Lâm Mộ Thiên quên ngày quên tháng cũng không nên quên ước hẹn cùng Thanh Dương chứ!!!! Trong lòng y chột dạ, run run, nhưng giờ là nửa đêm nên cũng không có cách nào khác đi tìm Thanh Dương, càng thêm không thể gọi điện thoại qua đánh thức Thanh Dương ngủ. Huống chi, Vĩnh Trình còn đang ở bên cạnh y, bây giờ còn đang vuốt ve chân y, y cũng không thể nói đi là đi, y chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết. Vĩnh Trình một lần nữa đặt y ở dưới thân, tuy Vĩnh Trình rất bận tâm cảm nhận của y nhưng bộ dạng Lâm Mộ Thiên không yên lòng, Vĩnh Trình cũng đã nhìn ra. Vĩnh Trình hôn môi y xong thì buông y ra, còn đặc biệt trấn an Lâm Mộ Thiên ngủ. Vĩnh Trình vốn cũng không quen động tác như vậy, cũng không quen chiếu cố người khác như thế. Từ động tác không được tự nhiên của hắn có thể nhìn ra hắn không giỏi dỗ người khác đi vào giấc ngủ cỡ nào! Lâm Mộ Thiên cũng không hỏi Vĩnh Trình có phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này hay không, y chỉ trầm mặc tiếp nhận Vĩnh Trình hôn. Y và Vĩnh Trình ở cùng một chỗ cả đêm, cũng không có vì Thanh Dương mà giữa đường rời đi. Ngày hôm sau khi Lâm Mộ Thiên từ nơi đó của Vĩnh Trình trở về, đã đi mua mua một ít trái cây thật tầm thường, tự mình đăng môn hướng Thanh Dương “thỉnh tội”. Về phần Thanh Dương vì sao rất ghét người khác thất hứa, nói tới cũng rất dài. Năm đó thời điểm Lâm Mộ Thiên vẫn còn đến trường, luôn cùng Thanh Dương một chỗ như hình với bóng. Y cũng biết Thanh Dương đổi nữ nhân là chuyện như cơm bữa. Y còn nhớ như in Thanh Dương như thế nào xử lý này người vi phạm lới hứa, không phải bị đánh thành đầu heo, thì chính là biến mất khỏi trường. Vô luận là ai, chỉ cần là chuyện đã đáp ứng hắn, nếu không làm được, hắn đều sẽ dùng cách của mình tới để giải quyết. Theo cách nói của Thanh Dương, thì chính là “ vô năng.” “Phiền anh thông báo Thanh Dương một tiếng, tôi muốn gặp cậu ấy.” Lâm Mộ Thiên cầm theo trái cây đứng ở trước cửa nhà Thanh Dương, lễ phép xin quản gia nhắn dùm. Quản gia nhận ra người trước mắt là Lâm Mộ Thiên, lập tức cười lành nói: “Thiếu gia chúng tôi phân phó, nếu Lâm tiên sinh anh đến thì chúng tôi không cần thông báo, trực tiếp mời anh đến thư phòng.” “Cám ơn, vậy mời anh dẫn đường.” Lâm Mộ Thiên cầm theo trái cây vào nhà. Lâm Mộ Thiên vừa tiến vào thư phòng liền thấy Thanh Dương, hắn ngồi ở trên ghế gỗ lim, cúi đầu lật xem sách. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện người vào là Lâm Mộ Thiên thì lập tức buông sách trong tay, cao hứng nhìn nam nhân đang cầm theo trái cây. “Anh đã đến rồi, tôi cứ nghĩ tuần này anh bề bộn nhiều việc, không rảnh tới tìm tôi.” Nụ cười nơi khóe miệng Thanh Dương thật nhạt, đáy mắt hắn chảy xuôi vẻ bí hiểm làm cho nam nhân đoán không ra. “Tôi……” Lâm Mộ Thiên giật giật môi, muốn nói lại thôi. Y không biết hẳn nên nói như thế nào, không biết nên nói với Thanh Dương như thế nào về chuyện y quên cuộc hẹn với hắn. Y không nên, không nên quên, nhưng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, làm cho tư duy của y không nhạy lắm. Đầu tiên là chuyện lại phát sinh quan hệ với Thanh Dương ở trên giường, rồi sau đó lại bị Lâm Việt nhìn thấy y và Vĩnh Trình ở trong mật thất làm chuyện kia. Tuy một người trong đó là y, nhưng y vẫn vì loại chuyện này mà buồn rầu một thời gian, hiện tại y lại bị vây trong trạng thái bán đình công. “Không phải, Thanh Dương, tôi không muốn lừa cậu……” hai tay Lâm Mộ Thiên cầm theo trái cây, tràn ngập thành ý nhìn Thanh Dương, “Tôi vốn đáp ứng sẽ cùng cậu đi tái khám, nhưng là tôi quên.” “Không sao, đã có người theo giúp tôi đi.” Thanh Dương thản nhiên nhìn chăm chú nam nhân quẫn bách, nụ cười nơi khóe miệng hắn như có như không, làm cho người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. “ À, vậy sao……” tay cầm trái cây của Lâm Mộ Thiên siết chặt, không khó phát hiện giọng y đang hơi run run, nam nhân bất an rũ mắt không muốn nhắc lại. “Anh không cần cứ đứng nói như vậy, ngồi đi, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống đi.” Thanh Dương thong thả đứng lên, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Mộ Thiên. Thanh Dương nhìn thoáng qua trái cây trong tay nam nhân, cũng không nói gì. Lâm Mộ Thiên thật cẩn thận đặt trái cây mua tới lên bàn, tìm vị trí ngồi xuống. Vốn y nghĩ tới Thanh Dương sẽ giận, sẽ trách cứ y, kỳ thật nam nhân lo lắng Thanh Dương đối với y bất mãn, đối với y có cái nhìn khác, nên y run rẩy giải thích cả đống lớn. Từ đầu tới cuối Thanh Dương đều chỉ thản nhiên nhìn nam nhân, không có ngăn nam nhân chân thành giải thích và bù đắp, thẳng đến khi nam nhân nói xong, hắn mới thong thả lười biếng nói một câu: “Không có việc gì”. “Đã có người cùng cậu đi, vậy là tốt rồi. Lần này tôi đến mua một chút trái cây cho cậu, hy vọng cậu không cần ghét bỏ.” Thanh Dương nhìn trái cây vài lần, khóe miệng gợi lên vài ý cười: “Tôi không có ghét bỏ, anh không cần khẩn trương như vậy, nãy giờ tôi đều không có trách anh. Dù sao tái khám chỉ là việc nhỏ, anh quên cũng không sao, không cần quá để ý.” “Tôi nhớ rõ cậu rất ghét người thất hẹn, tôi nghĩ tới…… Nghĩ tới…..” Tôi nghĩ tới cậu sẽ ghét tôi, cho nên tôi mới khẩn trương cầm trái cây tới “ đăng môn thỉnh tội”. Có thể cách của nam nhân quá keo kiệt, nhưng y cũng không thể hai tay trống trơn mà tới. “Anh nghĩ rằng tôi sẽ giận anh sao?” Thanh Dương nhìn ra băn khoăn của nam nhân, đáy mắt hắn có ám quang lóe qua. Dưới cái nhìn chăm chú của Thanh Dương, nam nhân thành thật gật gật đầu, y ngồi ở trong thư phòng thật câu nệ, không có phát hiện tươi cười nơi khóe miệng Thanh Dương càng nhiều hơn. Lâm Mộ Thiên cúi đầu, lắng nghe phản ứng của Thanh Dương. Thanh Dương chậm chạp không có phản ứng, nam nhân thật lo lắng; y bất an nắm nắm tay, cúi đầu không dám nhìn Thanh Dương, giống như đứa trẻ làm chuyện sai. Đã đến lúc này, y không thể không thừa nhận bản thân thật để ý suy nghĩ của Thanh Dương, y không muốn Thanh Dương hiểu lầm nguyên nhân y không tới. “Bác sĩ nói thân thể tôi rất tốt, tình trạng rất ổn định, đã khôi phục rồi cho nên anh cũng không cần lo lắng.” Thanh Dương nói cho nam nhân tình trạng tái khám của hắn. Mới đầu khi thấy nam nhân không tới, hắn đúng là không quá cao hứng, bởi vì hắn không thích người khác thất ước. Nhưng khi nam nhân cầm theo trái cây đứng ở trước mặt hắn thành tâm thành ý hướng hắn bồi tội, tâm tình không tốt trước đó của hắn đã trở thành hư không, nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt bình tĩnh cũng trở nên sâu sắc. “Vậy thì tốt.” Lâm Mộ Thiên mỉm cười gật đầu, y tự động thủ gọt trái cây cho Thanh Dương ăn. Thanh Dương nhìn động tác thuần thục của y, cũng không có ngăn cản nam nhân. Chiếm được Thanh Dương thấu hiểu, Lâm Mộ Thiên cũng thoải mái rất nhiều, tâm tư thả lỏng, ngay cả nụ cười cũng trở nên tự nhiên hơn. Thanh Dương ngồi ở trên sô pha, rũ mắt chậm rãi ăn trái cây nam nhân đã cắt sẵn. Lúc này Thanh Dương lại đột nhiên nhắc tới chuyện ở Công ty giải trí Phong Xa: “Kỳ thật tôi có nghe nói chuyện về công tác của anh, tôi cũng biết công ty các anh hiện tại đã tìm ra được người mới, hơn nữa Lâm Việt đối người mới kia rất vừa lòng. Tôi cũng thoáng biết một chút chuyện chuẩn bị toàn lực đào tạo người mới.” “Như vậy cũng tốt, về sau tôi sẽ có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.” Lâm Mộ Thiên nở nụ cười, nhưng động tác gọt trái cây của y đã có một thoáng tạm dừng khó có thể phát hiện, dù chỉ ngắn ngủn hai giây, cũng hoàn toàn rơi vào trong đôi mắt trầm tĩnh của Thanh Dương. Thanh Dương đến gần nam nhân, thật trực tiếp hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy không cam tâm sao?” Giọng điệu không chút để ý của hắn có vẻ lười biếng đến cực điểm. Hắn tựa như một con mèo mệt mỏi, híp hai mắt lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt nam nhân. Da nam nhân là màu mật ong khêu gợi, y đối với ánh mắt của Thanh Dương có vẻ có chút thẹn thùng. Hôm nay y vì gặp Thanh Dương mà cố ý thay một bộ quần áo có vẻ mới đến (:v uầy), lo lắng Thanh Dương vì y thất ước mà có cái nhìn thay đổi đối với y. Bất quá bây giờ xem ra Thanh Dương rất hiểu y, điều này làm cho nam nhân vừa thấy vui mừng lại thêm may mắn. “Sao tôi có thể có cái loại suy nghĩ này, cậu biết đó, tôi không có khả năng nghĩ như vậy……” Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười, ở trong mắt hắn cái kia cũng không có cái gì phải ghen tị, khôn phải hâm mộ, y chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Hơn nữa đào tạo người mới cũng là vì tốt cho công ty, đối với sự nghiệp của Lâm Việt cũng rất có ích, nói không chừng về sau A Nhạc còn có thể tiếp nhận vị trí của y, giúp công ty kiếm được bộn tiền. Kỳ thật Thanh Dương đã sớm biết Lâm Mộ Thiên xem nhẹ đối với danh lợi, y sẽ không suy nghĩ nhiều đối với việc này, nhưng Thanh Dương vẫn rất muốn nghe chính miệng nam nhân nói, dù sao nam nhân rất trì độn, luôn không biết nguy hiểm đang tới gần. Nhưng sau khi nghe nam nhân nói như vậy, hắn an tâm không ít. Dựa theo tình huống hiện tại xem ra, Thanh Dương dự đoán người mới A Nhạc kia trong tương lai không xa, độ nổi tiếng rất nhanh sẽ vượt qua Lâm Mộ Thiên, trở thành siêu sao của Phong Xa. “Buổi chiều anh có thời gian không?” Lâm Mộ Thiên một bên bóc vỏ quýt, một bên cười nói: “Tôi bây giờ rất nhàn, đương nhiên là có thời gian.” Nụ cười của y thật ôn hòa, tản ra hơi thở ôn nhuận của nam nhân trung niên. “Vậy cùng tôi đi trường ngựa nhìn xem.” Tuy không quá thích mấy địa phương như trường ngựa này, nhưng Lâm Mộ Thiên vẫn gật đầu, đáy mắt bình tĩnh của Thanh Dương lưu động ánh sáng mê người. Lâm Mộ Thiên đem quýt đã bóc ra đưa tới bên đôi môi duyên dáng của Thanh Dương, Thanh Dương cũng rất phối hợp há mồm ngậm vào, không biết là cố ý hay là vô tình, hắn lại ngậm vào ngón tay nam nhân…… Đầu ngón tay nam nhân bị đôi môi mềm mại kia vây trụ, y rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, xúc cảm nóng ướt kia…… Nhất thời, nam nhân ngây ngẩn cả người……