Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 22
"Tôi chiết khấu cho anh 6%."
"Thật sự?"
Lâm Mộ Thiên nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm, chợt nghe Nhiên Nghị nói.
"Phụ nữu đương nhiên thích hoa lệ, đại thúc cứ yên tâm đi, việc này giao cho đồng chí Thư Diệu, chắc chắn nó làm rất tốt." Nhiên Nghị lại nhích đến gần, hai tay ôm lấy bờ vai của hắn.
Thư Diệu ngồi bên cạnh, cũng không vui vẻ nhìn Nhiên Nghị.
Lâm Mộ Thiên vốn coi Nhiên Nghị như em trai, đương nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái, hơn nữa, Thư Diệu hứa sẽ giảm cho hắn 6%, hắn cảm thấy cũng không nên từ chối tâm ý của người ta.
"Vậy quyết định thế đi!" Lâm Mộ Thiên nhặt gối đầu trên mặt đất lên, hắn cười đến thực vui vẻ, hai người bạn này dường như không để ý đến chuyện hắn thất thố ngày đó.
Bởi vì từ khi hắn về đến nay, bọn họ đều không nhắc lại nửa chữ, điều này làm cho hắn vốn tâm tình bất an, cũng dần trầm tĩnh lại.
Mọi người tựa hồ đều lo lắng, nhắc tới chuyện ngày đó sẽ làm cho hắn khó chịu....
Việc Lâm Mộ Thiên kết hôn, chuyện hôn lễ cứ quấn lấy thân, nay cứ như vậy đã định, hắn cũng rất yên tâm về năng lực của Thư Diệu.
***
Sau khi Vĩnh Trình về, chuyện đầu tiên nghĩ đến là muốn đá cửa, đi vào phòng Lâm Mộ Thiên, Vĩnh Trình là muốn hỏi cho rõ, Lâm Mộ Thiên mấy này nay đi chết ở đâu?! Tuy rằng người đại hiện đã báo cáo công việc của Lâm Mộ Thiên, nhưng, mỗi tối Lâm Mộ Thiên đều không quay về kí túc xá, cũng không trở về chỗ Tâm Nghi.
Bằng vào hiểu biết của Vĩnh Trình về Lâm Mộ Thiên, cũng biết hắn căn bản chẳng có bạn bè gì, Vĩnh Trình hiện tại rất muốn biết, mấy ngày nay hắn là ở chỗ nào?!
"đại thúc vừa mới ngủ, cậu cũng đừng quấy rầy anh ấy, tôi thấy mấy ngày nay anh ấy đi làm việc cũng mệt chết đi."
Nhiên Nghị ngăn cản Vĩnh Trình muốn đá cửa.
"Vĩnh Trình, cậu nên sớm đi nghỉ đi, có gì muốn nói thì cũng để hôm nào, huống chi cậu cũng chẳng có chuyện gì quan trọng mới đúng." Thư Diệu cầm lấy tờ báo quạt quạt khuyên.
"Các người có ý gì?" Vĩnh Trình ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người, đồng tử kia, lạnh đến mức khiến người ta phải run lên.
"Chúng tôi chính là nói cho cậu hình tượng làm việc nhóm, tuy rằng cậu là ông chủ, nhưng chúng tôi cũng vẫn là "đồng nghiệp" của cậu, hiện tại bên ngoài có rất nhiều tay săn tin tin." Nhiên Nghị vỗ vỗ bả vai Vĩnh Trình.
"Tránh ra." Vĩnh Trình lạnh giọng cảnh cáo, gạt tay Nhiên Nghị ra.
"Nếu bị trông thấy, chúng ta coi như hết phim, đối diện tòa nhà có rất nhiều ống nhòm." Thư Diệu biết Nhiên Nghị không thể thuyết phục Vĩnh Trình, cho nên Thư Diệu cũng nói thêm vào, không muốn chuyện này nháo ra ngoài sẽ có hậu quả gì.
"Tôi cho mấy người biết, nếu rõ ràng tôi là ông chủ của mấy người, mấy người còn dám như vậy, thiếu gia nhà họ Nhiên như vậy chẳng phân biệt được tôn ti, công xưởng của cha cậu có phải không muốn tồn tại à?" Vĩnh Trình mặt đầy sương lạnh, ánh mắc sắc bén toàn ngập uy hiếp.
Nhiên Nghị dừng một chút.
"Cậu cũng đừng thiếu suy nghĩ như vậy, hở một chút là mang chuyện công xưởng nhà Nhiên Nghị ra, việc công ty, ba của Nhiên Nghị hiện tại tuy là không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức tồi tệ! Hơn nữa Mộ Thiên đã ngủ, cho dù cậu bây giừo có muốn gọi dậy, anh ấy cũng không nhất định sẽ dậy." Thư Diệu nở nụ cười, cười đến chân mày thoải mái, cực kỳ cao hứng.
"Cười cái gì, cũng không nói gì cậu, cậu đương nhiên không biết đau." Nhiên Nghị ủ rũ đi đến ngồi trên sô pha, hút một hơi thuốc. "Tôi đã cho đại thúc uống thuốc ngru rồi, cậu có kêu cũng không tỉnh." Nói xong, khóe miệng vẽ lên một nụ cười bí hiểm, so với bình thường còn có thần sắc ẩn dật.
"Ai cho cậu cho thằng đó uống thuốc ngủ?" Sắc mặt của Vĩnh Trình lạnh thêm vài phần, lạnh lùng đến mức khiến người ta không rét mà run.
Vĩnh Trình không chịu được bất kỳ ai đụng đến Lâm Mộ Thiên, nhất là việc tổn thương thân thể, nếu Lâm Mộ Thiên xảy ra chuyện, sẽ không có cách nào làm việc, sẽ không thể có tiền....
Trừ bỏ chính Vĩnh Trình, ai cũng không có tư cách làm việc này.
Nhiên Nghị không thể, Thư Diệu cũng không thể, những kẻ khác lại càng không.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
44 chương
115 chương
88 chương