Thạch Kiên cười nói: - Yên tâm đi, Hoa đại nhân, tiểu tử dù không sợ chết cũng phải nhớ tới Hoàng thượng chứ. Sau đó hắn nhìn mọi người xung quanh nói: - Tiểu thư kia, có thể cho tiểu tử mượn hộp trang điểm dùng một chút không. Ở thời này, phong thục cũng đã thoáng hơn thời Đường một chút, không ít thiếu nữ lúc này đang tụ tập xem Thạch Kiên biểu diễn, thấy hắn đại phát thần uy, khiến cho đám phiên tử cao ngạo phải cúi đầu, các thiếu nữ thấy hắn hỏi mượn hộp trang điểm, không quản hắn định làm gì, ngay lập tức chạy tới đưa cho hắn. Ở thời này, hộp trang điểm của các thiếu nữ chia ra làm nhiều loại, có loại bằng đồng, có loại bằng sứ, con nhà giàu thì dùng hộp bạc nạm ngọc, thậm chí hộp bằng ngà voi. Đương nhiên, cũng có nhiều tiểu thư thích nhẹ nhàng, sử dụng hộp giấy. Thạch Kiên thấy vậy luống cuống, nói: - Các vị tỷ tỷ, tiểu tử chỉ cần một hộp là đủ rồi. Hắn gọi tỷ tỷ một tiếng, tiếng này đại diện cho tất cả phụ nữ ở đây, những người lớn tuổi hơn hắn khiến đám đông càng thêm điên cuồng, ngay cả mấy thiếu phụ cũng chạy tới. Thạch Kiên mặc dù tài trí hơn người nhưng thấy tình cảnh này cũng choáng váng, Hoa tri huyện ở cạnh hắn thì mím môi cười. Chỉ trong chốc lát hộp trang điểm đã xếp thành một núi nhỏ, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Có nhiều thiếu nữ không mang theo hộp trang điểm….nhưng họ đều là tiểu thư con nhà giàu, không mang theo không lẽ trên đường không có bán ? Nhất thời, toàn bộ các cửa hàng bán hộp trang sức đều trống không. Kỳ thật, Hồng Diên và Lục Ngạc cũng có hộp trang điểm, chỉ là Thạch Kiên ngại đường xa, vì thế không bảo họ mà hỏi mượn các thiếu nữ kia. Hiện tại, nhìn gần ngàn cái hộp trang điểm chất chồng trước mặt, hắn có chút vô lực nói: - Đủ…đủ….đủ rồi… Hắn cố gắng trấn tĩnh, lấy một hộp trang điểm nhỏ trong núi hộp ra, nhưng khi cầm vào, hắn phát hiện có cái gì đó. Hắn mở hộp thấy không ngờ trong đó có một túi hương…. Mọi người thấy vậy lại cười rộ. Thạch Kiên bất đắc dĩ nói: - Không biết đây là hộp của tiểu thư nào, tiểu tử xin cảm tạ, nói xong hắn đưa túi hương cho bà nội. Sau đó hắn nói: - Xin hỏi các vị sứ giả, hộp giấy này có thể đựng được bao nhiêu ? Hộp giấy nhỏ này đựng được bao nhiêu ? Có người đoán một cân, có người đoán hai cân, người đoán nhiều nhất là năm cân, còn lại đa phần đoán chỉ nửa cân. Thạch Kiên để hộp giấy xuống đất, sau đó dùng chân dẫm lên, một việc kỳ quái xảy ra … Chiếc hộp vẫn không hề hấn gì.. - A Việc này khiến mọi người ồ lên kinh ngạc. Thạch Kiên nói: - Các vị hẳn đã nhìn thấy những người làm xiếc làm việc này, nhưng nó có đạo lý riêng, chiếc hộp này quả thực có thể chịu được sức nặng của một người, nhưng người biểu diễn phải không được lay động cơ thể, trọng tâm dồn vào một điểm, nếu không…. Hắn lại đứng lên hộp giấy, ngay lập tức, chiếc hộp bị bẹp dúm. Biểu diễn xong, hắn nhìn cái hộp này rồi nói: - Tiểu tử đã làm xong, xin các vị tỷ tỷ lấy hộp trang điểm về. Nói xong, hắn gãi gãi đầu, khiến mọi người lại cười ồ lên. Mặc dù vô cùng kính phục trí tuệ của Thạch Kiên, nhưng đây là hai quốc gia so đấu, lại đã thua hai tràng, tiếp tục vô cùng nhục nhã. Gia Luật Dung liền bước tới nói: - Tiểu Thạch tướng công trí lực hơn người, nhưng vừa rồi, mặc dù mấy tràng biểu diễn có chút đạo lý, trí tuệ, nhưng cũng chỉ là bàng môn tả đạo. Thạch Kiên căn bản không đồng ý với những lời này, hắn thầm nghĩ, nếu không phải thời phong kiến, khoa học kỹ thuật không được coi trọng thì với trí tuệ của người Trung Quốc sẽ không bao giờ phải chịu cảnh nhục nhã trăm năm trước lũ ô hợp như Liêu Quốc. Gia Luật Dung thấy Thạch Kiên không nói, nghĩ hắn chột dạ, không ngờ hắn cười lớn: - Vậy Da Luật học sĩ muốn tỷ thí gì với tiểu tử ? Hay chúng ta tỉ thí thơ từ ? Phía dưới lại vang lên tiếng cười. Gia Luật Dung nghĩ thầm, nếu tỉ thí thi từ với Thạch Kiên, hắn quả thực không nắm chắc. Hắn cũng không muốn giằng co, hắn trực tiếp nói: - Hạ quan có mấy vấn đề muốn hỏi. - Tiểu tử tuy rằng đọc được ít thi thư, nhưng học hải vô nhai, trong thiên hạ có rất nhiều vấn đề không biết. Nói xong câu này, Thạch Kiên đột nhiên đổi giọng: - Ví dụ như ngươi hỏi nhà ngươi có mấy người, hay ngươi có bao nhiêu người thân, tiểu tử tất không trả lời được. Mọi người, thậm chí cả bà nội Thạch Kiên nghe vậy cũng cười ồ. Nhưng đây là ân oán giữa hai nước, nếu Thạch Kiên dùng giọng điệu như vậy nói với quan lại trong nước, bà nội hắn sẽ không ngần ngại mà cho hắn một gậy. Gia Luật Dung không muốn tiếp tục dài dòng, liền hỏi: - Có một vị tiên sinh khắc chữ, hắn ra giá như sau: Khắc thể chữ Lệ giá 4 đồng tiền, Khắc chữ Phúc Lộc Thọ, giá 6 đồng tiền, khắc “Tiền Đồ Tươi Sáng” giá 8 đồng tiền, khắc chữ “Thuận buồm xuôi gió” giá 16 đồng tiền, vậy một chữ của hắn giá bao nhiêu tiền ? Tất cả mọi người xem đều nghĩ, càng nhiều chữ khắc, càng nhiều tiền. Thạch Kiên thiếu chút nữa thì bật cười, không nghĩ rằng cái câu hỏi này hắn lại gặp ở thời Tống. Hắn không chút do dự đáp: - Mỗi chữ hai đồng Mọi người ban đầu rất sửng sốt, sau đó lại cười vang, tuy nhiên, ai cũng thầm khen Gia Luật Dung hỏi hay, Thạch Kiên đáp cũng thật tốt. - Mai Tử leo lên ngọn núi cao nhảy xuống, tại sao nàng không việc gì ? - Bởi vì nàng là một con chim - Một con hổ bị sợi dây thừng dài mười trượng trói, sao nó có thể ăn cỏ ở ngoài mười trượng. - Hổ không ăn cỏ - Tay trái vĩnh viến không tóm cái gì ? - Tay trái - Hoa gì có thể xem mà không thể hái - Pháo hoa - Một người tay không tấc sắt chui vào chuồng hổ vì sao vẫn bình yên vô sự. - Người đó là người dạy hổ. - Một đôi giày giá 219 đồng tiền, vậy mua một sợi chỉ cần bao nhiêu tiền ? - Một sợi chỉ không bán, hoặc bán thì cũng phải trả đủ 219 đồng. Hai người vừa hỏi vừa đáp vô cùng khéo léo. Mọi người nghe mấy đề mục cổ quái đều đầu váng mắt hoa, sau đó hiểu ra lại mỉm cười, Hoa tri huyện cũng thầm nghĩ, mấy vấn đề này, nên cho vào bản tấu dâng Hoàng thượng để đọc khi buồn, hắn cố gắng ghi nhớ, nhưng hai người đối đáp quá nhanh khiến hắn không nhớ nổi. Trên trán Gia Luật Dung bắt đầu lấm tấm mồ hôi, mấy vấn đề mà hắn hỏi chưa từng có ai trả lời nổi, càng hỏi càng hóc búa, hắn vốn nghĩ không ai có thể đối đáp lại hắn, chỉ là hắn không ngờ, câu hỏi loại này ở ngàn năm sau ngay cả tiểu hài tử cũng có thể giải. Hắn không cam lòng, tiếp tục: - Khi nào thì một cộng một bằng ba Thạch Kiên nhìn bộ dạng của hắn, phì cười đáp: - Khi tính sai - Mua gà hết một trăm văn tiền, gà lớn tám văn tiền một con, gà con một văn tiền ba con, gà vừa ba văn tiền một con, vậy mua được mấy con gà lớn, gà nhỏ, gà con. Thạch Kiên lại cười, tên này đổi từ đố mẹo sang toán học. Nhưng đổi như vậy, ngươi càng không phải đối thủ của ta. Hắn nhẩm tính một chút, sau đó đáp: - Gà lớn 8 con, gà vừa 9 con, gà con 9 con. Thạch Kiên lại nhanh chóng hỏi ngược” - Một phòng do hai đội làm trong 6 ngày, mỗi đội chủ nhà phải trả 8700 đồng, nếu hai đội làm xong trong 10 ngày, chủ nhà phải trả 9500 đồng, nhưng hai đội làm trong 5 ngày đã xong, vì thế chủ nhà chủ phải trả thêm 5500 đồng. Vậy mỗi ngày chủ nhà phải trả bao nhiêu tiền. Câu hỏi này thực chất là một đề toán hỏi về số Pi, có lẽ một học sinh ở thời hiện đại cũng có thể giải, nhưng ở thời đại này, số học còn chưa khai sáng, nếu không như vậy Tô Trùng Chi, một nhà toán học cổ đại tài giỏi, cũng không tốn cả đời mới có thể tính được 36 số lẻ sau số Pi. Đương nhiên, nếu mấy bản số học do Thạch Kiên viết ra được phổ biến thì mọi người sẽ rất dễ dàng có thể tính ra, nhưng hiện thì chưa phổ biến, vì thế Thạch Kiên mới rút gọn con số, cho thành một đề mục, nhưng Gia Luật Dung có thể tính được ? Gia Luật Dung vừa nghĩ vừa tính toán, mồ hôi đầm đìa.