Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 44 : 44
CHƯƠNG 257
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên không biết biểu lộ cảm xúc, có lẽ là từng bị thương quá sâu làm cho y hiện tại không lấy được dũng khí đi đối mặt. Đối với nam nhân mà nói này kỳ thật cũng không quan trọng, y chỉ là không muốn mất đi một người “ bằng hữu” tốt và đáng giá quý trọng như Thanh Dương.
Sau khi xuống xe.
Thanh Dương tựa hồ không có hứng thú chơi bóng, hắn lười biếng phân phó vệ sĩ để bọn họ đi chơi bóng. Làm vệ sĩ của Thanh Dương có một điều rất sung sướng đó là vô luận Thanh Dương đi tới đâu, đều sẽ cho bọn vệ sĩ cùng hưởng thụ.
“Cậu hẹn người tới sao?” Lâm Mộ Thiên một bên hỏi một bên nhìn nhìn xung quanh. Y cũng không phát hiện xung quanh có người nào quen, phần lớn đều là người trung niên đang chơi bóng, nói chuyện với nhau.
“Còn chưa tới, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi trước đi.” Thanh Dương cầm tay nam nhân, hai người tìm một nơi râm mát ngồi xuống. Họ chỉ tùy tiện gọi hai ly nước rồi cùng đợi đối phương đến.
Trong lòng Lâm Mộ Thiên tràn ngập nghi hoặc, người Thanh Dương đang đợi là người nào, cư nhiên muộn vậy……
Ở trong trí nhớ của y, Thanh Dương tựa hồ không có thói quen chờ đợi, lần này có tính là ngoại lệ hay không? Hay là nói.. nhiều năm qua đi, thói quen của Thanh Dương chẳng lẽ thật sự đã thay đổi?
“Việc tôi không thích nhất là chờ đợi, bất quá lần này ngoại lệ.” Thanh Dương tư thái lười biếng, giọng điệu bình tĩnh hỏi nam nhân : “Gần đây anh có xem tin tức không?”
Nam nhân chậm rãi gật đầu: “Có xem, còn thường xuyên nhìn thấy Lâm Việt và Thư Diệu, Vĩnh Trình cũng thường xuyên xuất hiện, nhưng là……”
Thanh Dương nhìn về phía nam nhân đang do dự: “Nhưng là cái gì?”
“Nhưng là cho tới giờ chưa từng thấy qua cậu lộ diện ở trên bản tin, lần này dự án đầu tư của Lâm Việt và Vĩnh Trình là nhờ cậu hỗ trợ mới giải quyết được.” Lâm Mộ Thiên thật vui vẻ nhìn phía Thanh Dương vẻ mặt lười biếng, “Nếu không có sự hỗ trợ của cậu, Lâm Việt và Vĩnh Trình đã gặp phiền toái rồi, hơn nữa Thư Diệu khả năng cũng sẽ vì bỏ qua cơ hội lần này mà cảm thấy tiếc nuối, dù sao lần này vị đạo diễn kia là ngôi sao quốc tế.”
“Tôi chỉ là ở phía sau màn đẩy một cái mà thôi, anh đây là xem như đang cám ơn tôi?” đôi mắt lạnh nhạt mà trầm tĩnh của Thanh Dương lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân. Nhìn thấy nam nhân còn thật sự gật đầu, bên miệng hắn hàm chứa tươi cười nhợt nhạt: “Kỳ thật anh không cần cảm ơn tôi, không cần khách khí như vậy. Chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy, em trai anh cũng chính là em trai tôi.“
“Lâm Việt nó còn nhỏ, nếu có chỗ nào không đúng hy vọng cậu không cần cùng nó so đo.” Nam nhân có điểm lo lắng cho em trai mình, cùng xã hội đen quan hệ vậy nhất định sẽ có phiền toái.
“Anh yên tâm, Lâm Việt là người thông minh, hiểu được đúng đắn chừng mực. Hơn nữa cho dù lần này tôi không giúp cậu ta, cũng sẽ có người khác giúp cậu ta.” Thanh Dương cụp mắt xuống, chậm rãi thưởng thức chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc, đôi mắt sáng ngời mà trầm tĩnh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn phát ra hào quang kia.
“Dù thế nào cũng rất cảm ơn cậu đã hỗ trợ.”
“Kỳ thật cùng Lâm Việt hợp tác, tôi cũng rất yên tâm. Có người thay tôi kiếm tiền, tôi rất vui.” Giọng Thanh Dương thong thả, da hắn dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt, lông mi thật dài như cánh quạt nhỏ ở trên mặt làm cho nam nhân có một lát thất thần.
Thẳng đến khi Thanh Dương đem tay dán lên sườn mặt phiếm hồng của nam nhân, nam nhân mới hoàn hồn phản ứng lại. Ánh mắt nam nhân có vẻ hơi kinh hoảng, lo lắng bị Thanh Dương chán ghét, đồng thời, nam nhân tránh được cái tay đang vươn tới chạm đến sườn mặt y của Thanh Dương.
Thanh Dương tự nhiên thu tay lại, bên miệng hắn thủy chung đều hàm chứa mỉm cười nhợt nhạt không dấu vết. Nam nhân đang muốn mở miệng giải thích bản thân đối với hắn cũng không có ý nghĩ gì không an phận, nhưng là……
Xa xa một thân ảnh quen thuộc xâm nhập vào đường nhìn của nam nhân, y lập tức đứng lên, bản năng muốn chạy trốn. (biết là ai rồi =.,=)
“Anh muốn đi đâu?” Thanh Dương duỗi tay ra bắt lấy nam nhân.
Nam nhân không dám dùng sức lo lắng làm Thanh Dương bị thương, y đứng ở tại chỗ không dám động: “Tôi…… Tôi đi toilet……”
“Ai ui! Thực trùng hợp nha, đại minh tinh!”
Một giọng nói cực kỳ châm chọc lạnh lùng vang lên, giọng nói bất thình lình làm cho cả người Lâm Mộ Thiên cứng ngắc. Thanh Dương kéo nam nhân bất an tới bên cạnh, nam nhân không cần nhìn cũng biết, chủ nhân mà trong giọng nói ẩn chứa châm chọc kia chính là Nhiên Nghị……
Nhiên Nghị tự nhiên đi xuyên qua mấy lão nhân đang đứng ở trong sân bóng nói chuyện với nhau. Hắn mang theo một thân cao ngạo, đi đến bên bọn họ ngồi xuống. Cơn gió nhẹ gợi lên mái tóc ngắn hỗn độn của hắn. Hôm nay Nhiên Nghị không mặc tây trang, hắn mặc bộ quần áo thường ngày đơn giản lại phóng khoáng gọn gàng, còn đeo kính râm thật to. Vệ sĩ của hắn thay hắn cầm dụng cụ chơi bóng, ba vệ sĩ đi theo bên cạnh Nhiên Nghị, còn có hai người đứng ở xa xa bảo vệ. Nhiên Nghị luôn luôn phô trương như vậy, dù sao cũng là nhân viên chính phủ, an toàn nhân thân vẫn là phi thường quan trọng.
Nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện, nam nhân trầm mặc. Thanh Dương biết nam nhân có chút bất an, đem đồ uống đưa cho nam nhân, nam nhân cũng chưa nói gì liền cúi đầu uống, nhưng ngay cả mùi vị như thế nào cũng không biết. Y chính là không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị, bởi vì người kia đối với y không có gì hảo cảm, hơn nữa y không muốn nghe Nhiên Nghị ở trước mặt Thanh Dương nói bậy.
“Để cho lão đại Thanh bang của chúng ta chờ lâu như vậy, tôi như thế nào không biết xấu hổ đâu, bất quá không nghĩ tới anh cư nhiên thích loại hình này.” Nhiên Nghị nửa thật nửa giả trêu chọc nói, trong giọng nói khó tránh khỏi có chút châm chọc .
Thanh Dương không nói, chỉ cười một cái, thái độ có lệ của Thanh Dương làm cho Nhiên Nghị thật khó chịu. Nhiên Nghị không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Lâm Mộ Thiên, nam nhân ngốc kia đang cúi đầu uống đồ uống, không nói được một lời ngồi ở bên cạnh cũng căn bản không dám nhìn hắn, làm cho Nhiên Nghị cảm thấy phản cảm là…… nam nhân ngốc Lâm Mộ Thiên kia cư nhiên cùng Thanh Dương ngồi gần như vậy! (=.,= chiện chi ca cũng ý kiến hết à)
Hắn đánh giá nam nhân khiếp đảm vài lần, lại ôm ác ý khiêu khích nói với Thanh Dương: “Nam nhân cá tính yếu đuối lại không chủ kiến như Lâm Mộ Thiên này, có phải hơi già chút hay không?”
“Tôi không già.” Lâm Mộ Thiên bất mãn nhỏ giọng phản bác, nhưng y vẫn không dám nhìn Nhiên Nghị.
Thanh Dương gật đầu tỏ vẻ nam nhân nói đúng: “Tôi không thấy anh ấy già, ngược lại tôi cảm thấy cậu quá ngây thơ.” Thanh Dương thản nhiên trả lời Nhiên Nghị, Nhiên Nghị lập tức đen mặt.
“Nếu anh thích mấy mỹ nữ tôi đưa anh lần trước, tôi có thể cho anh thêm một đám nữa, làm gì mang một đại thúc đi ra ngoài, như vậy thật mất thân phận của anh.” Nhiên Nghị đương nhiên cũng là lạnh lùng, ngữ khí không có gì tốt.
Thanh Dương nhợt nhạt uống một ngụm trà waiter vừa đưa mang tới: “Nhiên nghị viên, không nhọc cậu lo lắng, người của tôi thế nào cũng không cần cậu tới đánh giá.”
“OK.” Nhiên Nghị câm miệng .
Ánh mắt Nhiên Nghị cũng không tự nhiên dừng ở trên thân nam nhân, vừa rồi lời Thanh Dương nói, làm cho trên mặt nam nhân lộ ra vẻ mặt khó có thể tin. Ở trong mắt Nhiên Nghị, nam nhân tựa hồ là bị thái độ của Thanh Dương làm cảm động. Nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình này, trong lòng Nhiên Nghị thế nhưng một trận phiền lòng không hiểu!
Hắn chỉ biết Lâm Mộ Thiên không phải là nam nhân, ngay cả liếc hắn một cái cũng không dám. Vốn hôm nay hắn tới để bàn chuyện đứng đắn với Thanh Dương, không nghĩ tới Thanh Dương lại mang nam nhân đến. Lúc vừa nhìn thấy nam nhân, hắn cũng không phải xuất phát từ tâm tình chán ghét, nhưng khi hắn thấy nam nhân nhìn thấy hắn đến liền sốt ruột rời đi, hắn liền nhịn không được mở miệng châm chọc nam nhân.
Hừ, cái gì vậy hả!
Dám ở trước mặt hắn sĩ diện, cũng không nhìn nhìn lại bản thân mình đi, đã một phen tuổi rồi còn đi theo lão đại xã hội đen chạy tới chạy lui, giống cái gì? Nhiên Nghị lo lắng nói không nên lời, đồng thời chán ghét nam nhân đối với hắn bài xích. Về phương diện khác lại cảm thấy nam nhân không nên ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, Nhiên Nghị liền nhịn không có bùng nổ. (=.,=)
Khi hắn nhìn thấy Thanh Dương cầm tay nam nhân, hắn cũng không có dư thừa phản ứng, chỉ là cười lạnh. Thẳng đến khi hắn nhìn thấy nam nhân uống xong đồ uống, vô tình nhấp mân đôi môi đỏ lên, đôi môi phiếm hồng kia của nam nhân hấp dẫn ánh mắt hắn.
Lâm Mộ Thiên tuy đã một phen tuổi, cũng không phải mỹ thiếu niên, hơn nữa nam nhân còn từng ly hôn, còn bị người cường bạo; mấy cái gọi là “ lực hấp dẫn” này hẳn là sẽ không xuất hiện ở trên thân một nam nhân yếu đuối. Nhưng Nhiên Nghị không thể không thừa nhận, chính vì nam nhân ẩn nhẫn bất đắc dĩ, ngược lại càng làm sâu sắc khí chất ôn nhu của y.
Chết tiệt, có mị lực……
Hơn nữa, mỗi một nơi trên thân nam nhân, sờ lên cũng không tồi. Nhiên Nghị trở nên im lặng nhìn chằm chằm nam nhân, đôi mắt nâu của hắn trở nên sâu sắc, trở nên dày đặc hơn rất nhiều. (thằng này tinh trùng xoắn não rồi, phát xuân mọi lúc mọi nơi >” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
22 chương
18 chương
10 chương
30 chương