CHƯƠNG 141 Edit : Đa Mộng Beta : Trangki Nam nhân trầm mặc ngồi ở trong bồn tắm lớn, Thư Diệu cảm thấy bộ dạng lúc này của nam nhân là dạng hắn thích nhất. Vẻ mặt nam nhân mang theo nghi hoặc, giữa chân mày có chút u buồn, nhưng trong mắt lại là một mảnh thanh minh. “ Anh yên tâm, tôi sẽ không làm.” Thư Diệu biết nam nhân đang lo lắng cái gì, hắn an ủi nam nhân : “Như vậy đi, chờ khi nào anh muốn tôi mới làm, nếu không tôi sẽ không chạm vào anh. Mộ Thiên, anh tin tưởng tôi, tôi sẽ không thương tổn anh.” Thư Diệu ôm chầm bả vai nam nhân, hôn khóe miệng y. Lông mi nam nhân dưới ánh đèn nhẹ nhàng run run. “ Uh…..” Nam nhân nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời cảm thấy thắt lưng rất xót. Thư Diệu ôm nam nhân hôn một trận, hắn thật sự theo như lời đã nói không có làm, nhiều lắm chỉ là lôi kéo tay nam nhân, bảo nam nhân thay hắn dùng tay giải quyết. Thư Diệu thay nam nhân tắm rửa xong, còn săn sóc ôm nam nhân, cả buổi sáng đều ở bên cạnh nam nhân, còn thay nam nhân niết niết thắt lưng đau nhức. Hơn nữa gần đây Lâm Việt bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, Thư Diệu liền có thêm cơ hội làm bạn với nam nhân. Chiều hôm đó thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh, đúng là lựa chọn tốt nhất cho hoạt động ngoài trời. Thư Diệu mang theo nam nhân đến sân golf chơi bóng, hai người cũng rất lâu không thả lỏng nên ngẫu nhiên đến đánh golf cũng là lựa chọn không tồi. “Tôi không đánh đâu, mình cậu chơi đi, tôi ở bên cạnh nhìn cậu chơi.” Nam nhân thật sự không biết đánh golf, chỉ ngồi ở ghế bên cạnh nghỉ ngơi. “Một mình tôi đánh như thế nào.” Thư Diệu kéo nam nhân từ trên ghế đứng lên, chọn một cây gậy golf rồi lôi kéo nam nhân tiến vào sân bóng, “ Anh không biết cũng không sao, dù sao cũng đã tới đây rồi, tôi có thể dạy anh.” Dưới lời mời nhiệt tình của Thư Diệu, nam nhân không có cách nào cự tuyệt. Thư Diệu đứng ở phía sau nam nhân, hai tay vây lấy đôi tay ôm gậy golf của y, cẩn thận chỉ cho nam nhân những điều cơ bản. Nam nhân cảm thấy có chút không được tự nhiên, cả người Thư Diệu đều dán ở trên lưng y, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua quần áo mỏng manh truyền đến ngực nam nhân, khiến y không thể chuyên tâm nghe giảng giải. Tay Thư Diệu ôm nam nhân vung gậy làm mẫu, nam nhân không lưu ý dùng lực quá mạnh, lỡ đánh bóng bay ra ngoài. Tiếp theo đó thì nghe thấy tiếng thủy tinh bị bể “Lạch cạch”, y đánh trúng cái ly đặt ở trước bàn của vị khách nào đó đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi. “Xin lỗi……” Nam nhân đang chuẩn bị giải thích, lại phát hiện tại đó ngồi một người mà y không muốn gặp _ Nhiên Nghị. (Nhiên ca xuất hiện roài, chuẩn bị trứng thối vs guốc dép đi mấy muội =..=) Cả quá trình, mặt Nhiên Nghị đều lạnh lùng nhìn hai người họ chằm chằm, phục vụ đã dọn đi những mảnh thủy tinh bị vỡ, nam nhân có chút sợ hãi khi nhìn thấy người này. Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân trốn phía sau Thư Diệu thì hắn càng giận, giận đến đánh mất lý trí. Hôm nay hắn vốn cùng mấy bác trai bàn bạc chuyện tranh cử uỷ viên lập pháp, không nghĩ tới vừa bàn bạc xong liền thấy Thư Diệu mang theo Lâm Mộ Thiên đến chơi bóng, còn rõ như ban ngày ôm nhau, tay nắm tay cùng đánh. Hắn khi nào có thể chịu được loại kích thích này, hắn cũng không biết đã cảnh cáo nam nhân Lâm Mộ Thiên này bao nhiêu lần rồi _ được lắm, luôn đem lời hắn nói trở thành gió thoảng bên tai. “ Anh muốn nhân cơ hội này đánh chết tôi sao? Thật đáng tiếc vừa rồi anh đánh lệch, nếu không tôi còn phải ở bệnh viện nằm một trận rồi.” mặt Nhiên Nghị lạnh lùng, khóe miệng câu lên vài mạt cười lạnh, “Như vậy xem ra, lão thiên gia vẫn còn thích tôi.” Hôm nay hắn mặc áo thuần trắng, đeo một cái kính râm màu trà, tóc đen rối rối ở trong gió phất phới lộ ra tà khí trên khuôn mặt không có tỳ vết nào. Hắn hiên ngang ngồi dựa vào ở chỗ kia nên thường xuyên thu hút ánh nhìn của người bên ngoài. CHƯƠNG 142 Edit : Đa Mộng Beta : Trangki Nam nhân cứng ngắc ở tại chỗ, Nhiên Nghị cao thấp đánh giá y, trong mắt mang theo vài phần chán ghét cùng khinh bỉ. Nam nhân này cũng chỉ dựa vào nam nhân khác ăn cơm, cùng là nam nhân, sao y có thể tiện như vậy! Đồ đê tiện…… (này thì đê tiện *chát chát*) “Tôi không biết là cậu, tôi không cẩn thận……” Nam nhân thấp giọng nói, hơn nữa lại cúi đầu, y không dám nhìn ánh mắt giống như cười nhạo kia của Nhiên Nghị. Thư Diệu nhìn nhìn qua lại hai người, cũng trách cứ Nhiên Nghị: “Nói chuyện với người khác khi nào thì trở nên không lễ phép như vậy, nói đùa cũng phải biết chừng mực chứ.” Hắn cũng không biết hai người này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. (>”” Đăng bởi: admin