại gia, cũng hơi vất vả chút, Tịch gia ngài xem có phải là nên... Nàng thấy trong hai vị này vị họ Tịch mới là người định đoạt, muốn lại kiếm thêm một chút tiền. Đậu Kiêu Kính đuổi kịp, hung hăng nhéo một cái lên cái mông tròn lẳn của nàng, cười mắng: - Như thế nào lại giống như tiểu gà mái cục ta cục tác sắp không xong rồi? Có muốn đại gia hỗ trợ hay không, giúp ngươi đẻ trứng ra? Mẹ nó, nhanh đi nhóm lửa nấu cơm, chuẩn bị nước ấm. Thư Nhi cường điệu duyên dáng kêu to một tiếng, ôm lấy cái mông nhảy đi, chạy vào nhà trong. Đậu Kiêu Kính cười gượng hai tiếng, nhỏ giọng nói với Khánh Kỵ: - Công tử, đối với nữ tử như vậy, phải thô lỗ một chút, bằng không sẽ không giống như hán tử buôn ngựa. Khánh Kỵ cười nói: - Thô lỗ một chút cũng không vấn đề gì, chỉ cần đừng để nàng quấn quít lấy ta là được rồi. Hắn ngửa đầu nhìn xem sắc trời, nói: - Đi thôi, đi vào nghỉ ngơi một chút, trú tạm ở chỗ này vậy, đợi khi sắc trời tối một chút chúng ta sẽ lại đi tìm hiểu tin tức. - Rõ! Đậu Kiêu Kính đáp ứng một tiếng, lập tức gỡ bọc vải đựng binh khí nặng trịch xuống, treo vào trong phòng. Khánh Kỵ ăn cơm, rồi lại ngồi trong thùng nước ấm tắm rửa thoải mái một chút, toàn thân thoải mái nằm lên giường, khi ngủ dậy thì cảm thấy tinh thần dồi dào, cả người thư thái. Không biết Đậu Kiêu Kính nói cái gì với Thư Nhi, người đàn bà lẳng lơ kia quả nhiên không có tới dây dưa với hắn. Khánh Kỵ lười biếng duỗi lưng, sửa sang y phục đứng lên, đi tới gian khách, thấy một ấm nước đặt trên kỷ án, rót một ly để uống, vẫn không thấy thân ảnh của Thư Nhi và Đậu Kiêu Kính đâu. Hắn đi sát tới cửa gian bên cạnh, vén rèm cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy Thư Nhi đang nằm trên giường, thân mình trần truồng trắng bóc như cừu non, Đậu Kiêu Kính phủ lên người nàng, cái mông ngăm đen đang giã gạo giống như bận việc không thể ngừng. Mười ngón tay nhỏ dài của Thư Nhi chộp lấy lưng hắn, cứ như thể là bị chết đuối không bằng, miệng không ngừng rên rỉ: - Ai nha, chịu không nổi, Thư Nhi thật thoải mái, mạnh nữa lên, lại mạnh nữa... Đậu Kiêu Kính một bên nghiến răng nghiến lợi sử lực, một bên thấp giọng mắng: - Câm miệng, đừng có đánh thức đồng bọn của ta. Khánh Kỵ buồn cười: "Cái đồ, lúc nói thì ra vẻ nghiêm trang, cuối cùng vẫn không nhịn nổi hấp dẫn, rốt cuộc vẫn đè lên nàng ta. Thôi cũng được, cứ để cho hắn khoái hoạt một chút đi vậy." Khánh Kỵ sờ sờ cái mũi, cước bộ thoải mái đi ra gian giữa, đứng ở dưới tàng cây táo nghỉ ngơi, nghĩ tới kẻ thế thân ở hồ Lịch Ba có thể giấu diếm được tai mắt của Quý Thị hay không, nghĩ tới Lương Hổ Tử và Anh Đào có thể ám sát Ngô quốc sứ giả thành công hay không. Sau một lúc trầm tư, phía sau chợt nghe thấy tiếng người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đậu Kiêu Kính đang thắt áo choàng đi ra, Thư Nhi đi theo phía sau, thần tình xuân sắc, quần áo không chỉnh tề, trong tay bưng một cái chậu gốm, muốn múc nước để tẩy rửa. Liếc mắt nhìn thấy hắn đang đứng đó, Đậu Kiêu Kính nhất thời có chút xấu hổ đứng lại, tay cấp bách ra dấu ở sau lưng, Thư Nhi vội vã đỏ mặt, bưng chậu lại trốn vào trong phòng. Đậu Kiêu Kính đi lên nghênh đón, ngượng ngùng cười nói: - Công tử, ách... Kẻ hèn..., là do người đàn bà kia cứ câu dẫn... - Được rồi được rồi! Khánh Kỵ cười khoát tay: - Mặc kệ là ngươi gặp cái chuyện xui xẻo gì, nhanh chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta phải đi dạo trong Lâm Truy. - Đúng đúng! Đậu Kiêu Kính chạy như bay quay về phòng, chỉ chốc lát sau đã ăn mặc chỉnh tề, cầm hai thanh kiếm đi ra, Khánh Kỵ cùng hắn đeo kiếm vào bên sườn, Đậu Kiêu Kính lại căn dặn Thư Nhi vài câu, hai người liền ra khỏi tiểu viện, đi ra ngoài đường cái. Đi tới nơi tập trung nữ lư, hai người lại ra vẻ như khách nhân buôn bán hương liệu (chất thơm), hỏi thăm mọi người nơi ở của những nhân vật trọng yếu ở Lâm Truy. Những phú tộc ở Lâm Truy đều có nguồn cung cấp hương liệu cố định, có điều có những quý nhân tạm thời đang ở Lâm Truy làm khách, những thương nhân tới tận cửa nhà họ để chào hàng hương liệu, cũng có cơ hội rất lớn để buôn bán, bởi vậy hai người cứ chuyên tâm hỏi chỗ ở của các quý nhân, cũng không khiến cho ai hoài nghi cả. Hai người dọc theo đường đi không ngừng hỏi thăm, thông qua một vài ý kiến, đã có một chút hiểu biết bước đầu về cục diện chính trị hiện nay ở Tề quốc. Tề quốc không thể nghi ngờ đúng là rất giàu có và cường đại, hơn nữa mặt ngoài thoạt nhìn thì phi thường ổn định. Là phương Đông đệ nhất đại quốc, đủ để trở thành một chư hầu ngạo thị thiên hạ, Tề công Khương Chử Cựu chính là một đại minh quân, Yến Anh là một đại hiền tướng, quân thần tương đắc, thống trị Tề quốc chỉ sau thời đại Hoàn Công Quản Trọng. (Tề Hoàn Công - Quản Trọng) Nhưng mà trên thực tế những mạch nước ngầm vốn yên ả đã bắt đầu ngầm khởi động, nguy cơ đồng dạng tứ phía. Thế đạo hiện giờ, chư hầu công thất cưỡng ép Chu thiên tử, thế gia quyền thần lại cưỡng ép chư hầu công thất, đủ loại nguy cơ được chôn giấu, lúc nào cũng có thể phát ra. Tề quốc khác với Lỗ quốc chính là ở chỗ, Tề quân vẫn còn thực lực tương đối lớn, cũng nắm giữ được một nhánh quân đội cường đại của những chư hầu công thất trung thành, cho nên Tề quân vẫn còn có thể khống chế được mấy đại thế gia bên trong Tề quốc, cũng lợi dụng được mâu thuẫn giữa bọn họ để áp chế lẫn nhau. Nhưng mà bên trong Tề quốc giữa các thế gia với thế gia, giữa quyền hành của các thế gia với nhau, luôn luôn minh tranh ám đấu, giống như nham thạch nóng chảy dưới nền đất, không biết lúc nào thì có thể phát triển thành đại họa. Cao, Loan, Bảo, Điền tứ đại gia tộc lúc thì tranh đấu gay gắt, tranh thủ tình cảm của Tề quân, có khi tứ tộc lại về cùng một giuộc, tranh quyền đoạt lợi với đệ nhất quyền tướng Yến Anh, liều chết đấu tranh. Yến Anh cũng xem như là một vị tể tướng cực kỳ dẻo cổ tay (1), đối mặt với tứ đại gia tộc thậm chí rất nhiều quý tộc bè phái phụ thuộc vào tứ đại gia tộc liên thủ lại công kích, hắn vẫn có thể hữu kinh vô hiểm (2), ổn định chiếm thế thượng phong. Những đấu đá ở bên trong này, thế lực các phương đều có ý thức giấu nó ở đằng sau màn, gạt những thứ dân bình thường, gạt Tề quân cao cao tại thượng, không muốn để cho bọn họ biết được mâu thuẫn giữa các bên. Cho nên lần này Yến Anh đại thọ, những thế gia gia chủ này dù trong lòng hận thấu xương Yến Tỏa Tử (tên khác của Yến Anh), ước gì hắn một hơi không thở được nữa, liền đi đời nhà ma, giá hạc tây quy (3), nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ mặt khách khí và nhiệt tình với nhau, tới tấp mang trọng lễ tới Lâm Truy, tham gia đại thọ hỉ yến của hắn. Bởi vì những quý tộc gia chủ này đều có phong ấp của chính mình, rất nhiều người ở Lâm Truy cũng không có nơi ở khác, cho nên trước mắt những hạ khách quý nhân (4) tới đô thành phần lớn đều ở trong dịch quán phía Đông thành, trong lúc nhất thời các quý nhân đều tập trung ở nơi đó. Khánh Kỵ cùng Đậu Kiêu Kính hỏi rõ được Lỗ Quân Cơ Trù cũng đang ở khu dịch quán, liền bước một mạch tới đó, quan sát hoàn cảnh lân cận, tìm hiểu chỗ ở cụ thể của Lỗ Quân Cơ Trù. Phía trước mặt xuất hiện một dãy hàng quán lầu các, đi qua chiếc cầu trước mặt, sẽ đi vào khu dịch quán. Nơi này đề phòng rất sâm nghiêm, ngoại trừ gia tướng võ sĩ của các đại thế gia bảo vệ cho mỗi tòa dịch quán, còn có binh lính của những gia tộc chư hầu Tề quốc được Yến Anh phái tới để duy trì trật tự. Bên này cầu dòng người như nước, bên kia cầu lại bóng dáng thưa thớt, nhìn tình hình này, cũng không dễ để trà trộn được vào. Khánh Kỵ đang chậm rãi hành tẩu theo dòng người, quan sát tình hình phía bên kia, phía sau hơn mười cỗ xe ngựa đang đi tới, đại mã cao lớn, hương xa bảo sức (5), tấm rèm trên xe buông xuống, nhìn không ra được là vị quý nhân nào tới, Khánh Kỵ cùng Đậu Kiêu Kính vội tránh sang bên đường. Đậu Kiêu Kính thấp giọng nói: - Công tử, tình hình có vẻ không tốt cho lắm, bên kia phòng bị quá sâm nghiêm, nước sông ngăn cách dịch quán cũng phải rộng tới hơn trăm bước, nếu đi đường đó cũng sẽ bị người ta phát giác. Khánh Kỵ gật gật đầu, nhìn bánh xe cao cao lộc cộc đi qua, trong lòng hắn đột nhiên chợt động, nói nhỏ: - Trước mắt bao người, đúng là không thể đi qua được. Rất nhiều thế gia quý tộc hôm nay mới vừa tới Lâm Truy, còn có những người tới thăm người thân trước, buổi tối mới tới đây, buổi tối chúng ta lại đến, nghĩ thử biện pháp ẩn thân trà trộn vào trong xe. Hai người đang nói nhỏ, trên đầu nghe thấy Vút một tiếng quất roi, một xa phu đứng trên xe ngựa cao giọng quát: - Đứng xa chút, đứng xa chút! - Hai người sợ khiến người ta chú ý, vội vàng lẩn sang bên cạnh. Nhâm Nhược Tích đang ngồi ở trong xe si ngốc xuất thần, ánh mắt trong lúc đó là một mảnh ưu thương gợn sóng, nghe thấy tiếng hô quát, nàng lơ đãng liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài, cách tấm màn mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nam tử, đột nhiên quá giống với người mà nàng hay hoài niệm trong mộng. Thân thể mềm mại của Nhâm Nhược Tích chấn động, cơ hồ muốn vén màn lên cao giọng gọi hắn, nhưng ngón tay vừa chạm tới màn trúc, lập tức thanh tỉnh trở lại: "Ai, ta thật sự là hồ đồ, hắn... hắn sao có thể ở chỗ này." Nhâm Nhược Tích thở dài một tiếng, ấn chặt ngực, trong lòng ẩn ẩn có chút đau đớn, nàng kìm lòng không đậu lại nghĩ tới những điều nói trong tín thư của phụ thân: "Nữ nhi, Ngô Vương gần đây bận việc phạt Sở bức Lỗ, diệt trừ hậu hoạn, dường như không có ý đối phó với Nhâm gia ta. Khi vi phụ dâng tặng vũ khí khí cụ cho hắn, đã thử suy đoán tâm ý, Hạp Lư thần sắc thản nhiên, không mừng không giận, làm người ta khó có thể lường được tâm ý. Tướng quốc Ngũ Viên (tức Tử Tư), tính tình hung ác, thái độ làm người quyết đoán, chỉ cần có một tia tai họa ngầm, tuyệt đối sẽ không buông tha, chỉ cần liếc mắt là một nhân vật sẽ trở thành cát bụi. Có một quân một thần như vậy, vi phụ đoán rằng, sau khi họa ngoại xâm được giải trừ, Nhâm gia ta sẽ ngập đầu tai ương. Hiện giờ Yểm Dư, Chúc Dung đã bại, Ngô Quân sắp quân ở biên cảnh để khắc chế Lỗ, Hạp Lư thấy hoạ ngoại xâm vừa đi, chắc chắn sẽ đồ sát cả nhà Nhâm Thị ta, nhất định phải mau chóng tìm đường lui, nếu không cả nhà Nhâm Thị, trên dưới hơn ngàn tộc nhân, chỉ sợ sẽ rơi vào kết cục nam tử bị sung làm đinh, nữ tử bị sung làm nô tỳ. Tề quốc vọng tộc, Quốc, Cao, Loan, Bảo, Điền các đại tộc có thể bám vào được. Trong đó, Điền gia gia chủ ngồi ở vị trí Tề quốc thượng khanh, Tôn Thị gia chủ Tôn Bằng - một nhánh của họ Điền - cũng là Tề quốc trung khanh, Điền Nhương Tư xuất thân là con thứ thiếp ở Điền gia tuy là hạ khanh, nhưng lại làm quan tới tư mã, binh quyền nắm trong tay. Một nhà ba khanh, quyền bính rất lớn. Tôn Thị là một nhánh của họ Điền, cũng là một danh môn vọng tộc như Nhâm gia ta, vi phụ nghe nói, Tôn Bằng có con trai, tên Vũ tự Trường Khanh, đang tuổi tráng niên, học rộng đa tài, còn chưa kết hôn. Vì vậy vi phụ đã viết thư cho gia chủ, xin ra mặt làm mai cho nữ nhi, nếu có thể kết thân với Tôn Thị, là có thể dựa vào Điền Thị, thì Nhâm gia ta có thể phòng xa không phải lo lắng nhiều nữa." -------------------- (1) Dẻo cổ tay: Có mánh khóe, thủ đoạn (2) Hữu kinh vô hiểm: Chỉ bị kinh động chứ không gặp nguy hiểm gì. (3) Giá hạc tây quy: Cưỡi hạc bay về phương Tây trở thành cát bụi, ý chỉ người đã mất. (4) Hạ khách: Khách tới chúc mừng. (5) Hương xa bảo sức: Xe thơm được trang trí xa hoa.