Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói miễn cưỡng của Thanh Dương: “Ngày mốt có thời gian không?” “Uhm.” Nam nhân gật đầu. “Vậy mốt tôi phái người tới đón anh, anh qua đây một chuyến.” Thanh Dương tạm dừng một chút, giọng chậm lại: “Mốt tôi đi tái khám, tôi hy vọng anh cùng tôi đi.” “Được.” Nam nhân cười gật đầu. Vì lần trước chưa cùng Thanh Dương đi, nên lần này nam nhân quyết định bồi Thanh Dương đi tái khám. Hơn nữa ngoại trừ cuối tuần chụp ảnh bìa tạp chí ra, mỗi ngày y đều có thời gian, mỗi ngày đều có thể bồi Thanh Dương. “Giờ đang ở đâu?” “Tôi mới từ siêu thị mua đồ ăn ra, chuẩn bị về nhà nấu cơm.” Nam nhân rất thành thật trả lời câu hỏi của Thanh Dương. Y vốn định mời Thanh Dương, nhưng nghĩ nghĩ Thanh Dương gần đây tựa hồ rất bận, chắc không có thời gian tới nhà y ăn cơm cho nên đã không nói. “……” Thanh Dương bên kia không nói gì. “Làm sao vậy?” Nụ cười trên mặt nam nhân dần dần biến mất, nghi hoặc hỏi: “Thanh Dương, sao cậu không nói lời nào……” Nam nhân lo lắng mình nói sai gì đó. “Không sao.” Giọng Thanh Dương tựa hồ có chút tiếc nuối vì nam nhân trì độn không có mời hắn cùng ăn bữa tối. Hắn có chút hoài niệm tay nghề của nam nhân (=.,= nhớ hồi trc nấu cho VT dở lắm mà ta), thời đi học nam nhân thường xuyên vì hắn xuống bếp. “Vậy cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi sẽ đi tìm cậu sau……” Lúc này.. Nam nhân phát hiện có một phóng viên ở đối diện đường đang nhìn quanh quẩn về phía y, nam nhân nghiêng đầu lại không thể dùng bao túi che mặt, y chỉ có thể tránh mặt đi. Nghe điện thoại Thanh Dương gọi tới, nam nhân nói cũng nhỏ đi rất nhiều. “Thanh Dương, tôi ngắt điện thoại đây, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.” Nam nhân nhanh chóng cúp điện thoại, quẹo vào hướng phía trước. Phóng viên kia hình như muốn xác định thân phận của y, thế nhưng đã đi theo. Ngay lúc phóng viên kia sắp tới gần nam nhân, nam nhân sốt ruột lại không thể chạy. Điểm chết người là xung quanh không thể gọi xe, ngay lúc nam nhân lo lắng vạn phần…… Xe Thanh Dương chậm rãi ghé vào ven đường, Thanh Dương lười biếng tựa vào ghế sau. Hắn ý bảo nam nhân lên xe, nam nhân nhìn thấy cứu tinh bèn cầm theo bao lớn bao nhỏ lên xe. Vì xe Thanh Dương và biển số xe ở Tây khu phi thường nổi tiếng nên phóng viên cũng không dám tiến lên, cũng không dám chụp loạn. Nam nhân cảm kích nói lời cảm tạ Thanh Dương, tầm mắt Thanh Dương dừng ở bao lớn bao nhỏ trên tay nam nhân. “Dù sao tôi cũng ở một mình, mua nhiều chút từ từ ăn, hơn nữa đôi khi Lâm Việt cậu ấy sẽ tới ăn cơm.” Nam nhân tỏ vẻ có lỗi vì đã gây thêm phiền toái cho Thanh Dương, còn khách khí nói: “Phiền cậu đưa tôi về nhà, đoạn đường này thật sự rất khó kêu xe ……” Nam nhân sửa sang lại bao túi một chút, chỉnh tề đặt ở bên cạnh. Thanh Dương trầm mặc lưu ý động tác của nam nhân, nhiều năm như vậy, nam nhân càng trở nên giống người nội trợ. Dù hiện tại đã là ngôi sao nhưng vẫn giống như trước tự xuống bếp, quét tước, lại không có dáng vẻ kiêu ngạo của ngôi sao. Có lẽ có người sẽ nói nam nhân không cá tính, nhưng Thanh Dương lại cảm thấy khí chất ôn hòa, thái độ mềm mại như vậy của nam nhân thật hợp ý hắn. Ở trên người nam nhân giống như có một loại cảm giác gia đình, thật thoải mái, thật ấm áp, làm người ta rất là quyến luyến. Xe đến dưới lầu, nam nhân cũng không mời Thanh Dương lên, Thanh Dương thì luôn chờ nam nhân mở miệng nhưng nam nhân lại thủy chung không có mở miệng. Bởi vì nam nhân biết Thanh Dương gần đây đang bận chuyện xây khu giải trí, khẳng định có rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu rút thời gian đi bồi y, vậy có vẻ y quá kiêu ngạo. “Tôi tự lên là được rồi, cậu đi bận việc của cậu đi, ngày kia tôi chờ cậu tới đón.” Nam nhân bao lớn bao nhỏ xuống xe, không có phát hiện trong mắt Thanh Dương hơi hiện lên vẻ mất mát. “Uhm.” Thanh Dương thần sắc lười biếng gật đầu, lông mi thật dài của hắn dấu đi vài phần mất mát. Nam nhân có chút luyến tiếc Thanh Dương, nhưng vẫn tự mình cầm đồ lên lầu. Sau khi vào nhà, nam nhân bỏ đồ vào tủ lạnh, bắt đầu làm bữa tối. Đêm nay lại một mình y ăn cơm, bất quá y vẫn làm hai phần cơm, lỡ như Lâm Việt trở lại còn có mà ăn. Nam nhân vừa vặn nấu cơm xong thì chuông cửa liền vang — Mở cửa ra, thấy Thanh Dương một thân áo lụa hoa lệ màu xanh đậm, đỡ quải trượng bằng ngọc đắt tiền im lặng đứng ở ngoài cửa. Trong hai mắt trầm định của Thanh Dương không hề gợn sóng, lộ ra ý lười nhàn nhạt. Tuy Thanh Dương luôn đỡ quải trượng, nhưng hắn chưa bao giờ còng lưng (ms >20t còng cm zề mà còng *cào cào tóc*), hắn đi rất chậm, nhưng thân hình thủy chung đều vẫn duy trì trạng thái lười biếng hoàn mỹ. Hơn nữa hắn thích vải sa tanh mềm mại, cả người nhìn qua không mất cao quý, ngược lại toát lên đặc thù và hoa mỹ. “Thanh Dương……” Nam nhân còn mặc tạp dề, y không nghĩ tới sẽ là Thanh Dương, y nghĩ…… Y nghĩ Thanh Dương đã rời đi rồi, hoàn toàn không nghĩ tới Thanh Dương lại đi lên. Lúc nãy Thanh Dương không rời đi, hay là xong chuyện rồi mới đi vòng trở lại? Thanh Dương lập tức đã nhìn thấu suy nghĩ của nam nhân, miệng hắn lộ ra ý cười nhợt nhạt: “Tôi không đi, kỳ thật hôm nay công việc của tôi đã xử lý xong rồi. Anh tính để tôi đứng ở bên ngoài, không tính mời tôi vào sao?” Giọng hắn rất chậm, nhưng âm sắc cũng rất dễ nghe. Nam nhân phục hồi tinh thần lại, liền tiến lên dìu Thanh Dương vào nhà, y an trí Thanh Dương ngồi xuống sau, liền vội vội vàng vàng xuống bếp bưng thức ăn lên. Thanh Dương xuất hiện làm cho nam nhân rất cao hứng, cứ nghĩ đêm nay lại một mình ăn cơm, một mình xem TV, một mình ngủ (=.= thế mún ngủ vs ai:333), bất quá Thanh Dương tới cũng có thể nói chuyện. Tuy nam nhân rất thích yên tĩnh, nhưng bình thường một người ngốc lâu cũng hy vọng có ai đó có thể đến gặp mình. Nam nhân đời này không có bạn bè gì, người bạn tốt nhất chính là Thanh Dương, người từng chứng kiến hỉ nộ ái ố của y thời còn đi học. Đương nhiên giữa họ cũng không chỉ như vậy, Thanh Dương có thể tới ăn cơm, nam nhân cũng thật cao hứng. Đơn giản ăn một chút cơm nhà sau Thanh Dương còn bồi nam nhân xem TV. Thanh Dương lười biếng tự nhiên nằm ở trên sô pha, đầu của hắn gối lên đùi nam nhân. “Cậu muốn uống nước không? Tôi đi rót cho cậu, hay là cậu muốn ăn trái cây, tôi có thể gọt vỏ cho cậu.” Nam nhân rất hiểu đạo đãi khách, y đối với Thanh Dương rất tốt, đây là chuyện mọi người đều biết. Hiện tại Thanh Dương đến nhà y làm khách, đương nhiên y phải chiếu cố tốt, dù sao Thanh Dương rất giàu, ăn gì cũng là sơn trân hải vị, ở là trang viên riêng của mình, không nhất định sẽ thích ứng căn nhà nhỏ này của y. “……” Thanh Dương thoải mái nửa khép hai mắt, im lặng nghỉ ngơi không có trả lời. Nam nhân nghĩ Thanh Dương không thích nơi này của y, y có chút tiếc nuối cúi đầu, nhìn chăm chú vào Thanh Dương lười biếng. Thanh Dương không xem TV nhưng hắn đang nghe tin tức, Ánh sáng lúc sáng lúc tối từ TV chiếu vào sườn mặt nam nhân: “Thanh Dương nếu cậu không quen nơi này của tôi, lần sau vẫn nên để tôi tới tìm cậu. Nơi này quá nhỏ, không biết cậu có thể cảm thấy thoải mái hay không.” “Không có không thoải mái.” Thanh Dương thản nhiên trả lời, đánh tan băn khoăn của nam nhân. Hai người cứ như vậy mãi cho đến đêm khuya, nam nhân mới đưa Thanh Dương xuống lầu, dốc lòng dìu Thanh Dương lên xe. Thẳng đến khi Thanh Dương rời đi, nam nhân mới chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ uống lạnh. Nam nhân đi chưa được mấy bước liền ngây ngẩn cả người, vì y thấy…… Vĩnh Trình đứng ở dưới đèn đường có chút đăm chiêu nhìn y. Vĩnh Trình xuất hiện làm cho nam nhân có chút trở tay không kịp. Vĩnh Trình khẳng định sẽ hiểu lầm …… Nam nhân đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Vĩnh Trình liền đứng ở nơi cách y không xa. Nam nhân muốn giải thích lại cảm thấy có chút dư thừa, vì y và Thanh Dương cũng không có làm chuyện gì không dám nhìn người. Trầm mặc sau một lúc lâu sau, vẫn là nam nhân mở miệng trước…… “Sao cậu lại tới đây?” Vĩnh Trình nhíu mày một cái, giọng điệu có chút lãnh đạm: “Tôi không thể tới sao?” “Không phải.” Nam nhân lắc đầu, thấp giọng nói: “Cậu tùy thời đều có thể tới……” Giọng nam nhân rất thấp, cũng hơi run run. Tuy nói Vĩnh Trình cũng không phải thường xuyên tới chỗ y, nhưng Vĩnh Trình trước giờ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, lúc tới cũng không nói cho y, khi đi cũng rất vội vàng. “Lần này anh nói như thế nào, anh không tính giải thích với tôi sao?” Vĩnh Trình bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân. Vì nhìn thấy Thanh Dương xuất hiện ở nhà nam nhân nên hắn rất khó chịu, rất khó chịu!!! Hắn không biết vì sao Thanh Dương tới nhà nam nhân, cũng không biết vì sao trễ như vậy Thanh Dương mới đi, khe hở đó làm cho hắn có vô hạn không gian để đặt giả thiết. Hắn rất giận…… Nam nhân đem sự tình trải qua hôm nay nói cho Vĩnh Trình, vốn y không nghĩ chủ động giải thích nhưng Vĩnh Trình đã hỏi nên y cảm thấy cần phải nói rõ một chút. Nếu Vĩnh Trình có thể lý giải, vậy thì tốt. “Kỳ thật gần đây tôi có gọi điện cho cậu nhưng tìm khắp không thấy cậu, điện thoại của cậu gọi không thông.” Nam nhân nói tình hình cho Vĩnh Trình, trên thực tế đúng là y có liên hệ Vĩnh Trình. Ánh mắt Vĩnh Trình nhẹ chớp lên, hắn nghiêm mặt nói với nam nhân: “Gần đây vì chuyện khu giải trí nên tôi không có thời gian tìm anh, điện thoại tôi đã đổi rồi, vẫn chưa báo cho anh.” “ À, vậy sao……” Nam nhân gật đầu, không có truy vấn. Vĩnh Trình tựa hồ lo lắng nam nhân nghĩ nhiều, hắn lại bổ sung vài câu: “Bình thường anh cũng không chủ động tìm tôi, tôi cũng không biết anh sẽ gọi điện thoại cho tôi.” “ Ừ……” Nam nhân nhẹ giọng đáp lại, kỳ thật nam nhân vốn nghĩ Vĩnh Trình đang trốn hắn, nhưng hôm nay Vĩnh Trình lại chủ động xuất hiện ở trước mặt y, nam nhân có chút không rõ lắm…… Gần đây Vĩnh Trình đều ở khu giải trí, hắn phụ trách xây dựng khu giải trí. Vì gần đây phải đi khắp nơi bàn bạc, không có thời gian chiếu cố nam nhân. Mà hắn tắt di động đi là vì không muốn một số người quấy rầy, hắn có nguyên nhân của mình, cũng không phải cố ý bất hòa với nam nhân, cũng không phải tránh né nam nhân. Vĩnh Trình cũng mơ hồ cảm giác được cái nhìn của nam nhân đối với hắn. Vĩnh Trình muốn củng cố địa vị mình, hắn càng lên cao, lại càng có tư cách bảo vệ nam nhân, càng có phân lượng đứng ở bên cạnh nam nhân. Hắn làm những việc này cũng là để về sau ở cùng nam nhân có thể không bị người quấy rầy. Nhưng Thanh Dương lại từ trong nhà nam nhân đi ra, trường hợp này xác thực khiến hắn phi thường mất hứng. “Lâm Mộ Thiên, tôi thật không muốn lần sau tôi tới tìm anh lại nhìn thấy anh cùng người khác một chỗ.” Giọng điệu hắn rõ ràng có chút đụng chạm, nam nhân cũng không muốn cùng hắn tranh cãi. Y chậm rãi đi tới bên cạnh Vĩnh Trình, bảo Vĩnh Trình bồi y đi mua đồ uống lạnh. Vĩnh Trình không quá tình nguyện, nhưng vẫn đi theo nam nhân tới cửa hàng tiện lợi. Nam nhân cùng Vĩnh Trình xuất hiện làm cho ông chủ cửa hàng tiện lợi thụ sủng nhược kinh, vì là đêm khuya, cửa hàng tiện lợi và trên ngã tư đường cũng không có người qua lại, nên cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác thấy. Lúc từ cửa hàng tiện lợi đi ra, nam nhân còn rất thân thiết ký tên tặng ông chủ. “Cậu muốn lên ngồi một lát không?” Nam nhân hỏi Vĩnh Trình, vì một đường này sắc mặt Vĩnh Trình cũng không tốt lắm, hai người trầm mặc thật lâu, nam nhân mới có cơ hội mở miệng. Nam nhân mời làm cho tâm tình Vĩnh Trình tốt lên rất nhiều. “Anh nói đi.” Vĩnh Trình có hưng trí nhìn nam nhân, nam nhân cầm trong tay đồ uống lạnh uống, đứng ở trước cửa dưới lầu. Vì vừa uống qua đồ uống lạnh nên môi nam nhân trở nên hồng hồng, màu sắc phi thường đẹp mắt. Nam nhân phát hiện ánh mắt Vĩnh Trình nhìn y có chút kỳ quái, nam nhân ngượng ngùng đẩy Vĩnh Trình: “Không cần náo loạn, nơi này là bên ngoài, là dưới lầu, nếu tôi bị paparazzi nhìn thấy thì xong.” Vĩnh Trình vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm nam nhân lên: “Miệng đỏ như vậy……” Nhất định ăn rất ngon…… Ánh mắt nam nhân lo lắng lại sốt ruột làm cho hắn rất yêu thích, nhất là bộ dạng nam nhân thẹn thùng, cũng là hắn thích nhất. Vĩnh Trình cũng không rõ từ khi nào mình lại có loại ham mê này, tóm lại hắn mặc kệ nhiều như vậy, hắn chỉ đối với loại phản ứng này của Lâm Mộ Thiên có hứng thú. Nam nhân bảo hắn đừng náo loạn, Vĩnh Trình cũng chuyển biến tốt thu liễm lại, hắn tiếp nhận gói to chứa đồ uống lạnh trên tay nam nhân, ôm nam nhân lên lầu. Nam nhân lo lắng bị hàng xóm thấy, muốn hất cái tay đang ôm thắt lưng y của Vĩnh Trình ra, nhưng Vĩnh Trình lại gắt gao bắt lấy cái tay đang kháng cự của nam nhân không cho nam nhân giãy dụa, ôm nam nhân vào thang máy. “Tôi bảo cậu không cần xằng bậy, không cần sờ, nơi này có máy giám sát……” Nam nhân gấp đến độ vẻ mặt xấu hổ đẩy Vĩnh Trình ra, Vĩnh Trình đứng ở phía sau nam nhân, ôm eo nam nhân. Nam nhân cảm giác được môi Vĩnh Trình dán lên cổ y, ái muội mút cổ nam nhân. Nam nhân không có biện pháp, bị Vĩnh Trình ôm, y lại không đi được. Thang máy đang không ngừng đi lên nhưng Vĩnh Trình tựa hồ biết nam nhân rất khẩn trương nên hắn chỉ hôn cổ nam nhân, không có hành vi gì quá phận, điều này làm cho nam nhân cũng dần dần an tâm rất nhiều. Cảm giác được mái tóc mềm mượt của Vĩnh Trình ở cổ y quét tới quét lui, mùi vị đặc trưng trên thân Vĩnh Trình làm cho hai chân nam nhân như nhũn ra, nam nhân hơi hơi nghiêng đầu…… Vĩnh Trình nắm cằm nam nhân, hôn lên đôi môi y. Vì vừa rồi uống qua đồ uống lạnh nên môi nam nhân hơi lạnh, Vĩnh Trình nồng nhiệt hôn giống như muốn cắn nuốt nam nhân…… Cảm giác được đầu lưỡi Vĩnh Trình đẩy môi nam nhân ra, đầu lưỡi lửa nóng kia luồn vào miệng nam nhân, nam nhân khống chế hơi thở khiến bản thân không quá khó nhận, nụ hôn của Vĩnh Trình rất nóng bỏng, rất cường thế. Nam nhân bị hắn hôn hơi thở tăng thêm, đầu lưỡi nóng ướt của Vĩnh Trình quấn quanh đầu lưỡi nam nhân. Hai người hôn từ nặng chuyển thành nhẹ, từ nụ hôn nóng cháy nồng nhiệt dần dần biến thành nụ hôn nhợt nhạt, ngậm lấy, mân mê, mút vào …… Có lẽ là lâu quá không có gặp nam nhân nên Vĩnh Trình cảm thấy gần đây nam nhân trở nên càng ngày càng có mị lực, nhận hôn cũng trở nên quy củ hơn rất nhiều. Y không giống trước kia thôi thôi đẩy đẩy, lần này nam nhân không có cự tuyệt hắn hôn. Vĩnh Trình một tay vừa cầm đồ uống lạnh vừa ôm eo nam nhân, một tay nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân nghiêng đầu, chóp mũi giao thoa mặc hắn hôn môi. Vĩnh Trình cũng nghiêng đầu đáp lại tư thế nam nhân, sườn mặt với đường cong ôn nhu của hắn rất đẹp, rất mê người….. Vĩnh Trình trong tay cầm đồ uống lạnh lẽo khiến đùi nam nhân có chút lạnh, tay Vĩnh Trình đang chuẩn bị trượt vào trong áo nam nhân, nhưng vào lúc này — Thang máy ngừng lại. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, nháy mắt lúc cửa thang máy bắt đầu mở, Vĩnh Trình vẫn không có tính buông nam nhân ra. Hắn nắm cằm nam nhân lại hôn vừa sâu vừa chặt, nam nhân có chút sốt ruột muốn đẩy Vĩnh Trình ra. Giữa lúc giật mình. Dư quang nam nhân quét tới thân ảnh thon dài đang đứng ngay cửa thang máy, đối phương vốn không kiên nhẫn ấn nút thang máy, nhưng vừa thấy hai người bọn họ sau, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Hai mắt vốn bình tĩnh lúc này hoàn toàn bị lửa giận thay thế…… (editor: =.,= đố biết là ai đấy) (Beta: Ngoài boss Nhiên Nghị đen đủi đến đi ị có khi cũng bắt gian được thì bạn không nghĩ được ai khác:3) Nam nhân kinh ngạc mở to mắt, khó tin nhìn người đứng ở cửa thang máy, người kia cư nhiên là…… Cư nhiên là……