CHƯƠNG 201 Edit : Đa Mộng Beta : Trangki Đáy mắt bình tĩnh của Thanh Dương nổi lên một tầng sóng gợn khó có thể phát hiện, hắn chậm rãi nói: “Tôi đã cai được rồi, rất nhiều năm trước tôi đã từng hít, cho nên mới khiến cho thân thể kém như vậy.” Lâm Mộ Thiên có chút kinh ngạc, Thanh Dương thẳng thắn nói với y. “Giờ tôi không có đụng vào thứ kia, anh có thể yên tâm, tôi không nghiện hút nữa.” Thanh Dương nhẹ nhàng mà nhéo tay y : “Lần trước Nhiên Nghị chặt đứt hàng của tôi, tôi vốn có thể không thỏa hiệp, nhưng vì hàng này là tôi thay một đàn anh làm nên không thể có tổn thất.” Lòng bàn tay lạnh lẽo của Thanh Dương dần dần được bàn tay ấm áp của Lâm Mộ Thiên sưởi ấm. “Ngại quá, tôi hiểu lầm cậu rồi, thì ra cậu không có……” Lâm Mộ Thiên cảm thấy thật có lỗi, nhưng tự đáy lòng lại nhẹ nhõm thở dài một hơi. Thanh Dương không có hít thuốc phiện, vậy là tốt rồi…… “Anh đi về trước đi.” “Ừm.” Lâm Mộ Thiên đáp nhẹ. “Em trai anh và người bạn kia của anh đều rất lo lắng cho anh, hôm khác anh rảnh thì tìm tôi.” Thanh Dương buông tay Lâm Mộ Thiên ra, ngược lại nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng y. Động tác của hắn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến y không có cảm giác gì. Lâm Mộ Thiên gật gật đầu rồi xuống xe vào nhà. Gần đây y mệt chết đi, ở nơi đó của Nhiên Nghị y không đến độ quá mệt nhưng y đã lớn tuổi rồi, lại không giống thanh niên tràn ngập sức sống có thể chịu đựng được như vậy. Lâm Mộ Thiên cũng không biết trong khoảng thời gian y mất tích này, Lâm Việt rốt cuộc trải qua như thế nào? Thư Diệu có lo lắng hay không? Vĩnh Trình không liên hệ được với y có đi tìm y không? Hay là nói, bọn họ đem y quên không sai biệt lắm rồi? Y mất tích gần hai tháng…… Trong hai tháng này, trong nước đã xảy ra chuyện gì? Phải biết rằng thời gian hai tháng đủ để thay đổi tất cả, thay đổi vận mệnh một người, thay đổi tương lai một người…… Y đã trở về…… Y rốt cục về tới nơi quen thuộc lại hỗn loạn này. Nhưng giờ phút này, y đã có chút khiếp đảm, có chút mê man, thậm chí còn có chút mệt mỏi. Phía trước đang chờ đợi y đến tột cùng là cái gì? Ai cũng không thể biết. *** Ngày đó, sau khi Lâm Mộ Thiên về nhà, cũng không có thấy Lâm Việt và Thư Diệu. Y gọi điện thoại liên hệ với người đại diện công ty mới biết được Lâm Việt vì tìm y đã bay đi nước ngoài, mà Thư Diệu vì tìm y ở trong nước bôn ba. Y cũng từ trong miệng người đại diện biết được công ty phong tỏa toàn bộ tin tức, tuyên bố với bên ngoài thân thể y không khoẻ cần điều dưỡng, mà đoàn phim bên kia cũng cùng đạo diễn, diễn viên đạt thành hiệp nghị, kéo dài thời hạn quay phim. Cho nên thế cục trong nước tương đối mà nói so với trong tưởng tượng của y tốt hơn rất nhiều. Lâm Việt suy nghĩ thật chu toàn, có thể nói là làm rất cẩn thận. Người đại diện ở trong nước thay Lâm Mộ Thiên giảm áp lực, chống đỡ danh tiếng của y, không cho thanh danh y trượt xuống; hơn nữa không ngừng phát tin tức, đôi khi lại thổi phồng lên. Tuy rằng y mất tích hai tháng nhưng mỗi tuần vẫn như trước có thể thấy y xuất hiện, cùng với các chiến dịch phim mới, nhân khí của y chỉ có tăng mà không giảm. Lâm Mộ Thiên về nhà liền tắm rửa sạch sẽ, y không muốn mang theo mùi của Nhiên Nghị tiến vào nơi này. Y ở nơi đó của Nhiên Nghị lâu rồi, tâm linh không thể có được tự do nên khi trở lại biệt thự của Lâm Việt, ít nhất cũng khiến y có cảm giác an tâm. Không biết có phải vì ở nơi này lâu hay không mà ngay cả tư tưởng cũng trở nên ỷ lại ? Nơi này khiến cho y cảm thấy tĩnh lặng, ít nhất không có mấy lời ác ngôn ác ngữ tổn thương người. Sau khi tắm rửa xong, y thống thống khoái khoái ngủ một giấc thật ngon, giường nệm mềm mại, hương thơm nhàn nhạt làm cho y có loại ảo giác không muốn tỉnh dậy. Nghĩ tới bộ dáng Thanh Dương lễ phép dịu dàng đối với y trước đó, y dần dần ngủ thiếp đi _ thật thoải mái, thật tự nhiên, không có cảm giác trói buộc gì…… CHƯƠNG 202 Edit : Đa Mộng Beta :Trangki Sáng hôm sau, y vừa ngủ dậy liền thấy Thư Diệu mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường y, bộ dạng phong trần mệt mỏi. Dường như hắn mới từ bên ngoài gấp gáp trở về, nhưng lại không đành lòng quấy rầy y ngủ. “Mộ Thiên, anh đã trở về.” giọng Thư Diệu rất nhẹ, mơ hồ lộ ra run run. Giọng hắn khàn khàn, hốc mắt phiếm hồng trông thật mỏi mệt, có vẻ rất nhiều ngày chưa ngủ rồi. “Ừ.” Lâm Mộ Thiên chậm rãi ngồi dậy, lại bị Thư Diệu ôm cổ. Y không có đẩy Thư Diệu ra, không làm ra bất cứ phản kháng nào, y chỉ nghe thấy bên tai phát ra tiếng hít thở không xong lại khẩn trương của Thư Diệu. Loại tâm tình hỗn loạn này, dường như y có thể cảm giác được. Thư Diệu là đang lo lắng cho y sao? Sợ hãi y rời đi? Sợ hãi y ‘bỏ trốn’ sao? Hay là.. sợ hãi mất đi y? Trong đầu Lâm Mộ Thiên có nghi vấn, y không thể đoán được suy nghĩ của Thư Diệu, nhưng cảm giác được rõ ràng hai tay ôm y của Thư Diệu đang không ngừng thít chặt, ôm chặt y. “Anh thật sự đã trở về, tôi không phải lại nằm mơ đi?” Thư Diệu chôn đầu ở bả vai y, hai tay gắt gao ôm thắt lưng y. Giọng hắn mang theo chút nghèn nghẹn thì thầm : “Tôi nghĩ anh đã bỏ trốn, thật xin lỗi, ngày đó anh đi tôi không nên không đi tiễn anh, tôi không nên chỉ lo cùng Nhiên Nghị bàn chuyện mà xem nhẹ anh.” “ Ừ” Lâm Mộ Thiên tâm tình phức tạp tùy ý hắn ôm, một lát sau mới nhịn xuống khổ sở nói, “Tôi không bỏ trốn……” Y không phải bỏ trốn, y là bị Nhiên Nghị bắt. Y vốn chỉ đi ngoại ô quay phim mà thôi, không nghĩ tới lại gặp phải Nhiên Nghị, ở đó y đã bị trực tiếp tóm lên máy bay mang ra nước ngoài. Ở nước ngoài còn trải qua một đoạn kiếp sống lưu lạc…… Những chuyện này y cũng không biết nói với Thư Diệu như thế nào. Dù sao quan hệ của Thư Diệu và Nhiên Nghị không giống, nói không rõ sẽ làm loạn mối quan hệ khiến y không biết nói bắt đầu từ đâu, khiến cho y cuối cùng chỉ có thể câm miệng không nói tới chuyện đã gặp phải ở nước ngoài. “Anh trở về thì tốt rồi, anh trở về thì tốt rồi……” Thư Diệu ôm y thật chặt, giống như muốn đem y nhập vào thân thể hắn. Hắn biết nam nhân không muốn nói chuyện mình đã gặp phải, hắn cũng sẽ không nhắc lại. Hắn cũng sẽ không hỏi, thẳng đến khi nam nhân muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho hắn. Hắn không muốn tổn thương nam nhân, nhưng chuyện nam nhân “bỏ trốn” này, làm cho hắn bắt đầu ngẫm lại bản thân có chỗ nào làm không tốt. Giờ nam nhân đã trở về, hắn sẽ không giống như trước kia qua loa như vậy. Hắn nghĩ bản thân “ làm” quá phận, kháng nghị của Lâm Mộ Thiên chính là “ bỏ nhà trốn đi”, nhưng hắn cũng không rõ những chuyện nam nhân đã gặp và trải qua ở nước ngoài. “Anh không muốn nói tôi cũng không bức anh, đợi tới lúc anh muốn nói cho tôi biết, tôi sẽ nghe anh nói.” Thư Diệu ôm thắt lưng y, cằm để ở đầu vai y, giọng hắn nghe vào tai rất đáng thương, rất ưu sầu : “Anh không cần ‘ bỏ trốn ’, tôi sẽ bận tâm đến cảm nhận của anh, tôi sẽ chiếu cố anh, anh hiểu được tâm ý của tôi không?” “ Ừm.” “Hai tháng này tôi tìm anh khắp nơi.” “……” “Tôi nghĩ tới đời này anh cũng không muốn gặp lại tôi .” “……” “Mộ Thiên, tôi rất khó qua.” Giọng Thư Diệu hạ thấp, mang theo thương cảm. Vào đoạn thời gian nam nhân mất tích, hầu như mỗi ngày hắn đều ngủ không ngon, thời thời khắc khắc đều sai người đi tìm tung tích y. “Thư Diệu, cậu đừng như vậy, tôi không có bỏ trốn, chỉ là gặp một số chuyện, tôi không sao ……” Lâm Mộ Thiên cũng không hiểu an ủi người khác như thế nào, y đành phải đem hai tay vòng lên lưng Thư Diệu. Thư Diệu gắt gao ôm y, chôn đầu ở cần cổ y, hô hấp nhiệt nhiệt kích thích mũi y, làm ướt xương quai xanh hơi nhô lên của y. Thư Diệu ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa như nước, hắn hỏi có chút quẫn bách khó có thể phát hiện: “Mộ Thiên, không phải anh chán ghét tôi đó chứ?” HẾT CHƯƠNG 202 Đăng bởi: admin