"Tôi nghĩ anh là đại thiếu gia miệng ngậm khóa vàng, đời này cũng không có thể đến loại nơi thế này." Vĩnh Trình cầm chén đưa cho nam nhân, ý bảo nam nhân thay mình rửa. "Ai nói chứ, những thứ kia ăn ngon lại tiện nghi, có tiền không nhất định phải tiêu xài phung phí." Nam nhân thực chú ý thay Vĩnh Trình dùng nước nóng tráng chén, cẩn thận của hắn đều rơi vào mắt Vĩnh Trình. Nam nhân gọi bồi bàn đến gọi mấy món thường ăn, bởi vì hắn cao hứng, hắn lại kể lại cho Vĩnh Trình nghe không ít chuyện lúc còn học trung học, rốt cục cũng không biết Vĩnh Trình có nghe hay không, dù sao hắn cũng tự mình kể, kể toàn chuyện vui, cho đến khi thức ăn lên bàn, hắn lại bắt đầu giới thiệu vài món. "Đồ ăn này, tôi cũng chưa nếm qua." Vĩnh Trình thực kinh ngạc ngẩng đầu, đồ ăn ngửi thấy rát thơm, cha mẹ từ nhỏ không cho phép Vĩnh Trình ra ngoài ăn mấy thứ này, những thứ ăn được từ trước đến giờ đều là sơn hào hải vị, ngược lại những món ăn bình thường này, anh chưa bao giờ động đũa đến. Nam nhân chuyên tâm nhìn anh, lại nhìn vẻ mặt anh, hắn không xác định Vĩnh Trình thích hay không, cho đến giơ ngón tay cái lên với hắn, hắn mới lộ ra nụ cười cao hứng. "Tôi đã nói rồi mà, tuyệt đối ăn ngon, ha ha! Đây là món đặc sản đấy, rất cay rất cay!" Nam nhân nhiệt tình đưa đĩa rau cho Vĩnh Trình, hai người lại gọi chút bia, nam nhân chống bàn cười "khanh khách", hắn đã lâu không có vui vẻ như vậy, thoải mái thả lỏng, tâm tình tốt đến mức khiến hắn quên mất buổi tối còn phải đi làm ở câu lạc bộ. Nam nhân uống chút bia, tửu lượng kém nên hai má liền ửng hồng, hắn dựa sát vào Vĩnh Trình hỏi: "Cay không?" Vĩnh Trình mím môi không nói lời nào, hai mắt nén giận trừng mắt nhìn nam nhân đang cười tủm tỉm, mặt Vĩnh Trình ửng hồng, đôi môi hơi mỏng cũng vì ớt quá cay mà phiếm một tầng đỏ nhạt, trên trán rịn mồ hôi, không khó nhìn ra anh thật sự bị cay! Nam nhân cười cười đưa nước cho anh: "Ai bảo cậu ăn nhanh như vậy, tôi đã nói với cậu là rất cay, uống nước là hết." Nam nhân nở nụ cười, không có nửa điểm cảm giác vui sướng khi người gặp họa, ngược lại cảm thấy Vĩnh Trình giống như một tiểu hài tử, thực ra so với tuổi của hắn, Vĩnh Trình cũng đích thật là một tiểu hài tử. Hai người trong lúc đó không khí hòa hợp, nam nhân cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến bản thân mình còn có thể cùng Vĩnh Trình bình thản sống cùng, cho đến khi hai người ăn uống no đủ trở lại dưới lầu, nam nhân mơi nhơ đến đêm nay phải đi làm. "Nguy rồi, nguy rồi, tôi đã trễ rồi, thiếu chút nữa quên mất!" Nam nhân sôt ruột ở dưới lầu đi tới đi lui, hăn cũng không muốn bị cuốn gói! "Đừng đi." Nam nhân không để ý đến lời nói của nam nhân, trực tiếp đem nam nhân kéo vào thang máy, nam nhân do có uống mấy ly nên thân thể như nhũn ra, không có khí lực chống cự, hắn bất đắc dĩ nhìn Vĩnh Trình, ánh mắt như cầu xin, Vĩnh Trình không chấp nhận, cứ như vậy, nam nhân bỏ bê công việc, bị Vĩnh Trình bắt ở nhà. Bát quá sự tình cũng không đến nỗi tồi tệ như nam nhân nghĩ, ngày hôm sau lúc hắn đi câu lạc bộ làm việc, quản lý không có trách cứ, chỉ nói lần sau nếu có việc khôgn thể đến, trước hết phải gọi điện thoại đến, nam nhân áy náy giải thích, những ngày sau nam nhân liền càng liều mạng làm việc! Gần đây Thư Diệu còn mang nam nhân đi xem điện ảnh, ngày đó nam nhân uống rất nhiều, uống đến quả thực không biết phương hướng, nam nhân không cần Thư Diệu đưa tiễn, Thư Diệu cũng không còn cách nào, đành phải nhìn nam nhân tiến vào chung cư mới yên tâm. Khi Vĩnh Trình mở ra cửa nhìn đến nam nhân uống say đến không còn biết gì, anh nhíu mày, kéo nam nhân vào phòng khách, nam nhân cước bộ không xong trực tiếp té lăn trên đất, thì thầm trong miệng, nam nhân tựa vào sô pha, bắt đầu không kiêng nể gì cởi quần áo.