Trong nhà hàng Pháp, không khí rất tao nhã, âm nhạc rất nhẹ nhàng. Vì Lâm Mộ Thiên là nhân vật công chúng, hơn nữa y lại ôm cục cưng nên vừa mới tiến vào nhà hàng liền lập tức trở thành tiêu điểm. Hiện giờ nam nhân có được không ít fan, khó tránh khỏi sẽ bị người hỏi cùng cục cưng vấn đề, y đành phải xấu hổ nói “bạn” đi công tác nên y thay “bạn” chăm đứa nhỏ vài ngày. Nam nhân ôm đứa nhỏ ngồi ở trong nhà hàng chờ, vì y rất sốt ruột nên tới rất sớm, chưa tới giờ hẹn nên Vĩnh Trình tự nhiên sẽ không đến sớm như vậy. Đợi một lúc sau, Vĩnh Trình mới xuất hiện. Đã một thời gian Lâm Mộ Thiên không gặp Vĩnh Trình, y phát hiện Vĩnh Trình so với trước kia càng đẹp trai. Hắn mặc thường phục đơn giản, so với tây trang truyền thống có “ vẻ người lớn” của nam nhân cao cấp hơn một bậc, nhất thời, Lâm Mộ Thiên có chút hổ thẹn _ tới quá gấp nên y không có thời gian về nhà thay quần áo. Vĩnh Trình vừa mới tiến vào nhà hàng liền thấy nam nhân, tâm tình hắn vốn vui sướng nhưng vừa thấy đứa trẻ mới sinh trong lòng nam nhân thì hoàn toàn bị phá hủy! Vốn nghĩ tới nam nhân chủ động hẹn hắn ra là xuất phát từ sự tưởng niệm với hắn, nhưng khi Vĩnh Trình nhìn thấy cục cưng, Vĩnh Trình thông minh đương nhiên ngửi ra được mục đích nam nhân hẹn hắn ra. Nhất thời, tâm tình Vĩnh Trình  trở nên thật không tốt, vẻ mặt của hắn tự nhiên cũng trở nên lạnh lùng đi rất nhiều. Hắn biết Lâm Mộ Thiên tìm hắn căn bản không phải nhớ hắn, mà là vì Tâm Nghi, vì cục cưng này…… “Thật xin lỗi, lần này đột nhiên tìm cậu gấp như vậy là vì đứa nhỏ này.” Lâm Mộ Thiên mở đầu liền biểu hiện thái độ. Trong mắt Vĩnh Trình tràn đầy khinh thường, giọng điệu hắn trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều: “Đứa nhỏ này không phải của tôi, anh tìm tôi cũng vô dụng. Hơn nữa Tâm Nghi và tôi không có quan hệ, anh tìm tôi ra nếu là vì chuyện đứa nhỏ này thì chúng ta không cần nói nữa.” Hắn vốn không phải người dễ tức giận như vậy, nhưng có đôi khi việc làm của Lâm Mộ Thiên khiến hắn thật tức giận _ thật không biết người đàn bà giảo hoạt Tâm Nghi kia rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì mà khiến cho Lâm Mộ Thiên ôm đứa nhỏ đến tìm hắn! Lâm Mộ Thiên trầm mặc nhìn Vĩnh Trình trong chốc lát, Lâm Mộ Thiên dù có ngốc cũng biết Vĩnh Trình đang giận. Y cũng không tiện nhắc lại chuyện đứa nhỏ, đành phải nói sang chuyện khác hỏi tình hình gần đây của Vĩnh Trình. Tâm tình Vĩnh Trình bị hủy hoại, câu được câu không cùng y nói chuyện, hai người đều cảm thấy như vậy tìm đề tài để nói rất khó. Cuối cùng, hai người đều trầm mặc. Vĩnh Trình gọi mấy món ăn hợp khẩu vị nam nhân, nam nhân ôm đứa nhỏ ăn cơm cũng không tiện, còn phải vội vàng dỗ đứa nhỏ, ngay cả Vĩnh Trình nhìn cũng thay nam nhân cảm thấy mệt. (=.,=) Rốt cục, sau khi trải qua một trận ép buộc, Vĩnh Trình vẫn nhịn không được mở miệng ……. “Người đàn bà Tâm Nghi kia có nói với anh gì không? Sao đứa nhỏ lại ở chỗ anh? Người đàn bà kia đâu?” Vĩnh Trình buông đồ ăn trong tay xuống, hắn không có khẩu vị để ăn tiếp. Nhắc tới người đàn bà kia hắn liền cảm thấy căm tức, hơn nữa Lâm Mộ Thiên lại quá thành thật, cứ tiếp tục như vậy còn không biết bị người đàn bà kia lừa không biết nhiêu lần. “Tâm Nghi nói ông chủ cô ấy sai cô đi công tác nên bảo tôi thay cổ chăm đứa nhỏ vài ngày, cô ấy trở về sẽ đem đứa nhỏ đi, nhưng……” Nhưng cũng sắp hai tuần, Tâm Nghi vẫn không có trở về, nam nhân có chút lo lắng an toàn của Tâm Nghi. Về phương diện khác thì cảm thấy Tâm Nghi không nên mặc kệ bỏ lại đứa nhỏ như vậy, cho nên hôm nay y tìm Vĩnh Trình ra là muốn nhờ Vĩnh Trình thay y tìm Tâm Nghi. Vĩnh Trình tựa hồ hiểu được ý của nam nhân, hắn thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh nam nhân, lạnh lùng nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong lòng y: “Tôi sẽ không thay anh tìm người đàn bà kia, tôi thật vất vả mới đuổi cô ta đi, nếu bây giờ tôi tìm cô ta trở về, cô ta không dây dưa chết tôi sao?” “……” “Hơn nữa, đứa nhỏ này cũng không biết là của ai, cái loại đàn bà đó, mệt anh còn có thể để ý cô ta.” Vĩnh Trình vươn tay niết mặt đứa nhỏ, trong mắt hắn không mang theo tình cảm gì, “Đứa nhỏ này cũng không giống tôi chút nào.” “…….” “Tôi đã xét nghiệm qua DNA, đứa nhỏ này không phải của tôi, vợ trước của anh muốn gạt tiền tôi, cô ta muốn làm vợ của nhân vật nổi tiếng.” Vĩnh Trình một bên nắm cái tay nhỏ bé của đứa nhỏ, một bên tiến đến trước mắt nam nhân, còn thật sự nhìn chăm chú vào đôi mắt u buồn của y, “Mộ Thiên, tôi biết anh tâm tính thiện lương, nhưng không thể thay người đàn bà kia nuôi không công như vậy.” (đấy đấy, ko phải con VT nhé >”