Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 39 : 39
CHƯƠNG 247 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Dị vật xâm nhập khiến cho miệng huyệt nam nhân co rút thật chặt, ngón tay Thư Diệu và Nhiên Nghị bị bí huyệt nam nhân nuốt càng thêm sâu. Nội vách tường nóng ướt của nam nhân thật trơn, thật mềm mại. Sau một lúc ngắn ngủi tạm dừng, ngón tay Nhiên Nghị bắt đầu chuyển động, ngón tay được dịch trong cơ thể nam nhân bôi trơn, ở bí huyệt nam nhân ra ra vào vào. Ngón tay Thư Diệu lại dừng lại trong cơ thể của nam nhân, nhẹ nhàng chạm đến nội vách tường của y, động tác cũng không vội vã. Chờ nam nhân hoàn toàn thích ứng sau ngón tay hắn mới bắt đầu chậm rãi cử động.
Ngón tay hai người ở trong bí huyệt nam nhân co rúm, khi thì chuyển động, khi thì chạm đến nội vách tường mẫn cảm bóng loáng lại mềm mại chết người kia, cái chân nam nhân đang khoát lên người Nhiên Nghị đang run rẩy.
Kẹp chặt như vậy……
Nhiên Nghị đổ mồ hôi, hai ngón tay chen vào, nam nhân không thoải mái lộn xộn bị Nhiên Nghị ấn lại.
Cảm giác được thân thể nam nhân có chút căng thẳng, Thư Diệu ngậm vành tai nam nhân, đầu lưỡi trượt vào trong tai nam nhân. Đôi môi ôn nhu ngậm vào lỗ tai đang nóng lên của nam nhân, ôn nhu nhắc nhở y : “Mộ Thiên, anh có thể nghe được tôi nói đi, mau thả lỏng, bằng không sẽ làm anh bị thương.”
Nam nhân không có thả lỏng, ba ngón tay chen vào trong cơ thể nam nhân có vẻ rất là chật chội, hơn nữa thân thể nam nhân bài xích nên tiến vào có chút khó khăn, nếu cường ngạnh làm bậy, nam nhân khẳng định sẽ bị thương.
“Không cần sợ, tôi là Thư Diệu, tôi sẽ không thương tổn anh.” Thư Diệu ôn nhu an ủi nam nhân mê man, hắn biết nam nhân có thể nghe thấy, quả nhiên không quá lâu sau thân thể nam nhân rõ ràng thả lỏng.
Nhiên Nghị không rên một tiếng rút dây lưng, không chút nào che dấu cởi quần lót ra, bắt nam nhân cầm dục vọng sớm đứng thẳng của hắn. Dục vọng nóng cháy cùng lòng bàn tay nóng bỏng va chạm, Nhiên Nghị thiếu chút nữa nhịn không được thích đến hét lên. Nhưng nhìn thấy nam nhân một bộ muốn chết không sống, hắn lại muốn quất mấy bạt tai đem nam nhân quất tỉnh (=..= ăn quả nhớ kẻ trồng cây nha ca), nhưng bận tâm tới Thư Diệu ở bên cạnh, hắn không thể thực thi ác tâm của hắn, chỉ có thể chen ngón tay vào trong cơ thể nam nhân, đùa bỡn nội vách tường ướt át của y.
“Đúng, cứ như vậy, không phải sợ, tôi là Thư Diệu, tôi sẽ không thương tổn anh, anh phải tin tưởng tôi.” Thư Diệu một bên nhẹ giọng dụ dỗ nam nhân, làm cho nam nhân thả lỏng, hắn một bên lại thêm vào một ngón tay……
Bốn ngón tay nhồi vào hậu huyệt của nam nhân, nam nhân bất an lui về phía sau, lưng nam nhân gắt gao dán ngực Thư Diệu. Thư Diệu cúi đầu, ôn nhu mút vào vành tai nam nhân, ngậm vật mềm mại kia ở trong miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ma sát. Bị khoang miệng ấm áp bao vây, nam nhân thả lỏng, thân thể nam nhân mềm nhũn, đầu của y lõm sâu vào gối đầu mềm mại _ cái loại cảm giác vô lực lại ủ rũ tan rã này bao phủ nam nhân.
Không mở mắt ra được, không thể phát ra khí lực, lại có thể nghe thấy, cảm giác được bốn ngón tay trong thân thể kia càng lúc càng nhanh hơn. Tiếng nước “Phốc chi” theo cử động của ngón tay hai người càng trở nên rõ ràng, càng phát ra vang dội, *** loạn.
Một bàn tay Nhiên Nghị khống chế tay nam nhân, làm cho bàn tay nóng bóng của nam nhân cầm dục vọng của hắn, chậm rãi hoạt động. Mà tay kia của hắn thì không quên “chiếu cố” bí huyệt hẹp hòi của nam nhân, cùng ngón tay Thư Diệu xâm nhập điểm bí ẩn kia.
Nóng quá……
Nóng đến thật thoải mái, thật mất hồn……
Thẳng đến khi bí huyệt nam nhân hoàn toàn thả lỏng thì hai người mới ăn ý rút ngón tay ra. Thư Diệu đỡ lấy thắt lưng nam nhân, dục vọng bành trướng giữa háng, ở một giây quần bị cởi xuống thì bắn ra ngoài. Vật thể cứng rắn để ở giữa hai chân nam nhân, hắn không nghĩ đợi nữa, đỡ lấy dục vọng của mình trực tiếp để vào trong con đường bị khai thác qua của nam nhân.
Nháy mắt khi bị tiến vào, nam nhân hơi nhíu mày, biểu tình mê mang trên mặt cũng có một tia kinh hoảng, lại mang theo một chút thẹn thùng. Nam nhân đột nhiên lộ ra biểu tình như vậy làm cho ánh mắt Nhiên Nghị ở trên mặt hắn ngừng vài giây, ngay cả Thư Diệu cũng không biết Nhiên Nghị hiện tại đang nghĩ cái gì.
Thư Diệu liếc mắt nhìn Nhiên Nghị một cái, liền giữ chặt thắt lưng nam nhân, đem dục vọng của mình đẩy vào chỗ sâu nhất trong cơ thể y. Trong con đường hẹp hòi phát ra khoái cảm tuyệt vời, nóng rực lại hít thở không thông, thật thoải mái, thật chặt chẽ.
Tư vị mất hồn kia khiến Thư Diệu cũng nhịn không được hút khí, hắn nhả vành tai nam nhân ra, đầu lưỡi trượt đến sau gáy y……
Lấy này là đồng thời.
Ngón tay Nhiên Nghị chen vào nơi gắn kết giữa hai người, sau một hồi cố gắng khai thác, mới bỏ cái tay nam nhân đang phủ lên dục vọng của hắn ra, thuận thế nâng đùi nam nhân lên, đem vật thể bành trướng đang vận sức chờ phát động dưới thân mình kia trượt vào nơi gắn kết thân mật của hai người. Theo dịch trơn trong cơ thể nam nhân, cùng chất lỏng phân bố ở phía trước của Nhiên Nghị, hắn dùng sức xỏ xuyên qua thân thể nam nhân.
Hạ thân nam nhân bị hai dục vọng tráng kiện chèn ép vừa đầy vừa trướng, lại có chút ngứa, nam nhân đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, cảm giác thân thể bành trướng không có biến mất. Luật động một nhanh một chậm trong người đang tiến hành, động tác Thư Diệu rất ôn nhu, mà động tác Nhiên Nghị lại có vẻ dồn dập, thậm chí là có điểm gấp gáp (=.,= đói sắp xỉu rồi), nhưng Nhiên Nghị cũng không thể không thừa nhận chính mình rất mê thân thể nam nhân.
Khối thân thể này quá tuyệt vời, nếu thật sự là dùng để làm tình, kia quả thực là cực phẩm. Nhưng mỗi khi Nhiên Nghị nghĩ tới nam nhân tự tung tự tác, trong mắt hắn liền tràn ngập khinh bỉ cùng khinh thường, căn bản không đem nam nhân để vào mắt. Hắn liên tục ở bên tai cảnh cáo nam nhân, này cũng là chỗ hắn ghét nhất ở nam nhân.
Lần này hai người đều không có sốt ruột vì trong cơ thể của nam nhân, động hay không động đều rất thích, cho dù cứ như vậy im lặng dừng ở trong thân thể nam nhân, xúc cảm nóng ướt tuyệt vời kia cũng sẽ làm cho “ tính” trí của hai người bừng bừng phấn chấn. Đợi nam nhân hoàn toàn thích ứng sau hai người mới một trước một sau kẹp lấy nam nhân, giữ chặt thân thể y rồi bắt đầu tiến công, cướp đoạt, đòi lấy thân thể nam nhân. Bốn bàn tay to lớn vuốt ve mỗi một tấc trên thân thể nam nhân.
Cảm giác được tiết tấu mạnh mẽ kia, nam nhân nhíu chặt mày, đôi môi run nhè nhẹ, khi có khi không phun ra tiếng rên rỉ. Dục vọng của Thư Diệu ma sát mỗi điểm mẫn cảm trong cơ thể y, khiêu khích từng điểm mẫn cảm có thể khiến nam nhân cũng trở nên phối hợp. Mỗi một lần va chạm vào trong cơ thể nam nhân, bí huyệt nam nhân đều sẽ theo bản năng co rút một cái.
Thật biết kẹp!
Tần suất ra vào thân thể nam nhân của Nhiên Nghị rất nhanh, cùng tần suất ôn nhu của Thư Diệu hình thành đối lập mãnh liệt. Hai người cất chứa cùng một không gian, tiết tấu cũng hoàn toàn bất đồng, nhưng này lại không ảnh hưởng gì với nhau. Hai người một nhanh một chậm “yêu thương” nam nhân, Nhiên Nghị chỉ cần rút ra, Thư Diệu liền xâm nhập; đồng dạng nếu Thư Diệu rời khỏi, Nhiên Nghị sẽ dùng lực đỉnh vào.
Tình ái không gián đoạn, thường xuyên này làm cho người ta không thể thừa nhận. Khoái cảm hít thở không thông kia lan khắp tấm lưng mệt mỏi của nam nhân, bắt đầu từ lưng, khuếch tán khắp cơ thể……
Lâm Mộ Thiên dưới tình huống này không có biện pháp nói, cảm giác mãnh liệt kia lại kích thích thúc đẩy tim y run rẩy, thân thể bị bày ra các loại tư thế, tiến vào cũng càng mãnh liệt. Dục vọng của Thư Diệu và Nhiên Nghị đồng thời chiếm đầy thân thể y, lửa nóng cứng rắn đẩy vào thật sâu, đỉnh khoái cảm nhiều lần bị ma sát, tần suất đong đưa qua lại kéo theo nhiệt dịch nhỏ xuống trên chăn nệm.
Hơi thở nam nhân đang run rẩy, địa phương nuốt dục vọng tráng kiện của hai người lúc này bị tiến vào, bị trướng đầy, giữa mông nam nhân ngậm cự trụ của hai người. Từ địa phương gắn kết của ba người có chất lỏng trắng đục nhỏ xuống, giữa mông nam nhân bị nhồi, nhìn qua phi thường mê người.
Hai người bế nam nhân lên đổi một tư thế khác, Thư Diệu ngồi ở trên giường, dựa lưng vào đầu giường, nam nhân toàn thân vô lực như nhũn ra liền ngồi đưa lưng về phía hắn. Dục vọng của Thư Diệu còn chôn sâu trong con đường chặt chẽ của nam nhân.
Nhiên Nghị cảm thấy tư thế này quả không tồi, hắn quỳ gối giữa hai chân nam nhân, nhìn Thư Diệu tách hai chân nam nhân ra, làm cho nơi tương liên của bọn họ hoàn toàn rơi vào trong mắt hắn. Bí huyệt nam nhân vì xâm nhập của Thư Diệu mà co rút lại, nhìn qua như là chủ động “nuốt” vào dục vọng của Thư Diệu. Nhiên Nghị như thế nào chịu được kích thích này, hai tay hắn giữ chặt hai chân nam nhân, làm cho thân thể nam nhân lơ lửng, bộ vị riêng tư của nam nhân càng thêm loã lồ ở trước mặt hắn.
Huyệt khẩu có chút đỏ lên kia màu sắc không tồi, Nhiên Nghị dùng ngón tay chạm thân thể nam nhân mấy cái, xác định thông suốt sau mới đặt dục vọng ở giữa mông nam nhân “Phốc chi” một tiếng trượt vào thân thể y. Nam nhân vô lực rên rỉ vài tiếng, dục vọng đứng lên ngay trước đang đáng thương “khóc” ra. Nam nhân nửa hôn mê bị làm đến chỉ còn lại có tiếng thở dốc áp lực cùng tiếng rên rỉ mỏng manh, Nhiên Nghị vừa lòng nở nụ cười, trong mắt đắc ý không ít. Hắn nâng chân nam nhân lên, tăng tốc thẳng tiến bên trong người y.
Mỗi một lần hắn tiến vào, mỗi một lần hắn rời khỏi, đều kích thích thân thể nam nhân, mà Thư Diệu ôn nhu tiến hành theo phương thức làm tình chất lượng, làm cho nam nhân phát ra tiếng hừ nhẹ áp lực. Hai người tần suất luân phiên, không ngừng phá vỡ khoái cảm nam nhân.
Thế công nóng bỏng như “sandwich” này làm cho khoái cảm của nam nhân không ngừng kéo lên. Động tác Nhiên Nghị thực tùy ý, hắn giữ hai chân nam nhân, theo đó là một trận co rút mãnh liệt lại vội vã. Thư Diệu lại thích vỗ về song mông nam nhân, cũng làm cho bí huyệt nam nhân ngậm chặt dục vọng của hắn. Hắn đỡ thắt lưng nam nhân chậm rãi lay động, khiến cho lửa nóng cứng rắn kia dựng ở trong cơ thể nam nhân thuận thế vẽ vòng.
Nam nhân chỉ cảm thấy da đầu đều run lên, vật thể lửa nóng trong cơ thể không hề ngừng nghỉ, tần suất ra vào quá nhanh khiến nam nhân không theo kịp tiết tấu, nam nhân chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp của mình đều sắp ngừng!
Mãnh liệt như vậy, gấp gáp như vậy, dùng sức như vậy!
Chưa đầy nửa giờ, trên thân nam nhân liền lấp kín mồ hôi, chăn đã sớm bị đá xuống đất, thân thể trần trụi của nam nhân bị hai người ôm đến ôm đi. Không phải Thư Diệu đem nam nhân ngăn chặn trên giường tiến vào thì chính là Nhiên Nghị làm cho nam nhân tựa vào trên giường tiến vào. Bằng không thì hai người cùng nhau đem nam nhân kẹp ở bên trong, địa phương mềm dẻo chặt chẽ của nam nhân đồng thời tiếp nhận hai người.
Ngậm rất sâu, rất sâu, khoái cảm từng đợt từng đợt truyền đến, không riêng gì nam nhân, ngay cả Thư Diệu và Nhiên Nghị cũng đều nóng đến đổ mồ hôi. Mồ hôi của hai người nhỏ xuống trên người nam nhân, giống như muốn tổn thương da thịt y. Không biết qua bao lâu, động tác hai người vẫn chưa ngừng, nam nhân bị hai người loay hoay, lại đổi tư thế khác, nhận hai người tiến vào.
Thư Diệu rất chiếu cố cảm xúc của nam nhân, thỉnh thoảng sẽ ở bên tai nam nhân an ủi vài câu, trấn an cảm xúc y, khiến cho trận tình ái này càng diễn ra thuận lợi hơn.
Tiếng rên rỉ của nam nhân hơi run run, suy yếu, không biết là khó chịu hay là thoải mái……
Nhiên Nghị hơi thở không xong, giọng nói ở bên tai nam nhân vang lên: “Đại thúc, thoải mái không?” Giọng hắn rất thấp, tràn ngập từ tính, ẩn chứa mị lực làm người ta tâm thần nhộn nhạo.
CHƯƠNG 248
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Chỉ ở lúc làm tình hoặc là đùa giỡn nam nhân, Nhiên Nghị mới có thể gọi nam nhân là “Đại thúc”, nam nhân cũng biết Nhiên Nghị là ngại y già.
Nam nhân không có biện pháp trả lời.
Nam nhân bị Thư Diệu ôm cưỡi ngồi ở trên người Nhiên Nghị, nam nhân vô lực chỉ có thể nằm ngã sấp vào trên thân Nhiên Nghị. Nhiên Nghị thuận thế ngậm vào đôi môi nam nhân, hôn nam nhân đến sắp không thể thở nổi. Lần này là Nhiên Nghị từ trước mặt tiến vào nam nhân, Thư Diệu từ phía sau tiến vào, cũng không ngừng âu yếm thân thể ướt đẫm mồ hôi của nam nhân. Bị dùng sức hôn, bị tiến vào thật sâu, bị khoái cảm tê dại làm cho nam nhân run run không thôi.
Nam nhân không nhớ rõ mình bị ôm đã đổi bao nhiêu tư thế, cũng không nhớ rõ mình cao trào bao nhiêu lần, y chỉ nhớ rõ khoái cảm bức người kia lần lượt đẩy y lên đến đỉnh!
Còn có xúc cảm nóng bức trong cơ thể cùng với bên tai có người nói nhỏ, nhưng cụ thể nói cái gì, nam nhân lại nhớ không rõ lắm. Thẳng đến khi nam nhân mồ hôi đầm đìa, cả người trong ngoài đều ướt đẫm, Nhiên Nghị và Thư Diệu mới dừng lại. Đêm hôm đó làm cho nam nhân bị cuốn vào vòng xoáy, y không có khí lực ngăn cản khoái cảm đánh sâu vào kia, chỉ có thể lần lượt rơi vào trong bể dục.
Khi nam nhân tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Lúc nam nhân tỉnh lại Thư Diệu đã rời đi, trên đầu giường lưu lại lời nhắn của Thư Diệu, nói là phải đi làm việc, còn săn sóc bảo nam nhân nghỉ ngơi cho tốt!
Nhưng khi nam nhân tỉnh lại, Nhiên Nghị còn chưa đi, còn một chuyện làm cho nam nhân khó tiếp nhận, đó là lúc y tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên bị Nhiên Nghị ôm ……
Lâm Mộ Thiên liền lập tức đẩy Nhiên Nghị ra, y không nhớ rõ chuyện đã xảy ra tối hôm qua, y chỉ biết là tối hôm qua Nhiên Nghị nói mấy lời làm cho y thương tâm. Những ký ức sau đó phi thường mơ hồ, nhưng nhìn trên giường đệm chăn hỗn loạn, cùng với hai người thân thể trần trụi, thì có thể liên tưởng đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Hơn nữa xương sống thắt lưng cùng chân nam nhân mềm nhũn, dù có trì độn như thế nào thì nhìn thấy Nhiên Nghị không mặc quần áo, lại ngủ ở bên cạnh y, dù y có ngu ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế, nam nhân là cùng Nhiên Nghị “làm”, hơn nữa y cũng cùng Thư Diệu “làm”. Nói chính xác là, Nhiên Nghị và Thư Diệu cùng nhau “yêu thương” y mới đúng……
Sau Thư Diệu thay nam nhân rửa người, cho nên hiện tại nam nhân mới không cảm giác được dính dáp trong cơ thể. Lần này nam nhân phát hiện hình như mình đã hạ sốt, lấy tay sờ sờ cái trán, xác định xúc cảm lạnh lẽo.
Nam nhân có chút lo lắng sợ đánh thức Nhiên Nghị, đến lúc đó Nhiên Nghị khẳng định sẽ lại nói chút lời khó nghe. Mà khi nam nhân đang lấy quần áo mặc vào, đã không cẩn thận đụng vào Nhiên Nghị, Nhiên Nghị lại ngoài ý muốn không có tỉnh lại. Cùng lúc đó, nam nhân đụng đến cánh tay nóng bỏng của Nhiên Nghị, nhiệt độ cơ thể phỏng tay kia cùng với lúc y phát sốt cũng không kém là mấy.
Ác ma này, hình như là sinh bệnh ……
Nam nhân phất tay liền tát Nhiên Nghị một bạt tai, có lẽ là xuất phát từ một loại xúc động nào đó, hoặc có lẽ là xuất phát từ tâm lý muốn phản kích đối với chuyện tối hôm qua, tóm lại nam nhân đã tát Nhiên Nghị một cái. Tuy rằng hành vi như vậy có điểm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng nam nhân cũng thừa nhận mình cũng không phải chính nhân quân tử gì đó, nam nhân tát rất đúng lý hợp tình, không có nửa điểm áy náy. (nói đúng quá =.,=)
Nhiên Nghị không có bị đánh tỉnh, nam nhân vốn còn muốn tát hắn vài cái, vì miệng Nhiên Nghị rất xấu xa, nhưng cuối cùng nam nhân vẫn không thể thực thi kế hoạch. Nhiên Nghị sinh bệnh, lại bệnh cũng không nhẹ, không thể nghi ngờ là bị nam nhân lây bệnh.
Lâm Mộ Thiên cơ hồ là chạy trốn, rời khỏi phòng Thư Diệu, tim y đập rất nhanh. Tuy y không nhớ rõ chuyện đã xảy ra tối hôm qua nhưng nhìn giường lớn hỗn độn kia, cùng quần áo tán loạn trên đất, và đồ vật đầu giường bị đụng đến rớt xuống đất thì có thể tưởng tượng tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt. Xương sống, eo, lưng nam nhân vẫn còn đau, nhưng sốt cao đã lui.
Tâm tình nam nhân thật không xong, ngoại trừ không hiểu vì sao Thư Diệu nguyện ý để cho Nhiên Nghị chạm y ra, y càng thêm không hiểu _ nếu Nhiên Nghị chán ghét y như vậy, vậy vì sao còn muốn hết lần này tới lần khác chạm y. Nhưng điều khiến cho nam nhân đau đầu đó là sau khi trở về phải giải thích với Lâm Việt như thế nào. Cả đêm y cũng chưa về, nếu Lâm Việt biết chuyện này, khẳng định sẽ rất giận.
Làm một người anh, rốt cuộc y phải làm như thế nào……
Lâm Mộ Thiên đã bị vô số hoang mang ép tới sắp thở không nổi. Nhưng băn khoăn của y có vẻ dư thừa, Lâm Việt vì chuyện đạo cụ quý giá gặp chuyện không may mà cả đêm đều ở hiện trường giải quyết. Lúc nam nhân trở về Lâm Việt căn bản không ở đó, thẳng đến buổi chiều Lâm Việt mới trở về, nam nhân nhìn thấy Lâm Việt bộ dáng mệt mỏi nên bảo Lâm Việt nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Việt đem chuyện tối hôm qua nói với nam nhân, tối hôm qua trường quay gặp chuyện không may, những người bỏ vốn đầu tư, ngay cả Vĩnh Trình cũng đã ở hiện trường. Mưa quá lớn đã làm sụp hoàn toàn bối cảnh đã dựng vài ngày trước, tình hình thật không tốt. Mà cũng có thể nói tiền bỏ ra lần này có hơn phân nửa đều bị ngâm nước nóng, hiện tại phải bỏ vốn ra một lần nữa.
“Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng sao? Có ảnh hưởng đến tiến độ quay không?” Lâm Mộ Thiên cũng lo lắng Lâm Việt, dù sao lần này Lâm Việt đã đi một nước cờ hiểm.
Lâm Việt từ phòng tắm đi ra, rót một chén rượu rồi nhẹ nhàng uống mấy hớp: “Anh yên tâm đi, Thanh Dương đã đáp ứng đầu tư, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ quay.”
Hắn đi đến thư phòng trong phòng, cầm một quyển tài liệu thật dày, còn chăm chú lật xem. Phát hiện nam nhân do dự đứng ở cửa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía y.
“Anh cũng qua đây ngồi đi.” Lâm Việt hướng nam nhân ngoắc ngoắc, tư thái tao nhã sang trọng.
Lâm Việt ôm nam nhân ở trên đùi, nam nhân có chút không được tự nhiên. Nhiệt độ cơ thể từ trên người Lâm Việt truyền đến, làm cho tim nam nhân đập trở nên mất thăng bằng.
Nam nhân cúi đầu xuống, ánh sáng nhu hòa trong mắt đang chậm rãi lưu động……
“Vĩnh Trình bên kia, tình hình có đỡ không?” Lâm Mộ Thiên không kiêng dè hỏi Lâm Việt.
Lâm Việt tựa hồ không nghĩ tới nam nhân lại hỏi về Vĩnh Trình, ban đầu hắn sửng sốt mấy giây, nhưng rất nhanh liền khôi phục .
Hắn ôm eo nam nhân, cười khẽ an ủi nam nhân: “Anh không cần lo lắng, tình huống bên kia của hắn cũng đều tốt. Nếu hắn không xong cũng đại biểu bên này của em cũng ngâm nước nóng, nói như thế nào thì hắn cũng là người đầu tư, không có vấn đề.”
Lâm Mộ Thiên gật gật đầu, trong lòng ổn định hơn nhiều, không có vấn đề gì vậy là tốt nhất.
Kỳ thật Lâm Việt cũng rất lo lắng thân thể nam nhân, từ khi nam nhân sinh bệnh, hắn vốn không có chạm qua y. Hắn muốn chờ nam nhân điều dưỡng thêm một thời gian, tuy hiện tại nam nhân đã hạ sốt, nhưng Lâm Việt vẫn rất để ý cảm nhận của nam nhân. Hắn làm nhiều như vậy, đương nhiên hy vọng nam nhân cũng cảm nhận được, hắn chỉ hôn nam nhân xong lập tức chủ động buông nam nhân ra.
Đêm nay, nam nhân vẫn đều bồi ở bên cạnh hắn, thẳng đến khi nam nhân ở trên sô pha ngủ thiếp đi, Lâm Việt mới buông tài liệu trên tay. Khi hắn ôm nam nhân trở về phòng, kỳ thật nam nhân đã tỉnh, chỉ là không có mở mắt.
Cảm giác được nụ hôn của Lâm Việt dừng ở trên mặt cùng trên môi y, nam nhân chậm rãi mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lâm Việt. Nam nhân không có trốn tránh, Lâm Việt làm sâu sắc thêm nụ hôn này……
Những ngày kế tiếp, cuộc sống Lâm Mộ Thiên vẫn diễn ra như thường. Sau cái đêm hỗn loạn kia, y không có nhìn thấy Nhiên Nghị nữa, mà nam nhân cũng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ có như vậy mới không còn khó chịu nữa. Thời gian này Thư Diệu có đi tìm y vài lần, nam nhân không có trốn tránh cũng không có gì lảng tránh.
Thư Diệu ôn nhu làm cho nam nhân không có biện pháp mở miệng chất vấn chuyện đêm đó. Kỳ thật nam nhân cũng không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm đó, giống như cả hai đều đạt được ăn ý, hai người đều không hề đề cập tới chuyện đêm đó. Vốn hai người tính có thể không đề cập tới chuyện này thì sẽ không đề cập, chôn vùi nó suốt đời, nhưng sự tình thỉnh thoảng luôn ra ngoài ý muốn.
Chiều hôm ấy thời tiết thật âm u, Lâm Mộ Thiên như thường đến tham quan đoàn phim đang quay, vốn y không muốn đến đây, nhưng công ty an bài nên y vẫn phải tới. Cảnh diễn hôm nay là một cảnh diễn trên giường, Lâm Mộ Thiên biết được tin này thì y không có tiến vào trường quay nữa, chỉ ở bên ngoài đợi công tác quay phim chấm dứt, tâm tình của y so với trước bình tĩnh hơn nhiều.
Nam nhân nói với bản thân, đây là công việc của Thư Diệu, không cần quá để ý.
Y cứ như vậy ở bên ngoài chờ, giữa lúc có phóng viên hỏi y, y không yên lòng trả lời vài câu, thẳng đến khi Thư Diệu từ trong lều quay phim đi ra, y mới từ từ hoàn hồn.
Thư Diệu mới từ lều quay phim đi ra liền thấy nam nhân tâm thần không yên đứng ở bên ngoài, các phóng viên vốn đang vây quanh nam nhân, nhìn thấy hắn xuất hiện liền đồng loạt bay qua phỏng vấn Thư Diệu. Hắn nhận phỏng vấn xong, mới chậm rãi đi về phía nam nhân.
“Anh đã đến rồi.” Giọng Thư Diệu rất ôn nhu, trong đôi mắt đen láy của hắn ẩn chứa ý cười.
“……” Lâm Mộ Thiên không nói, chỉ gật đầu.
“Vậy cùng nhau đi ra ngoài một chút, nghe nói phim trường đêm nay có chương trình nào đó.” Thư Diệu tiến lên một bước, ngữ khí ôn hòa, thái độ thành khẩn mời nam nhân.
“……” Lâm Mộ Thiên nhìn hắn một cái, lại lắc đầu.
“Không muốn đi cũng không sao, chúng ta đây đi ăn cơm cũng được. Phía trước có nhà hàng cũng không tệ, ngày đó tôi cùng A……”
“……” đôi mắt nhu hòa của Lâm Mộ Thiên đang chớp động, lần này lúc này đây y im lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của Thư Diệu. Y nghe thấy, Thư Diệu cùng A Nhạc đi qua nhà hàng kia ăn.
Lâm Mộ Thiên sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Thư Diệu, y không có tư cách chỉ trích Thư Diệu, cũng không có tư cách giận, càng không có quyền phát giận, cho nên y chỉ có thể nhìn Thư Diệu……
Thư Diệu nhìn thấy nam nhân như vậy, biết ý nghĩ của nam nhân hắn ngậm miệng lại, không nói lời nào, cùng đợi nam nhân mở miệng.
“Tôi không muốn ăn cơm.” Lâm Mộ Thiên yết hầu chặt lại trả lời. Y điều chỉnh tốt tâm tình, một lần nữa nhìn Thư Diệu : “ Tôi…… Tôi chờ cậu, là muốn tới chào cậu……”
“Tôi biết.” Thư Diệu hạ nhẹ giọng điệu, bên miệng lộ ra ý cười.
“Tôi muốn nói với cậu một tiếng, ngày mai tôi sẽ không tới nữa ……” Nam nhân minh xác tỏ thái độ, y không muốn tới nữa, không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa, y không muốn tiếp tục khổ sở nữa.
Thư Diệu ánh mắt chợt lóe, kinh ngạc nhìn nam nhân: “Vì sao?” Hắn không nghĩ tới nam nhân sẽ đưa ra đề nghị không gặp mặt nữa.
“Tôi không muốn nhìn thấy cậu cùng người khác…… Cùng người khác thân thiết, tôi đã nhớ người ta nói rồi, bắt đầu từ ngày mai đổi sang An Lâm tới nhìn, tôi sẽ không tới nữa.” Lâm Mộ Thiên một hơi nói xong, trong lòng thoải mái rất nhiều. Lần đầu tiên y trực tiếp thừa nhận, y không hy vọng nhìn thấy Thư Diệu chạm những người khác, cho dù y không có tư cách nói như vậy, nhưng y vẫn bất kể hậu quả nói ra.
Có thể nói ra lời như vậy, nam nhân đã dùng tới rất nhiều dũng khí ……
Y nói thật lòng, y vốn nghĩ mình có thể không ngại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn thật không dễ chịu.
Nam nhân diễn đạt không tốt, không hiểu diễn đạt như thế nào……
Nhưng y vẫn nói ra ……
Đôi mắt như viên đá quý đen của Thư Diệu có chút thương cảm nhìn nam nhân, hắn nhìn chăm chú nam nhân một hồi mới gật đầu đáp ứng: “Được, tôi tôn trọng quyết định của anh, nếu anh muốn gặp tôi, tùy thời đều có thể tới tìm tôi.”
“ Ừ ”
Bên ngoài lều phim trường, bên trong vườn hoa yên tĩnh, Thư Diệu ôm bả vai nam nhân, nắm bàn tay nam nhân trong lòng. Tay Thư Diệu thật ấm áp, cũng thật ôn nhu, nam nhân muốn rút tay ra, lại bị nắm chặt.
Thư Diệu ổn định nam nhân bất an, giữ đầu nam nhân ở trên vai hắn, hắn biết nam nhân đang nghĩ gì. Lâm Việt để cho A Nhạc đóng vai chính với hắn, lại bảo Lâm Mộ Thiên đến xem, này hiển nhiên là muốn khiến nam nhân đối với Thư Diệu có thành kiến. Thư Diệu đương nhiên biết điểm này, nhưng hắn diễn cũng phải diễn đến cùng, Lâm Việt cũng không dễ chọc.
Nam nhân chủ động đề suất như vậy, Lâm Việt bên kia cũng dễ ăn nói.
Vì không để nam nhân hiểu lầm, Thư Diệu ôm bả vai nam nhân, chậm rãi nhu nhu. Động tác của hắn ái muội nói không nên lời, nam nhân bảo hắn đừng như vậy, dù sao cũng là đang ở ngoài, nhưng Thư Diệu không ngại chút nào.
Đầu năm nay, muốn bắt tâm một người làm tù binh, không thể nói “Anh thuộc về tôi”, càng không thể nói “Tôi muốn anh vĩnh viễn cùng tôi một chỗ”, mà là phải nói……
“Tôi thuộc về anh, chỉ cần anh muốn, tôi đều sẽ ở bên cạnh anh.” Thư Diệu ngữ khí ôn nhu trấn an cảm xúc nam nhân, giọng nói dễ nghe chấn động tâm nam nhân……
Nam nhân không nói gì.
Thư Diệu không ngừng cố gắng hôn sườn mặt nam nhân: “Ngày đó tôi và A Nhạc ăn cơm, kỳ thật các nhân viên trong ekip cũng có mặt, tôi cũng không phải cùng cậu ta gặp riêng. Hơn nữa cảnh giường chiếu hôm nay đã bị tôi yêu cầu đổi rồi, về sau cũng không có cảnh hôn nữa, tôi đối với cậu ta không cái hứng thú kia, tôi chỉ đối với anh có ‘tính’ thú.” Hắn nhẹ nhàng mà xiết chặt tay nam nhân, đem cái tay hơi lạnh của nam nhân đặt ở trong lòng bàn tay hắn.
Tay nam nhân được sưởi ấm.
“Nếu như vậy, kia vì sao đêm đó……” Lâm Mộ Thiên rốt cuộc cũng không thể nói ra lời.
Nhưng Thư Diệu đã biết nam nhân muốn hỏi chuyện đêm đó, không nghĩ tới nam nhân lại hỏi vấn đề này, Thư Diệu rất là sửng sốt……
HẾT CHƯƠNG 248 Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
22 chương
18 chương
10 chương
30 chương