Sáng sớm ngày hôm sau, Khánh Kỵ muốn đi cùng Anh Đào ra ngoài thành thu xếp việc chuyển địa điểm đóng quân, đúng vào lúc này, tin tức Sở quốc mà hắn ngóng chờ đã lâu cuối cùng cũng đã tới. Khánh Kỵ mừng rỡ vô cùng, phái Anh Đào mau chóng tự khởi hành, sau đó đưa bộ hạ vừa quay về từ Sở quốc vào trong phòng khách. - Công tử, sau khi thuộc hạ trở về Sở quốc, lập tức quay trở về Ngải thành, lúc đó mới biết rằng công tử vẫn đang ở Lỗ quốc, Lữ Thiên tướng quân không dám chậm trễ, lệnh cho thuộc hạ tức tốc tới đây… “Bịch! Cạch cạch cạch cạch…” Một cái bát to đựng đầy thức ăn đập mạnh một cái lên mặt bàn, chuyển động lăn lóc như con quay mãi không ngừng, đại hồ tử đang bẩm báo tin tức kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người nô tỳ dám giương oai trước mặt công tử nhà hắn. - Được rồi, được rồi, không cần mang thức ăn lên nữa, nàng… đi ra ngoài đi! Phàn Thần, ngươi nói tiếp đi. Khánh Kỵ vẫn hơi mỉm cười khoát khoát tay về phía Thúc Tôn Diêu Quang đại tiểu thư đang đứng một bên nguýt miệng, vẻ mặt đầy căm giận. Đại hồ tử kia thấy vậy lại càng kinh ngạc, không thể đoán được công tử nhà mình rốt cuộc có mối quan hệ thế nào với tiểu tỳ kia. Thúc Tôn Diêu Quang hừ lạnh một tiếng, mặt đầy hàm ý quay đầu bỏ đi. Tối hôm qua vì chọc tức đám công tử đang đợi xem kịch hay kia, ở trước mặt Khánh Kỵ giả bộ nhu thuận đáng yêu, đường đường là đại tiểu thư Thúc gia, không biết trong thâm tâm đã phải chịu biết bao nhiêu tủi nhục rồi, không tìm Khánh Kỵ tính sổ không được, ôi chao! Hắn hình như đã coi mình là ông lớn rồi, lại dám sai ta đi bưng trà dâng nước cho một tên đưa tin, phải cho hắn thấy chút lợi hại, để xem hắn còn dám đè đầu cưỡi cổ mình nữa hay không nào? Khánh Kỵ vốn là đang vui vẻ mà buột miệng nói ra, giờ nhìn thấy nàng ta như vậy cũng có chút lo sợ, bà cô này nếu như giở chiêu quái gở gì đó đối với vị tín sứ này thì e là Khánh Kỵ sẽ không nghe được thông tin mình cần được nữa. Chẳng phải là mất công toi sao? Lùi một bước biển rộng trời cao, đại trượng phu không chấp nhặt với nữ nhân. Khánh Kỵ vừa thầm an ủi chính mình, vừa nói với tín sứ: - Ngươi nói đi, nói đi. - À… chuyện là thuộc hạ ở Sở quốc giả trang thành tiều phu gánh củi đi bán, khắp nơi đều đang truy tìm tung tích của nhị vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung, nhưng vẫn chưa tìm được. Về sau vì Ngô Bá phạt Sở nên thuộc hạ mới biết tung tích của nhị vị công tử, nhưng khi thuộc hạ đuổi tới nơi, nhị vị công tử đã thua trận trốn chạy mất rồi, thuộc hạ đi dò hỏi dọc đường, mãi đến vùng Tiềm Sơn mới đuổi kịp nhị vị công tử, thông báo cho bọn họ tin tức của công tử. Khánh Kỵ vui vẻ nói: - Nhị vị công tử nói thế nào … Hắn còn chưa nói xong, ánh quang chiếu rọi, đưa hình bóng một người in trên bàn, ánh mắt khẽ lay động, nhìn thấy Thúc Tôn Diêu Quang còn chưa được triệu vào đã xuất hiện trước cửa, Khánh Kỵ miễn cưỡng cười, nô tỳ học đòi làm phu nhân cũng không giống, phu nhân học đòi làm nô tỳ thì cũng không hợp lý cho lắm. Hắn lắc lắc đầu, nói với tín sứ: - Đi, chúng ta vào trong nội viện. Khánh Kỵ cùng tín sứ đi thong thả trong vườn, Khánh Kỵ nói: - Ngươi nói tiếp đi, nhị vị công tử, tại sao không trở về Ngải Thành cùng ngươi? Phàn Thần nói: - Nhị vị công tử lúc đó mang theo tàn binh bại tướng trốn ở Tiềm Sơn, sợ rằng nếu tin tức đến Ngải Thành bị truyền ra thì Bá sẽ truy đuổi tới. Hơn nữa, nhị vị công tử nói, nếu bọn họ đến Ngải thành thì cũng không giúp đỡ được nhiều cho tình hình lúc này của công tử, nhưng chỉ cần họ ở lại Sở quốc, thì có thể thu hút được sự chú ý của một bộ phận quân chủ lực của Ngô quốc, càng có lợi hơn cho đại sự của công tử. Khánh Kỵ hơi trầm tư, mỉm cười như thể đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ gật gật đầu, không nói gì cả. Hắn dừng chân lại, nói với Phàn Thần: - Được, ngươi nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm mai quay về. Về Ngải thành nói với Lữ Thiên, bảo hắn gióng trống khua chiêng, tiếp tục chiêu binh mãi mã. Không cần phải lo về chuyện tiền bạc, bản công tử sẽ giải quyết. Bảo hắn chỉnh đốn quân ngũ, tập trung tàn binh già nua yếu ớt vào thành một đội, ta sẽ có trọng dụng. Sau khi sai người dẫn vị tín sứ kia lui xuống nghỉ ngơi, Anh Đào vừa hay từ ngoại thành trở về, hắn nhìn hình bóng Thúc Tôn Diêu Quang ở phía xa, nói với Khánh Kỵ: - Công tử, quân sĩ ngoài thành đã chuẩn bị xong xuôi việc nhổ trại rồi, thành phủ cũng đã phái người quản lý xe tới, khi cần có thể dùng. Khánh Kỵ ‘Ừm’ một tiếng, Anh Đào hơi chút do dự, lại nói tiếp: - Công tử, thứ lỗi cho thuộc hạ nhiều chuyện, cô nàng Thúc Tôn lưu lại ở Nhã Uyển… không có lợi chút nào cho công tử, ả là nhi nữ của Thúc Tôn Ngọc, thân phận đặc thù, đại sự của công tử cấp bách, nữ tử mỹ mạo nơi nào mà không có? Công tử không thể vì một nữ tử mà… Khánh Kỵ mỉm cười, trừng mắt nói: - Tên tiểu tử này, sợ ta bị nữ sắc mê hoặc, nhỡ mất chuyện đại sự phải không? Công tử của nhà ngươi có phải là loại quý sắc hơn quý mạng sống không hả? Khánh Kỵ thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: - Cho dù Thúc Tôn Ngọc có mưu mô gì khác, Thúc Tôn Diêu Quang cũng không phải là một công cụ làm gian tế, hừ hừ, ngươi yên tâm đi, mạnh mẽ cự tuyệt, ngược lại lại cho thấy rằng chúng ta đang chột dạ, tựa hồ có chỗ nào đó không muốn người khác thấy được. Để cô ta lưu lại vài ngày, ta tự khắc có cách ép cô ta phải bỏ đi… Hồ Lịch Ba, cách Khúc Phụ hơn sáu mươi dặm, Thành phủ huy động rất nhiều cỗ xe đến trợ giúp việc vận chuyển, hơn hai trăm quân sĩ hùng dũng rời khỏi Khúc Phụ. Thuyền rồng chỉ cần tám người là được, nhưng Khánh Kỵ lại kiên quyết muốn đi diễn luyện tại chỗ, không thể chỉ phái có tám binh sĩ đi hồ Lịch Ba đóng quân đơn độc, toàn bộ đội ngũ cũng miễn cưỡng di chuyển địa điểm đóng quân tới hồ Lịch Ba. Thúc Tôn Diêu Quang vừa sáng sớm đã nghe tin Khánh Kỵ dời binh tới hồ Lịch Ba luyện thuyền rồng, lập tức sai người đi báo cho nhà mình biết. Cuộc thi săn bọn họ thất bại thảm hại, Thúc Tôn Diêu Quang đích thân tham chiến, nàng biết việc thất bại đó không liên quan đến Lý Hàn, ngược lại qua cuộc tranh tài này, đã thấy được bản lĩnh của Lý Hàn. Thúc Tôn Diêu Quang cũng không phải là một đại tiểu thư hành sự theo cảm tính yêu ghét, cho nên không những không quở trách Lý Hàn, ngược lại còn giao việc thi đấu thuyền rồng cho hắn phụ trách. Đội thuyền đi thi đấu trong phủ của nàng luyện tập trong cái ao lớn sau hoa viên Thúc Tôn Thị, ao nước kia thật ra không nhỏ, có chu vi mười mấy mẫu, được xưng tụng là một cái vịnh hay một cái hồ nhỏ. Nhưng ở chỗ Khánh Kỵ bất luận là dòng chảy, sức gió, địa lý đều rất dọa người, Thúc Tôn Diêu Quang coi đó là lời nói thật, lập tức thông báo cho người nhà cũng đưa đội thuyền tới hồ Lịch Ba diễn tập. Cho nên vừa sáng sớm khi nhân mã của Khánh Kỵ khởi hành, người ngựa đội đua thuyền rồng của phủ Thúc Tôn Thị cũng xuất phát, lên đường tới hồ Lịch Ba cùng họ. Hồ Lịch Ba rất lớn, khuôn viên hơn một ngàn dặm vuông, là một hồ nước rộng mênh mông, xung quanh hồ nước dãy núi trập trùng, cây rừng rậm rạp, cả đội mấy trăm người chia thành những tiểu đội ngũ khoảng tám người mười người tiến vào, toàn bộ hồ nước vô cùng yên tĩnh. Cách nhau một khúc ngoặt tương đối yên bình, đội chèo thuyền hai nhà lần lượt đóng quân ở trong rừng. Nhìn ra cách nhau một cái hồ, lờ mờ có thể thấy được đối phương. Lý Hàn sắp đặt như vậy, là muốn khi tập luyện trong hồ có thể quan sát rõ hơn một chút đặc điểm của đội thuyền Khánh Kỵ, hy vọng từ đó học được sở trường, tìm ra sở đoản của họ. Còn Khánh Kỵ cố ý để người ngựa của mình đồn trú ngay sát vị trí đồn trú của đối phương. Chính là để cho họ làm nhân chứng, chứng minh người ngựa của Khánh Kỵ đều ở đây, không hề đi đâu cả. Hai bên cách nhau một cái hồ, xa xa nhìn nhau thì không thể thấy rõ nhân số chính xác bên trong, hai trăm người rời bỏ một nửa, còn lại một nửa đủ để đánh tráo nếu như bày bố trận thế nghi binh. Các binh sĩ khảm phạt cây cối, dựng lều gỗ tạm bợ, đốn trừ cỏ dại, đào khu phòng hỏa hoạn, khí thế lao động ngút trời. Khánh Kỵ dẫn tiểu tỳ Thúc Tôn Diêu Quang leo lên một đỉnh núi thấp, ngóng ra xa cảnh tượng của Lịch Ba. Lịch Ba là mảnh đất địa linh nhân kiệt, phong cảnh hoa lệ, nơi thì nước chảy êm đềm, nơi thì rừng núi âm u. Mặt hồ sáng bóng, vài cái đảo nhỏ , rừng rậm, hoa sen trôi nổi, lau sậy dập dờn, tạo nên cảnh đẹp thi vị. Đi lên chỗ cao, núi non sông nước thu hết vào tầm mắt, mặt hồ dập dềnh, phi điểu đậu rồi lại bay, không có cảnh đẹp nào trữ tình đến thế. Khánh Kỵ lượm một hòn đá lớn ngồi xuống, vọng trông cảnh hồ lặng núi non tươi đẹp hồi lâu không nói gì, Thúc Tôn Diêu Quang đứng cách đó không xa nhìn hắn, Khánh Kỵ lúc này, trên mặt mang khí chất không tương đồng với tuổi tác. Những sợi lông tơ trên môi cho thấy hắn vẫn còn khá trẻ tuổi, song hắn nhìn hồ nước với quang mang chợt lóe trong mắt lại giống như sự trầm tĩnh khi suy tính công việc của phụ thân nàng. Khí chất thuần thục, cẩn trọng, tướng mạo trẻ trung tuấn tú, khiến hắn phát ra một mê lực đặc biệt. Thúc Tôn Diêu Quang nhìn hắn, hai mắt si mê, nhất thời có chút không nỡ rời xa. Vốn đang định nói mấy câu cay nghiệt, lúc này đến một câu cũng không thốt ra nổi.