Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 230
Trải qua chuyện lần này, tâm Lâm Mộ Thiên vốn yên ổn lại lần nữa bị dao động, Thanh Dương xuất hiện nhiễu loạn tầm mắt y. Sau khi từ nơi đó của Thanh Dương trở về, y vẫn lảng tránh Lâm Việt đụng vào, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng thất thần. Lâm Việt nói chuyện với y, y cũng chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu, cả người mất hồn mất vía.
Lâm Việt không có hỏi chuyện đêm đó, vậy nên Lâm Mộ Thiên cũng ít vài phần lo lắng. Nếu Lâm Việt thật sự hỏi y, y thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào. Tuy tránh được bị hỏi phiền não nhưng nam nhân lại lâm vào bàng hoàng.
Gió lốc qua đi, mọi thứ khôi phục lại bình thường, du thuyền không tổn hại chút nào, nhân viên công tác rất nhanh đã cọ rửa mọi thứ, quét dọn sạch sẽ trong ngoài du thuyền. Vì để chúc mừng bình an vượt qua sóng gió, du khách đã quyết định một đêm trước khi xuống thuyền sẽ tổ chức một vũ hội hóa trang, này coi như là trận cuồng hoan “Sống sót sau tai nạn”!
Xế chiều, Lâm Việt ở sòng bạc giải trí, đương nhiên hắn đi đâu cũng mang nam nhân theo, liên tiếp mấy đêm liền bồi nam nhân đi khu nghĩ dưỡng bên cạnh. Hai người ở bên ngoài vẫn duy trì hình thức ông chủ và cấp dưới, nhưng thời gian dài qua, khó tránh khỏi sẽ có vài lời đàm tiếu. Mọi người đều lén lút đồn nói Lâm Mộ Thiên là người bồi ngủ của ông chủ Lâm ở Công ty giải trí Phong Xa…., mà không biết quan hệ huyết thống giữa hai người.
Lâm Mộ Thiên làm bộ mắt điếc tai ngơ chuyện ngoài cửa sổ, nếu chuyện gì cũng đi so đo, vậy y khẳng định sẽ bị mệt chết. Y không thể khống chế người khác bàn luận, phê bình và không tôn trọng chỉ trỏ, y chỉ có thể khắc chế bản thân không đi để ý tới.
“Anh hai, buổi tối anh có đi tham gia yến tiệc hay không, đây là buổi yến tiệc cuối cùng trên du thuyền, ngày mai sẽ kết thúc lần lữ trình này.”
“Tôi không đi.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu.
“Thật không đi?”
Lâm Mộ Thiên không có lên tiếng nữa, chỉ ngậm miệng lắc đầu. Lúc này y cũng không muốn nói, Lâm Việt có được câu khẳng định của nam nhân sau cũng gật đầu tỏ vẻ tôn trọng ý kiến nam nhân.
Lâm Việt cười lên nhìn rất đẹp, mang theo một chút bá đạo: “Anh hai, anh không cần cứ nhìn chằm chằm nữ nhân kia, người khác sẽ hiểu lầm ý tưởng anh có vấn đề, sẽ đem anh trở thành sắc lang.” (=.,=)
Hắn vỗ vỗ vai nam nhân, nhắc nhở nam nhân chú ý ánh mắt.
Lâm Mộ Thiên thế này mới phát hiện ánh mắt không có tiêu cự của mình đang dừng ở trên người một mỹ nữ dáng người rất đẹp. Mà đáng cười là vị mỹ nữ kia còn hướng y nâng chén, khiến cho nam nhân xấu hổ.
“Tôi không phải đang nhìn cô ấy, tôi đang suy nghĩ một chuyện” Tiếng cười kia có vẻ có chút ái muội…
“Anh hai, cô ta đang đi tới phía bên này.”
Ngay lúc Lâm Việt nói thì đồng thời Lâm Mộ Thiên cũng phát hiện người phụ nữ kia đang hướng bên này đi tới. Rất nhanh y liền phát hiện người phụ nữ kia tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với Lâm Việt hơn, người phụ nữ kia sau khi đánh giá y một phen, liền đường hoàng đến gần Lâm Việt. Lâm Việt cũng không cự tuyệt lễ phép nói chuyện với nhau mà còn mời mỹ nữ uống vài chén rượu, Lâm Mộ Thiên ngồi ở bên cạnh cảm thấy mình không hợp.
“Tôi đi trước.”
Lâm Mộ Thiên cũng không đợi Lâm Việt trả lời, liền đứng dậy trực tiếp rời khỏi sòng bạc. Lâm Việt có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng rời đi của nam nhân, hắn cứ cảm thấy gần đây nam nhân hình như có rất nhiều tâm sự.
Hắn uống rượu mỹ nữ đưa qua, chậm rãi dựa lên tấm tựa lưng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra biểu tình sâu sắc khó có thể cân nhắc, không người nào biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
….
Đêm đó, du thuyền tổ chức một vũ hội hoá trang long trọng, Lâm Mộ Thiên vẫn là vi phạm ý nguyện đi ra ngoài xem. Trong phòng quá nhàm chán, hơn nữa, tránh không để bản thân suy nghĩ nhiều, vì thế y vẫn cảm thấy nên ra xem thử. Dù sao tới giờ y cũng chưa từng tham gia qua cái gì gọi là vũ hội hóa trang.
Từ ngày bị gió lốc tấn công, di động của nam nhân đã bị rơi, cũng liền mất liên lạc với Vĩnh Trình, mà Thư Diệu có chuyện mình phải làm nên cũng không tiện mỗi ngày đều cùng y một chỗ. Hơn nữa xung quanh bọn họ đều có rất nhiều đám người nguy hiểm rình rập, đám săn ảnh tùy thời sẽ ra tay chụp lấy tin tức.
Lâm Mộ Thiên vừa đi tới trước cửa yến hội đã được người dẫn đi, có thợ trang điểm chuyên môn thay y hoá trang. Đêm nay y hóa thân thành quốc vương thời Trung Cổ, phục sức quốc vương hoa lệ làm cho nam nhân có vẻ rất cao quý, mái tóc đen nhánh dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng ôn hòa, đáy mắt nam nhân như mặt nước ôn nhu.
“Này là tạo hình đẹp nhất mà tôi đã làm, tôi có thể cùng anh chụp ảnh chung kỷ niệm một chút không?”
Đối với yêu cầu của thợ trang điểm, nam nhân hiền lành mỉm cười, cũng tiếp nhận thỉnh cầu của đối phương. Bên cạnh rất nhiều nhân viên cũng nhận ra thân phận nam nhân, cũng yêu cầu chụp ảnh chung, nam nhân đều nhất nhất nhận lời.
Hội trường bố trí thật cổ điển, thật hiển nhiên chủ đề đêm nay là phong cách thời Trung Cổ Tây Âu. Lâm Mộ Thiên đi qua đám người ở tiệc rượu, ánh đèn mờ ảo làm cho y mệt mỏi, có cảm giác buồn ngủ.
Đêm nay mọi người đều là nhân vật chính, có thể thiết tưởng một chút trong một bữa tiệc tráng lệ, không khí hoa lệ cùng đám người hóa trang muôn hình muôn vẻ kia, Lâm Mộ Thiên tìm một nơi yên lặng để nghỉ ngơi. Trên đường qua đây, y phát hiện không khí có điểm kỳ quái, chính xác mà nói là có chút trắng trợn. Trong hội trường ánh sáng mê ly, có người còn to gan ôm hôn nhau, thậm chí ở mấy góc âm u còn có tiếng rên rỉ rất nhỏ. Chuyện này thật sự làm cho Lâm Mộ Thiên cảm thấy đau đầu, y không phải là đã đi vào buổi tiệc tình ái rồi đi!
Tất cả chuyện này đều thật hoang đường!
Khó trách chiều nay khi y tỏ vẻ không đến buổi vũ hội hóa trang, Lâm Việt lại không có phản đối. Y ngồi một mình ở bên ngoài trên ghế sô pha rộng lớn, phi thường đau đầu nhìn chằm chằm đám người hóa trang quỷ dị lại mê hoặc. Này cũng là lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay, y đánh bậy đánh bạ tham gia loại tiệc tình ái này. May mắn lúc y đi ra thợ trang điểm đã thay y đeo mặt nạ hoa lệ, mặt bị che lại mới không khiến y bị người nhận ra.
Nữ nhân viên đưa rượu đến không ngừng đánh giá y, điều này làm cho y thật không quen, thậm chí mặt có chút đỏ. Nam nhân trước giờ đều rất thẹn thùng, nhưng khi nhận phải ánh mắt lộ liễu như thế, y vẫn là thật bất đắc dĩ. Tuy rằng bình thường, ngẫu nhiên y cũng sẽ gặp được một số fan điên cuồng nhưng này không đủ để làm cho y xấu hổ, bởi vì đêm nay không khí tràn ngập hơi thở nhục dục.
“Thư Diệu, anh đừng đi nhanh như vậy, chờ tôi với!” Một giọng nam trong trẻo truyền tới, nam nhân nghe được tên “Thư Diệu” liền lập tức ngẩng đầu. Y phát hiện Thư Diệu đứng ở cách đó không xa, đang nhìn y, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Thư Diệu mặc trang phục bá tước cổ điển, màu đỏ sẫm chủ đạo dưới ánh đèn ái muội càng hiện ra quyến rũ, mái tóc đen mềm mượt tỏa sáng thật hấp dẫn người chú ý. Tóc hắn rất đẹp, đồng thời cũng được nhãn hiệu quảng cáo dầu gội đầu sủng ái, là sủng nhi mà mấy công ty quảng cáo lớn tranh đoạt. Thư Diệu có chút đăm chiêu nhìn nam nhân đeo mặt nạ, nhận thấy ánh mắt hoài nghi của Thư Diệu, nam nhân không dấu vết chuyển tầm mắt, nhìn về phía cậu đẹp trai đi theo bên cạnh Thư Diệu. Mắt cậu đẹp trai kia rất to, bộ dáng thật đáng yêu. (>”< ko ưa tên Thư Diệu này)
“Thư Diệu, anh làm sao vậy? Vừa rồi vẫn còn tốt, như thế nào đột nhiên bỏ đi, anh không phải nói muốn mời em nước hoa quả sao?” Cậu đẹp trai dắt ống tay áo Thư Diệu, vẻ mặt khiếp đảm tựa hồ đang lo lắng Thư Diệu phát giận, “Anh biết người hóa trang quốc vương bên kia à?”
Lâm Mộ Thiên cho rằng cái gì cũng chưa nghe thấy, khiến mình tỏ ra thật tự nhiên, không đi chú ý hành vi của hai người, tự uống đồ của mình, kỳ thật trong lòng nam nhân rất khẩn trương. Y lo lắng Thư Diệu đi qua đây, nhận ra y, chất vấn y.
“Tiểu quỷ, không có việc gì. Tôi chỉ là nhận nhằm người, có thể là tôi đa tâm, anh ấy hẳn sẽ không tới nơi này mới đúng.” Thư Diệu dẫn cậu trai kia rời đi, trước khi đi còn ý vị thâm trường quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Trong lòng nam nhân run run, y vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn, y mơ hồ cảm thấy Thư Diệu hình như đã nhận ra y. Nam nhân không còn tâm tình tiếp tục uống rượu nữa, chạy nhanh qua hội trường chính, nương ánh sáng mờ ảo ở con đường bên, chuẩn bị thông qua hội trường chính rời đi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, không khí hỗn độn một cách không hiểu, không biết có phải là đã trải qua sinh tử hay không mà mọi người trở nên phóng túng cuồng hoan. Nhất thời nam nhân cảm thấy đám người hóa trang cổ điển trước mắt toát ra hơi thở yêu ma.
“A a a … Ha ha… Thuyền trưởng có hưng trí tới tham gia yến tiệc như vậy nha, uhm a…” Tiếng rên rỉ dâm loạn lại quyến rũ của một phụ nữ.
“Khoang điều khiển có thuyền phó canh rồi, không xảy ra vấn đề gì đâu, loại yến tiệc hương diễm này ngoại trừ ông chủ chúng ta ra, phỏng chừng ai cũng có hứng thú.” Một người đàn ông thở hổn hển trả lời.
Người ở trong này có muôn hình muôn vẻ, có giám đốc công ty, có ngôi sao, thiên kim nổi tiếng, còn có chính trị gia, cùng với mấy ông trùm tài chính. Thậm chí ban tổ chức còn cố ý mời đến nhân sĩ quốc tế nổi tiếng và thành viên hoàng thất nước ngoài.
Hao tổn tâm trí….
Nam nhân mới đi được vài bước, đã bị một cái bóng đen ngăn lại, một người hóa trang Giáo hoàng ngăn ở trước mặt y. Đối phương cũng mang mặt nạ tinh xảo, làm cho nam nhân nhất thời có chút trố mắt.
Phía sau Giáo hoàng còn một đám phụ nữ đang tranh cãi ầm ĩ, nam nhân không tự chủ cảm thấy một loại bất an, lúc y còn chưa kịp nhìn kỹ bộ dạng đám phụ nữ kia “Giáo hoàng” liền xoay người sang mệnh lệnh đám phụ nữ kia, đuổi đám phụ nữ khó chơi kia đi. Dựa theo loại tình huống này xem ra, “Giáo hoàng” trước mắt y đây rất được hoan nghênh.
Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ nhiều chuyện gây phiền toái, y chuẩn bị vòng qua “Giáo hoàng” rời đi, lại bị người kia kéo vào một căn phòng nhỏ kỳ quái trong hội trường. Nam nhân không dám phát ra tiếng, kỳ thật y có chút lo lắng thân phận mình bị nhận ra. Dù sao y cũng là ngôi sao, không ngại mặt mũi mình cũng phải bận tâm mặt mũi Lâm Việt và công ty, y không muốn tạo thành ảnh hưởng không tốt và gánh nặng cho Lâm Việt. Y tràn ngập nghi hoặc nhìn người hóa trang Giáo hoàng, nhưng đối phương cũng không có tính nói chuyện.
Ngay tại lúc nam nhân nghi hoặc, “Giáo hoàng” trực tiếp lấy tay nâng cằm y lên, nhiệt khí phủ lên đôi môi nam nhân, lập tức theo đó là một đôi môi ấm mềm ép lên. Đối phương tràn ngập hơi thở nam tính, người này làm cho nam nhân kinh hãi tới cực điểm!
Người này rốt cuộc muốn làm cái gì?! (thì đang hôn thúc kìa =.,=)
Người hóa trang Giáo hoàng này đến tột cùng là ai? Trong ấn tượng của Lâm Mộ Thiên hình như không có nhớ đến người nào, có người lại dùng phương pháp này tới nhục nhã y? Không có khả năng! Vậy nói cách khác, “Giáo hoàng” trước mắt này, khả năng lớn nhất chính là đem y trở thành con mồi đêm nay!
Này thật sự là chuyện không thể nói lý, lại hoang đường, những người này làm sao có thể cùng người mình không quen…. Thậm chí là chưa bao giờ gặp mặt đã tùy tiện hôn môi, tùy ý làm tình chứ!
Nam nhân vốn tư tưởng bảo thủ, sau khi thình lình trải qua một phen kinh hách này, cảm giác được đầu lưỡi đối phương ý đồ muốn tách mở môi y ra để càng xâm nhập vào….
Nam nhân vội vàng đẩy “Giáo hoàng” chưa từng gặp mặt trước mắt này ra, y kinh hoảng lui về phía sau, khó có thể tin lấy tay che miệng. Y thế nhưng cùng người xa lạ hôn môi, hơi thở giữa môi có chút quen thuộc, nhưng lúc này nam nhân kinh hoảng lại bàng hoàng nên cũng không kịp nghĩ lại. Y thầm nghĩ chạy nhanh rời đi không gian đóng kín này, y bất an xoa xoa nước bọt ngoài miệng, khóe miệng đối phương lại gợi lên một nụ cười vừa lòng.
Nụ cười kia làm cho nam nhân kinh hồn táng đảm, y tựa vào vách tường, vươn tay ý bảo “Giáo hoàng” đừng tới gần nữa.
Ngược lại, “Giáo hoàng” cười càng vui vẻ, Lâm Mộ Thiên lại hận không thể lao ra. Đáng tiếc cánh cửa kia bị “Giáo hoàng” chặn, phòng này rất kỳ quái, tràn ngập mùi tinh dầu nhàn nhạt. Ở bốn góc phòng đều thắp nến, trong phòng có một tấm thủy tinh có thể từ bên trong nhìn xuyên qua bên ngoài. Phòng không có bài trí gì, ngoài cái giường lớn màu đen cùng chiếc chăn lông thuần trắng ở giữa phòng kia ra, hầu như không có mấy thứ khác. Phòng này thấy thế nào đều như phòng huấn luyện, phòng tình thú….
“Giáo hoàng” từng bước một tới gần, dưới sánh sáng u ám nhàn nhạt, trang phục hoa mỹ ánh kim của “Giáo hoàng” kia toả ra ánh sáng mê hoặc. Mái tóc đen xoã tung dưới ánh nến nồng đậm như mực, phát ra ánh sáng tuyệt mỹ, cái cằm xinh đẹp lộ ra ở ngoài mặt nạ, khóe miệng gợi lên nụ cười tràn ngập ý tứ trêu chọc.
“Cậu…. Cậu….” Nam nhân cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc….
“Tôi cái gì?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe từ trong miệng “Giáo hoàng” truyền ra, giọng nói lộ ra nồng đậm ái muội này làm cho nam nhân có điểm phân không rõ thực hư.
Là nhầm sao?
Ngay tại lúc nam nhân ngẩn người, “Giáo hoàng” tiến lên trước ôm thân thể nam nhân, một tay nắm cằm nam nhân, một tay ôm chặt thắt lưng nam nhân, nặng nề mà ổn định đôi môi nam nhân….
Nam nhân ra sức giãy dụa, lại thủy chung đều đẩy không ra “Giáo hoàng” đang dùng sức hôn mình, người này.. người… người này… hôn cũng quá kịch liệt đi (=.,= còn có tâm trạng đánh giá nụ hôn của ngừ ta a), hôn khiến cho môi nam nhân đều phát đau ….
Nam nhân càng phản kháng kịch liệt, càng giãy dụa lợi hại thì “Giáo hoàng” tựa hồ lại càng cao hứng. Hắn đặt nam nhân ở trên cửa, chẳng những dùng sức hôn nam nhân, hai tay còn không an phận vuốt ve thân thể nam nhân.
Mặt nạ của “Giáo hoàng” dưới sự ra sức giãy dụa của nam nhân bị đánh rơi trên mặt đất, sườn mặt hoàn mỹ của “Giáo hoàng” hoàn toàn rơi vào trong mắt nam nhân, nhưng đối phương tựa hồ không có ý buông tha nam nhân. Hắn gắt gao bịt miệng nam nhân, nhiệt tình làm cho nam nhân căn bản chống đỡ không nổi….
Khoảnh khắc nam nhân thấy rõ dung mạo “Giáo hoàng” kia, cả người y đều ngây ngẩn….
Sườn mặt hoàn mỹ lại không mất anh tuấn của “Giáo hoàng” kia….
Là của người y quen thuộc ….
“Giáo hoàng” đem nam nhân kéo vào phòng, còn dùng lực hôn sâu nam nhân kia cư nhiên là Vĩnh Trình!
Trước mắt hết thảy, làm cho nam nhân hỗn loạn….
Ngay tại giây phút nam nhân thất thần, đầu lưỡi nóng ướt của Vĩnh Trình trượt vào trong miệng nam nhân, nụ hôn thật sâu khiến ngay cả tim nam nhân cũng đập nhanh đến mức sắp ngừng. Một cảm giác khó nhịn hít thở không thông, ép vào lòng nam nhân….
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
38 chương
41 chương
39 chương
102 chương