Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 67 : 67
CHƯƠNG 303
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lúc này.
Cửa bị đẩy ra, người vốn không nên xuất hiện ở trường quay _ Vĩnh Trình, từ bên ngoài đi vào. Nhân viên trong đoàn cũng không dám cản trở hắn, quay phim bị cản trở, nam nhân chạy nhanh mặc quần áo. (sao lại vào lúc này ’’)
Không đơn giản chỉ có Vĩnh Trình, từ bên ngoài vào còn có Lâm Việt và Thư Diệu (mất hứng =..=), khó trách không ai dám ngăn đón Vĩnh Trình. Thì ra là vì Lâm Việt tới, A Nhạc nhìn thấy loại tình huống này cũng biết không quay được.
Lâm Việt bảo A Nhạc đi thay quần áo, A Nhạc cũng chưa nói gì liền làm bộ không sao cả rời đi. Mà nam nhân bị Vĩnh Trình một mình đưa tới phòng thay quần áo, Vĩnh Trình bắt tay thay nam nhân đổi xong quần áo, Thư Diệu và Lâm Việt đã chờ bên ngoài. Hơn nữa Lâm Việt đã sớm cùng đạo diễn “câu thông” xong, bảo đạo diễn đừng quay mấy cảnh như vậy nữa.
Nam nhân bị ba người mang đi, mọi người trong trường quay cảm thấy kỳ quái, nhưng không ai dám truy cứu. Tối hôm nay nam nhân bị ép buộc cả đêm, ngày hôm sau đi làm thật không có tinh thần.
Hồi tưởng tới kịch liệt tối hôm qua, tim nam nhân còn có thể đập nhanh hơn……
Đêm qua, nam nhân bị đưa tới biệt thự Lâm Việt vì chỗ của Thư Diệu không tiện, hơn nữa bên Vĩnh Trình còn chưa trang hoàng xong, nên đành phải ở chỗ Lâm Việt “làm việc”. Tối hôm qua nam nhân không nghĩ tới bọn họ sẽ tới trường quay đón y tan tầm, còn để cho bọn họ nhìn thấy một màn như vậy.
“Nếu chúng tôi không tới, không phải anh liền diễn?” Vĩnh Trình kéo áo y, đem y áp đảo ở trên giường, có chút bất mãn chất vấn.
“Anh hai, anh để cho A Nhạc chạm anh?” Lâm Việt đẩy Vĩnh Trình ra, xé quần nam nhân.
Hạ thân nam nhân vừa bại lộ bên ngoài đã bị Thư Diệu đang ôm nam nhân từ phía sau tách ra, Thư Diệu không có chất vấn gì, chỉ là cúi đầu hôn cổ nam nhân.
“Tôi…… Tôi đương nhiên phải diễn……” Nam nhân rũ mắt, thấp giọng trả lời: “Đây là công tác của tôi, sao các cậu có thể không chuyên nghiệp như vậy……” Nam nhân đối với công tác rất nghiêm túc.
Giây tiếp theo.
Ngón tay của Lâm Việt và Vĩnh Trình, một trước một sau tiến vào mật huyệt nam nhân, hai chân nam nhân bị Thư Diệu tách ra, bộ vị riêng tư của y hoàn toàn bại lộ ở trong không khí. Xúc cảm như vậy cùng với sự vuốt ve song mông y của hai người, khiến ngón tay càng đâm vào sâu……
Nam nhân chỉ nhớ rõ tối hôm qua bị ôm đến ôm đi, làm đến làm đi, lăn qua lộn lại, ép buộc đến sau nửa đêm, Thư Diệu mới ôm y ngủ. Tối hôm qua kịch liệt vận động làm cho nam nhân có chút ăn không tiêu.
Cái loại “trừng phạt” này, nam nhân như thế nào chịu được, thêm vài lần nữa thắt lưng y sẽ bị xoay thương.
Nam nhân đến phim trường, đạo diễn vẫn cố ý muốn diễn cảnh tối qua, bất quá nhân vật A Nhạc đã để cho Thư Diệu vừa đi đến trường quay tham ban thay thế. Đương nhiên đây là Thư Diệu chủ động yêu cầu, nam nhân cũng không biết hắn nói gì với đạo diễn mà đạo diễn thế nhưng rất cao hứng đồng ý. Hơn nữa A Nhạc bất mãn biểu hiện ngày hôm qua của nam nhân nên hôm nay xin phép không có tới phim trường, nhân vật này để cho Thư Diệu tới diễn thì thật không còn gì tốt hơn.
Đạo diễn sai người đem bình phong tới, chặn thân ảnh Thư Diệu và nam nhân, như vậy chỉ có thể chụp tới bóng dáng hai người. Hơn nữa hôm nay đạo diễn quay giấu mặt, vì đối tượng đổi thành Thư Diệu nên nam nhân không có gì lo lắng.
Nhưng một khắc kia khi Thư Diệu cởi quần áo y, đem y đặt ở trên giường, nam nhân vẫn có chút chấn kinh. Lúc nãy rõ ràng nói là chỉ giả vờ, vậy mà một bàn tay Thư Diệu che miệng nam nhân, một bàn tay kéo quần ngủ của nam nhân xuống, còn không quên cúi đầu ngậm lấy nhũ tiêm run run đứng thẳng trước ngực y. Tuy cách bình phong nhưng nam nhân không nghĩ tới Thư Diệu lại làm thật……
Nam nhân khẩn trương giãy dụa, nội dung phim an bài y phải giãy dụa, ánh mắt bất lực cũng phải đổi thành tiếng rên rỉ bất lực. Vì hiện tại nhìn không tới mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, trường quay cũng chỉ lưu lại đạo diễn và biên kịch, hai người còn cảm thán diễn thật là đúng chuẩn. Phía sau bình phong, Thư Diệu đã ngậm lấy đôi môi nam nhân, kéo phéc mơ tuya ra, đem dục vọng sớm đứng thẳng để vào mật huyệt nam nhân.
Không cần làm thật……
Nam nhân muốn mở miệng ngăn cản, nhưng trước đó đạo diễn đã dặn, bảo y không cần nói chỉ có thể rên rỉ……
Vì là phương thức cường bạo nên động tác Thư Diệu cũng không thể ôn nhu, hắn dán chặt nam nhân, ôm nam nhân vào trong ngực, hắn rất “cường thế” ngăn chặn nam nhân. Đôi mắt đen láy của Thư Diệu bịt kín một tầng sương mù nhu hòa, động tác của hắn rất mạnh nhưng không có thương tổn đến nam nhân. Nam nhân vì phối hợp tiến độ quay phim phải rên rỉ, nhưng Thư Diệu “dùng sức” hôn y, làm cho y chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ hàm hồ lại bất lực.
Đại khái qua vài phút, chợt nghe thấy đạo diễn kêu dừng. Thư Diệu lại còn chưa dừng lại nhưng đèn bối cảnh đã tắt nên bên ngoài nhìn không tới, đạo diễn và biên kịch bảo các nhân viên tiến vào dọn dẹp máy móc.
“Vất vả hai vị rồi, thu thập xong thì đi ra.” trước khi đi biên kịch kêu mấy nhân viên của hắn ra ngoài, không biết là ai đó còn cố ý đóng cửa lại. Có lẽ biên kịch và đạo diễn cũng sợ bọn họ cảm thấy xấu hổ nên đi trước.
Ai biết được sau bình phong, hai người đang diễn giả làm thật……
“Thư Diệu, cậu để cho tôi đứng lên, người khác nhìn thấy thì nguy……” Nam nhân bắt lấy cánh tay Thư Diệu, bảo Thư Diệu đem y đứng lên, nhưng Thư Diệu lại xoay ngược giữ chặt tay y, đè lên chân y không cho nam nhân đứng lên.
“Làm xong rồi dậy.” Thư Diệu hôn cái miệng muốn nói của nam nhân, ôn nhu tiến vào nam nhân. Dục vọng cực nóng chậm rãi ma sát nội vách tường nóng ướt của nam nhân, hai chân nam nhân hơi run run, mỗi một chỗ Thư Diệu sờ qua giống như đều đang thiêu đốt. Đôi môi đang nóng lên, hơi thở lửa nóng cùng đầu lưỡi ôn nhu của Thư Diệu cứ như muốn hòa tan nam nhân, thân thể hai người dung hợp cùng một chỗ, ái muội dây dưa triền miên.
Nam nhân không có phản kháng, hôm nay Thư Diệu đến trường quay nhìn y, kỳ thật nam nhân rất cao hứng. Có điều diễn giả làm thật như vậy khiến nam nhân thật không quen, hơn nữa quan hệ giữa y và Thư Diệu mọi người đều biết. Đạo diễn và biên kịch có lẽ cũng lo lắng quan hệ người yêu của bọn họ, quay cảnh này có vẻ thích hợp mới đồng ý Thư Diệu thay A Nhạc.
Thư Diệu làm xong còn săn sóc thay nam nhân lau khô nhiệt dịch phun tung toé lên bụng, Thư Diệu vươn tay đỡ lấy dục vọng đã phóng thích của nam nhân.. cúi đầu.. vươn đầu lưỡi, xẹt qua đỉnh linh khẩu dục vọng của nam nhân.
Nam nhân kêu rên một tiếng, thân thể đều rung rung: “Đừng liếm……” Nam nhân cả người trần trụi ngồi ở trên giường, Thư Diệu liền chui đầu vào giữa hai chân y, đầu lưỡi ở đỉnh dục vọng của nam nhân linh hoạt đảo quanh.
Vốn buổi tối Thư Diệu chuẩn bị mang nam nhân đi ăn bữa khuya rồi đưa nam nhân về nhà, nhưng lúc đang ăn khuya, hắn đột nhiên nhận được điện thoại liền vội vàng rời đi.
“Phát sinh chuyện gì? Là ai gọi tới?” Nam nhân giữ chặt Thư Diệu, thấy thần sắc Thư Diệu không tốt lắm, nam nhân biết đã xảy ra chuyện: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Nam nhân cũng rất quan tâm Thư Diệu, y hy vọng Thư Diệu có thể nói cho y, như vậy nam nhân sẽ không cần khẩn trương đoán mò……
“Là điện thoại Vĩnh Trình gọi tới, Nhiên Nghị xảy ra chút chuyện, tôi phải đi xem. Đêm nay không thể đưa anh trở về, tự anh trở về nhé.” Thư Diệu thanh toán tiền xong liền an ủi hôn hôn sườn mặt nam nhân vài cái, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhưng nam nhân lại nắm chặt áo hắn, lo lắng bảo Thư Diệu cẩn thận một chút. Thư Diệu rất nhanh đã rời đi, mà trên đường nam nhân đón xe về nhà thì nghe được tin tức trên radio……
“Nhiên Nghị viên _ người có khả năng sẽ được tái bầu làm uỷ viên lập pháp trong cuộc họp chín giờ tối nay, chiều nay trên đường cùng trợ lý đến tham gia buổi hội đàm thì gặp phải tập kích. Bước đầu cảnh sát đã phán đoán hai thi thể người đàn ông bị xăng đốt cháy bên trong xe kia là Nhiên Nghị viên và trợ lý Nhiên Nghị viên……”
Tại sao có thể như vậy……
Nam nhân nghe được tin tức trên radio thì khiếp sợ nói không nên lời, ai cũng không nghĩ tới tình huống đột ngột như vậy. Các đài truyền hình lớn toàn thành phố bắt đầu truyền bá tin tức, vì đây là vụ ám sát có tính uy hiếp đối với chính phủ. Màn hình lớn ở quảng trường trung tâm đang truyền phát hình ảnh hiện trường, nam nhân vươn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở hiện trường chiếc xe sang của Nhiên Nghị đã bị cháy đen, hoàn toàn biến dạng, nam nhân cảm giác kinh hoảng càng trở nên mãnh liệt. Mọi chuyện tới thật đột ngột, nhất thời nam nhân cũng vô pháp tiếp nhận.
Lái xe gọi thật nhiều tiếng nam nhân cũng không nghe thấy, thẳng đến khi lái xe không thể nhịn được nữa bảo y trả tiền, nói đã tới rồi, nam nhân mới phục hồi tinh thần lại. Y xin lỗi rồi thanh toán tiền, xuống xe.
Vì y đeo kính đen hơn nữa vì quá tối, lái xe không nhận ra y là ngôi sao, nam nhân không yên lòng về nhà, gọi điện thoại cho Thư Diệu, nói cho Thư Diệu y đã bình an về nhà, thuận tiện hỏi tình hình Nhiên Nghị. Thư Diệu tựa hồ rất bận, còn nghe được giọng Vĩnh Trình và Lâm Việt đang nói……
Nhưng Thư Diệu lại chỉ là nói: “Anh đừng lo lắng, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý.” Giọng Thư Diệu mang theo vài phần mỏi mệt, nam nhân cũng không muốn phiền Thư Diệu nữa, y chỉ an ủi Thư Diệu vài câu, liền ngắt điện thoại.
Nếu Nhiên Nghị chết……
Như vậy, Thư Diệu nhất định sẽ rất thương tâm, rất khó qua……
===
Tối hôm nay.
Vào đêm khuya, nam nhân bị một trận tiếng chuông cửa dồn dập làm bừng tỉnh, y mặc áo ngủ vào đi mở cửa. Có thể là Thư Diệu sau khi xong việc đã tới chỗ y, nam nhân vừa mở cửa ra, liền ngây ngẩn cả người.
Nhiên Nghị sắc mặt tái nhợt đỡ cửa, ánh mắt hắn mệt mỏi nhìn nam nhân kinh ngạc, mà sắc mặt hắn cũng không có biểu tình gì, trong con ngươi hơi trào phúng lộ ra vài tia mỏi mệt……
Thái dương hắn chảy ra tinh tế mồ hôi, hơi thở cũng không quá ổn định. Nếu không phải Nhiên Nghị không kiên nhẫn đẩy y ra, sau đó cũng như trước giờ, không mời mà đã bước vào nhà, nam nhân suýt nữa nghĩ tới mình gặp quỷ.
Nam nhân lăng hơn nửa ngày mới đóng cửa lại, tin tức không phải đã nói cảnh sát đã chính thức xác nhận hắn chết rồi sao? Vì sao Nhiên Nghị còn có thể tìm tới y? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Nam nhân trở lại trong phòng, chợt nghe thấy một tiếng chửi thề: “Ở cái ổ chó gì thế, nhỏ như vậy.” Nhiên Nghị thật phiền táo cau mày, nam nhân cảm thấy sắc mặt hắn thật không đúng.
Nam nhân đang chuẩn bị ngồi xuống, lại nghe thấy Nhiên Nghị gầm nhẹ: “Cút ngay, ngồi xa ra một chút, đừng đụng tới tôi. (=.,= nhà của ai ko biết)” hôm nay tính tình Nhiên Nghị thật không ổn định, nam nhân cũng không biết xảy ra chuyện gì?
Chiếc áo màu trắng trên người Nhiên Nghị đều lộn xà lộn xộn, nhìn qua thật loạn, hơn nữa rất nhiều bụi, nhìn cũng bẩn bẩn. Nhìn thấy nam nhân sửng sờ ở giữa nhà không nhúc nhích, hắn mất hứng sai nam nhân đi rót nước cho hắn.
Lúc nam nhân từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Nhiên Nghị vô lực tựa vào sô pha, nam nhân đem nước đưa cho hắn, hắn vươn tay lại không muốn tiếp.
“Anh đút tôi. (=.,=)” Nhiên Nghị bắt đầu mệnh lệnh nam nhân, nhưng sắc mặt hắn rất khó xem.
Nam nhân “À” một tiếng, liền đưa cái ly tới bên miệng hắn. Môi Nhiên Nghị trở nên hơi trắng, hắn cau mày nhấp một ngụm nước ấm, lại dùng lực phun ra……
“Anh muốn bỏng chết tôi có phải không?!” Nhiên Nghị vươn tay đẩy nam nhân ra, nam nhân làm rơi ly nước trên mặt đất. Nam nhân suýt nữa bị phỏng, nhưng lập tức lại nghe thấy tiếng bất mãn của Nhiên Nghị: “Sao anh lại vô dụng như vậy, bảo anh làm chút việc anh cũng làm không xong……”
“Tôi dựa vào cái gì hầu hạ cậu……” Nam nhân không thể nhịn được nữa, y để cho Nhiên Nghị tiến vào cũng đã là nhượng bộ rất lớn rồi. Nhìn thấy Nhiên Nghị hình như không thoải mái, y còn hảo tâm đi rót nước cho Nhiên Nghị, không nghĩ tới Nhiên Nghị thế nhưng còn mắng y vô dụng.
“Còn dám lý luận!?” Nhiên Nghị vô lực ho khan vài tiếng, hắn tựa vào sô pha không muốn động, nhìn thấy hốc mắt nam nhân phiếm hồng, hắn liền mắng nam nhân vô dụng: “Chờ lão tử có khí lực lại thu thập anh……”
Lúc này.
Nam nhân đụng tới cái gì đó ẩm ướt dính dính trên sô pha, y vừa cúi đầu nhìn thì phát hiện đầy tay mình đều là máu. Chính xác mà nói là sô pha rất nhiều máu, nam nhân khẩn trương ngẩng đầu……
“Cậu…… Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Sao cậu lại chảy nhiều máu như vậy, không phải là cậu đắc tội người nào đó trong chính phủ, nên họ mới muốn hại cậu đó chứ……” tay nam nhân lau đi vết máu, phát hiện áo trong của Nhiên Nghị cũng bị máu nhiễm đỏ, vết máu nhìn ghê người kia khiến cho nam nhân có chút chân tay luống cuống.
Khó trách sắc mặt Nhiên Nghị khó coi như vậy, thì ra cái người đáng giận này bị thương……
Mà Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân khẩn trương, Nhiên Nghị mân chặt môi, không có hé ra nửa chữ.
Không có nghe thấy Nhiên Nghị trả lời, nam nhân cũng biết Nhiên Nghị không muốn trả lời. Chính là bị thương còn kiêu ngạo như vậy, thật sự là khiến người ta phát giận. Chỉ là hiện tại nam nhân không có tâm tư đi nghĩ nhiều, y lo lắng ngẩng đầu, vừa lúc chống lại đôi mắt kia của Nhiên Nghị. Nhiên Nghị mặt không biểu tình theo dõi y, chẳng qua ánh mắt kiêu căng ngạo mạn ngày xưa, đã bị vô lực và mỏi mệt thay thế……&CHƯƠNG 304
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
(tháng ngày ở chung của Nhiên nhi & đại thúc bắt đầu giồi :333 )
Nam nhân nhìn Nhiên Nghị, y tính đi gọi điện thoại cho Thư Diệu, nhưng Nhiên Nghị tựa hồ nhận thấy được ý đồ của y, lập tức liền nói với nam nhân đừng đem chuyện hắn ở trong này nói cho bất luận kẻ nào, bằng không mọi người đều sẽ rước lấy phiền toái.
Nam nhân không có biện pháp, vì giúp Nhiên Nghị cầm máu, y đành phải đi lấy khăn ra, thay Nhiên Nghị chặn miệng vết thương trên tay. Nam nhân hiện tại lại đi không được, tìm bác sĩ khẳng định là không có khả năng, hơn nữa tình hình Nhiên Nghị hiện tại thật không ổn. Nam nhân tìm lấy cái hòm thuốc, trước kia đi làm ở công trường, y cũng thường xuyên bị thương, khi đó cũng thỉnh thoảng tự mình băng bó.
“Tôi nói anh không cần đụng vào tôi.” Nhiên Nghị còn đang mạnh miệng, hắn nhìn chằm chằm nam nhân: “Anh nghe không hiểu……” Hắn còn chưa nói xong, nam nhân liền vén áo sau lưng hắn lên.
Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân không để ý tới hắn, đầy tay là máu mở ra cái hòm thuốc, nhìn thấy tay nam nhân run run, hắn cũng liền câm miệng. Sắc mặt hắn trắng bệch ghé vào trên sô pha, chỉ cần nam nhân làm đau hắn một chút, hắn sẽ bất mãn chỉ trích nam nhân. (=.,=)
Hôm nay hắn từ bên chính phủ đi ra không có dựa theo kế hoạch đã định đi con đường thường ngày tới phiên họp, vì gần đây mấy lão già trong chính phủ nhìn hắn không vừa mắt. Hắn biết khẳng định sẽ có người ngăn trở hắn, cho nên hắn mới cố ý dẫn theo vệ sĩ đi đường vòng. Nhưng hôm nay thật là thất sách, mấy lão già kia ở sơn đạo gài bẫy, tìm người ám sát hắn.
Hừ……
Cũng may hắn thông minh, chạy trốn mau, nếu không phải thân thủ của hắn không tồi, hắn đã sớm mất mạng. Mấy lão già kia xuống tay thật đúng là độc, trên lưng Nhiên Nghị bị trúng đạn, tuy rằng chỉ là đạn bay xẹt qua làm trầy da, nhưng miệng vết thương của hắn rất sâu, rất dài, nhìn qua thật khủng bố……
Nam nhân nhìn thấy từng đạo vết thương như lợi khí, tay y run run thay Nhiên Nghị cầm máu bôi thuốc. Chỉ là Nhiên Nghị luôn mắng y, đã bị thương nặng như vậy còn có khí lực mắng chửi người, hẳn là không có gì trở ngại. Chính là nam nhân đầu đầy mồ hôi thay Nhiên Nghị băng bó xong sau, Nhiên Nghị đã hôn mê bất tỉnh, nam nhân lại không dám động hắn.
Y đành phải thu dọn đồ đạc, lau khô sạch máu trên người hắn, đem quần áo Nhiên Nghị ném vào thùng rác. Y phải ngồi ở bên cạnh thủ Nhiên Nghị, nếu người này chết ở trong nhà y, kia y sẽ thành hung thủ. Hơn nữa, Thư Diệu khẳng định sẽ rất khó qua, nam nhân bị vây trong lo lắng, đành bế chăn vội tới đắp lên cho Nhiên Nghị.
Nơi này của nam nhân rất nhỏ, hơn nữa chỉ có một cái giường, cả buổi tối nam nhân đều ngồi không có ngủ. Y cũng không biết rốt cuộc Nhiên Nghị đắc tội người nào, những người đó vì sao muốn giết hắn, bất quá dù đầu óc nam nhân không linh quang cũng biết những người đó không dễ chọc. Cả buổi tối nam nhân đều miên man suy nghĩ, thẳng đến khi Nhiên Nghị tỉnh lại.
“Cậu tỉnh rồi à.” Nam nhân mệt mỏi đứng lên, đi rót nước cho Nhiên Nghị. Nam nhân rất thân thiện, cũng rất cẩn thận, có điều Nhiên Nghị đối với y lại xa cách. Ngay cả khi nam nhân đút hắn uống nước, hắn cũng không nguyện ý nói nửa chữ với nam nhân.
Nam nhân cũng biết, Nhiên Nghị rất khinh thường nhìn thấy y……
Có lẽ, y chiếu cố Nhiên Nghị như vậy, kết quả không chừng còn bị Nhiên Nghị nói thành dụng tâm kín đáo muốn nịnh bợ hắn……
Thắt lưng Nhiên Nghị bị thương không thể động, nam nhân mất rất lớn khí lực mới đem hắn đi tới trên giường. Vết máu trên sô pha đều đã khô, sô pha này khẳng định không thể giữ lại.
Nam nhân đưa lưng về phía Nhiên Nghị đơn giản thu dọn một chút rồi đi phòng bếp nấu một chút cháo, còn hứng một chậu nước ấm đến rửa mặt cho Nhiên Nghị. Kỳ thật nam nhân mệt chết đi, y cả đêm cũng chưa ngủ, trong mắt tràn đầy mệt mỏi, y thầm nghĩ nhanh lên chuẩn bị cho tốt đi phim trường, vì hôm nay cảnh quay còn rất nhiều, y không thể xin phép.
Nhiên Nghị tiếp nhận nam nhân vì hắn “phục vụ”, nhưng hắn lại thủy chung cũng không quan tâm nam nhân, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn. Nhiên Nghị ăn đồ nam nhân nấu, cũng không có nói cảm tạ, ngược lại cứ như nam nhân làm mấy việc này đều là những việc theo lý phải làm vì hắn. Bất quá nam nhân Lâm Mộ Thiên này, nói y ngốc, tới thời điểm mấu chốt y cũng không ngốc. Biết hắn mất hứng sẽ không hỏi hắn nguyên nhân, không biết có tính là tiến bộ không?
Nhìn thấy nam nhân thu dọn xong đã xuất môn, Nhiên Nghị mới mở miệng: “Anh muốn đi đâu?” trong giọng nói lãnh đạm của hắn mơ hồ ẩn chứa tức giận, khiến nam nhân dừng bước.
“Tôi…… Tôi đi phim trường……” Nam nhân nắm chốt cửa, y lo lắng nhìn về phía Nhiên Nghị nằm ở trên giường. Sắc mặt Nhiên Nghị vẫn không tốt lắm, nam nhân lại chậm rãi bổ sung một câu: “Hôm nay tôi có thông cáo phải quay, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi cho tốt ……”
“……”
“Tôi sẽ không nói cho người khác cậu ở chỗ tôi, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, dù sao cậu cũng không có nơi để đi.” Nam nhân thấp giọng nói xong, phát hiện sắc mặt Nhiên Nghị càng ngày càng khó coi, tính tình giống như lại nổi lên rồi, nam nhân liền trực tiếp đi ra cửa tới phim trường.
Mà Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân cứ như vậy xuất môn, trong lòng hắn thật giận. Nam nhân này lại còn nói hắn không có chỗ để đi, còn giả mù sa mưa nói để cho hắn ở tại chỗ này, có ý tứ gì……
Là bố thí hắn sao……
Nhiên Nghị trong lòng thật phiền táo, nam nhân không bản lĩnh như Lâm Mộ Thiên này cũng dám ở lúc hắn gặp rủi ro cười nhạo hắn. Nhiên Nghị che miệng vết thương trên lưng, nếu không phải hắn bị thương, nam nhân ở trước mặt hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, quy quy củ củ, làm sao sẽ giống như bây giờ cười nhạo hắn……
Chính là, khiến Nhiên Nghị không nghĩ tới là nam nhân chẳng những không có báo nguy, hơn nữa cũng không có thông báo cho Thư Diệu. Vì từ lúc nam nhân rời đi tới chiều, chuông cửa nhà nam nhân thủy chung cũng không có vang.
Nhiên Nghị lại không thể rời giường, thương của hắn còn chưa có tốt, bụng kêu òng ọc. Gần rạng sáng hôm sau nam nhân mới mỏi mệt từ bên ngoài trở về, nam nhân buông chìa khóa xuống, liền thuận tay bật đèn trong nhà lên, mà Nhiên Nghị nửa nằm ở trên giường không kiên nhẫn nhìn chằm chằm nam nhân. Nam nhân này có phải quên trong nhà còn có một bệnh nhân hay không, như thế nào trễ như vậy mới trở về. Nhiên Nghị trong lòng hỏa thiêu càng vượng, nam nhân lại vươn tay chạm lên trán hắn……
Nhiên Nghị sửng sốt.
Nam nhân này muốn làm cái gì……
Nhiên Nghị tính gạt tay nam nhân, lại nghe nam nhân nói: “Hình như cậu đang phát sốt, tôi quay phim xong đã tới nhà thuốc mua một ít thuốc trở về, đối với sự hồi phục của cậu rất có ích.”
Nhiên Nghị vốn tính mắng nam nhân nhưng hắn lại câm miệng. Nam nhân cho hắn thuốc giảm đau cùng thuốc hạ sốt, còn bưng một chén nước đưa đến bên miệng hắn. Nhìn thấy nam nhân từ bên ngoài trở về, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp cởi liền cho hắn uống thuốc, lại rót nước cho hắn, hắn cũng mất đi tâm tình quở trách nam nhân. Nhiên Nghị rất rõ, dù hôm nay bị thương không phải hắn, đổi thành một người xa lạ không quen biết, nam nhân Lâm Mộ Thiên này…… cũng sẽ đồng dạng chiếu cố người khác như vậy……
Nam nhân đút Nhiên Nghị uống thuốc xong, còn thay Nhiên Nghị bôi thuốc tốt nhất lên người. Nam nhân mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nhưng nam nhân cũng không muốn cùng Nhiên Nghị trao đổi nhiều, vì luôn chưa nói được hai câu, Nhiên Nghị sẽ châm chọc y.
Y thầm nghĩ Nhiên Nghị nhanh lên khoẻ lại là có thể rời đi, như vậy y cũng không cần lo lắng bọn họ tới sẽ nhìn thấy Nhiên Nghị, đối với người nào mà nói, cũng không tiện.
Nhiên Nghị nhắm mắt lại mệnh lệnh nam nhân: “Này, tôi đã đói bụng, làm chút gì cho tôi ăn đi.” Giọng hắn thật vô lực, nhưng vẫn trước sau như một kiêu ngạo, mãnh liệt.
“ Ừ.”
Nam nhân không muốn cùng hắn nhiều lời, đã đi đem cháo vừa rồi mua ở bên ngoài về, đổ ra bát đưa cho Nhiên Nghị, bảo Nhiên Nghị tự ăn: “Cậu ăn đi, tôi đi tắm rửa, ăn xong để lại ở trên tủ đầu giường, tôi đi ra dọn.”
Nhiên Nghị trầm mặc không lên tiếng nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân rời đi, ăn mấy hớp còn kém chút phun ra _ cái gì mà khó ăn như vậy, hắn đoán đây là mấy món đồ ăn bán sẵn mua tại mấy cửa hàng thực phẩm……
Đến khi nam nhân tắm rửa xong đi ra, Nhiên Nghị đã mở TV ra, trong TV đều đang truyền bá tin hắn chết. Hôm nay lúc nam nhân đến trường quay, cả trường quay đều đang bàn tán chuyện Nhiên Nghị. Nhiên Nghị ở bên ngoài nhận được rất nhiều khen ngợi, nhưng chỉ nam nhân mới biết được tính cách hắn đáng giận như thế nào, miệng độc như thế nào.
“Sao cậu không ăn, sắp lạnh rồi.” Lâm Mộ Thiên ngồi xuống bên giường, vì Nhiên Nghị bị thương, cũng không thể động thủ đánh y, cho nên lá gan y cũng lớn hơn chút.
Kỳ thật hôm nay nam nhân cũng đói bụng cả ngày, vì tối qua chiếu cố Nhiên Nghị, nam nhân cũng không có thời gian đọc kịch bản. Hôm nay giữa trưa lúc ăn cơm lại nhận được kịch bản mới, hơn nữa lúc xong việc y phải đi mua cháo cho Nhiên Nghị, chính y cũng bận không có thời gian ăn cơm, còn phải chiếu cố Nhiên Nghị, hơn nữa Nhiên Nghị còn có vẻ không quá cảm kích.
“Sao anh không báo nguy?” trong giọng nói Nhiên Nghị lộ ra vài phần đùa cợt, hắn có chút không rõ ý đồ của nam nhân. Trước kia hắn đối với nam nhân kém như vậy, nam nhân xuất phát từ tâm tình gì mà vì hắn “phục vụ”. Nhìn thấy mi mắt nam nhân rung một cái, hắn lại cười nhạo nói: “Nếu anh báo nguy, tôi nhất định sẽ chết, mấy lão già kia khẳng định có liên hệ rất tốt với bên cảnh sát. Nếu tôi xuất hiện, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp giết chết tôi.”
“Tôi đã nói rồi, cậu như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện ……” Giọng nam nhân rất thấp, rất yếu. Trước kia y đã từng nhắc nhở Nhiên Nghị, kiêu ngạo ương ngạnh như vậy sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.
Nhiên Nghị cũng nhớ rõ lần đó bọn họ từ phim trường trở về, lúc nam nhân xuống máy bay trực thăng đã nói với hắn một câu: “Cậu không coi ai ra gì như vậy, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề”, khi đó hắn tưởng tẫn biện pháp cười nhạo nam nhân. (lúc cả đám bị lạc đường khi trở về từ buổi cắm trại trong rừng đó :3)
Nam nhân Lâm Mộ Thiên này có tư cách gì nói với hắn như vậy……
Nhưng là.
Lần này thật sự đã để cho nam nhân nói trúng……
Nam nhân thấy Nhiên Nghị không chịu ăn cháo y mua về, y bưng lên đút Nhiên Nghị mấy muỗng, chọc Nhiên Nghị căm tức bảo y lăn xa một chút (=..=). Nhiên Nghị vừa động khí liền liên lụy đến miệng vết thương.
“Cậu không ăn cũng được ……” Nam nhân bưng cháo đi xa một chút, y ngồi vào một góc giường mà Nhiên Nghị không chạm tới được, chậm rãi ăn mấy miếng. Hành động của nam nhân thiếu chút nữa không đem Nhiên Nghị làm tức chết tươi.
Nhiên Nghị bảo nam nhân đi nấu cơm cho hắn ăn, nhưng nam nhân lại bưng cháo bắt đầu ăn, hơn nữa còn có vẻ như ăn rất ngon. Cháo kia rõ ràng rất khó ăn, nhưng nam nhân ăn cũng rất vào.
Nhiên Nghị bụng đói không chịu được.
Cái thứ khó ăn như vậy, nam nhân còn ăn ngon lành, nam nhân ngốc này thật đúng là không kiêng ăn. Hắn nguy hiểm nheo hai mắt lại, nhẹ nhàng động đậy, đến gần nam nhân một chút: “Nếu anh dám ăn, tôi liền cưỡng gian anh.” Hắn đang uy hiếp nam nhân, đe dọa nam nhân, hù dọa nam nhân.
Bởi vì Nhiên Nghị bất thình lình uy hiếp nên nam nhân sợ tới mức tay cầm thìa đột nhiên run lên một cái, Nhiên Nghị liền dán lên bên tai y nói chuyện. Hơi thở quen thuộc kia kích thích mỗi một tế bào trong người nam nhân.
Nam nhân kinh hoảng ngẩng đầu, nghênh đón y chính là nụ hôn kịch liệt như cuồng phong bão táp……&HẾT CHƯƠNG 304 Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
22 chương
18 chương
10 chương
30 chương