Thư Diệu cũng không nói gì nhưng sau vẫn nhịn không được tiến lên trước, ngậm đôi môi đỏ lên của y, đầu lưỡi thong thả tự do giữa đôi môi nam nhân. Một bàn tay hắn nhẹ nhàng vòng lên sau gáy nam nhân, xảo diệu kéo gần lại khoảng cách của nhau, tay kia thì theo hai chân rộng mở của nam nhân trượt xuống, trượt về phía hậu huyệt chặt chẽ. Động tác Thư Diệu dịu dàng vuốt ve mặt nhăn rất nhỏ phía sau của nam nhân, hắn dịu dàng nhu nắn hậu huyệt của y. Nam nhân nhẹ nhàng phun ra một ngụm nhiệt khí, đầu lưỡi Thư Diệu ôn nhu bắt lấy đầu lưỡi y, trong nhu hòa mang theo lực lượng khó kháng cự. Nháy mắt, đôi môi nam nhân liền bị bịt chặt, tim đập cũng càng kịch liệt hơn, xu thế ôn nhu chuyển sang mãnh liệt. Cùng lúc đó, nam nhân rõ ràng cảm giác được hai ngón tay Thư Diệu luồn vào thân thể y;  kích thích, khiêu khích, nhẹ ấn nội vách tường mẫn cảm, ướt át và nóng rực của y. Lâm Mộ Thiên tựa vào bồn tắm lớn, tim y đập rất nhanh, Thư Diệu cứ như vậy dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào y. Ở trong mắt Thư Diệu bộ dáng lúc này của nam nhân thật mê người, rên rỉ áp lực kia lại trêu chọc xúc động từ sâu trong đáy lòng hắn. Đến khi Thư Diệu rút ngón tay ra, đem dục vọng cao ngất tiến vào hậu huyệt của nam nhân thì sự nóng rực đến hít thở không thông cùng sự chặt chẽ mất hồn kia khiến hắn nặng nề thở ra một ngụm nhiệt khí. Nội vách tường hút hồn trong thân thể nam nhân gắt gao ngậm vào hắn, khiến hắn không tự chủ được ôm sát thân thể y. Hắn cúi đầu, nhìn dục vọng mình từng chút một đẩy vào địa phương mất hồn của nam nhân…… Thư Diệu ôn nhu hỏi nam nhân: “Đau không?” Nam nhân chậm rãi lắc đầu, y không cảm thấy đau, có điều khi Thư Diệu tiến vào thân thể y còn có nước ấm chảy vào theo. Rất nhanh y liền cảm giác được Thư Diệu bắt đầu động, dục vọng nóng cháy kia bắt đầu vận động ôn hòa đều đặn theo quy luật, sâu sắc, nhợt nhạt luân phiên đẩy vào rồi lại lôi ra. Thư Diệu ôm lưng y, hôn nhẹ sườn mặt ướt át của nam nhân. Nam nhân chỉ cảm thấy cơ thể mình không ngừng tăng nhiệt, bụng dưới một trận nóng cháy, dục vọng phía trước mới phóng thích qua lại lần nữa bị châm ngòi, ở trên đỉnh run run chảy ra nhiệt dịch. Y theo bản năng khép kín hai chân, vòng lên thắt lưng Thư Diệu, trong xoang mũi y phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt như hừ nhẹ. Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, tràn ngập tiếng rên rỉ rất nhỏ, cùng với tiếng bọt nước trong trẻo văng lên tung tóe…… Lâm Mộ Thiên cũng không biết mình được Thư Diệu ẵm lên giường như thế nào, y cũng không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần. Y chỉ nhớ cả quá trình dường như mình đều ôm Thư Diệu, cuối cùng, cả người y như nhũn ra được Thư Diệu ôm vào trong ngực ngủ. Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, thắt lưng nam nhân có chút chua xót, Thư Diệu mở to đôi mắt đen im lặng nhìn y, hai tay còn rất tự nhiên xoa nhẹ thắt lưng cho nam nhân. “Đêm nay tôi không về ăn cơm, tự cậu giải quyết bữa tối. Tối nay có phiên đấu giá từ thiện, công ty có an bài tôi đi tham gia.” Nam nhân hơi hơi nghiêng thân, không động thì không sao, này vừa động liền cảm giác thứ kia của Thư Diệu cư nhiên còn đặt ở trong thân thể y. Nam nhân nhíu nhíu mày, hai má ửng đỏ khiến nam nhân trở nên sinh động. “Công việc của anh quan trọng hơn, buổi tối tôi chờ anh về, còn một việc tối qua tôi chưa nói với anh. Tôi đã tìm được việc làm.” Thư Diệu nâng chân nam nhân lên, trượt dục vọng ra ngoài. Hắn ấm áp hôn môi nam nhân vài cái rồi bảo nam nhân đi tắm rửa. Thư Diệu tìm được việc làm rồi nên nam nhân thật cao hứng. Không phải y không muốn “nuôi” Thư Diệu, y cũng không phải để ý Thư Diệu ở nơi này của y mà Thư Diệu tích cực đi tìm việc làm, này chứng tỏ Thư Diệu đã từ trong bóng ma phá sản thoát ra. Nam nhân luôn cảm thấy Thư Diệu là loại người nắm được thì bỏ cũng được, dù gặp phải phá sản Thư Diệu cũng rất trấn định, chưa từng có hành vi kích động. Lâm Mộ Thiên luôn rất yên tâm với Thư Diệu! Buổi chiều, Lâm Mộ Thiên vừa làm xong quảng cáo quay về công ty, người đại diện liền bảo y tới văn phòng ông chủ Lâm Việt; Lâm Việt thấy y tới thì rất cao hứng. Trong khoảng thời gian này Lâm Việt vì xử lý chuyện thu mua công ty nên cũng chưa có cơ hội gặp mặt nam nhân nhưng hắn vẫn đúng giờ gọi điện thoại cho y, hỏi một chút chuyện về y. Quan hệ giữa Lâm Việt và Thư Diệu rất căng thẳng, Lâm Mộ Thiên bị kẹp ở giữa cũng không biết xử lý như thế nào cho tốt, nên y vẫn áp dụng phương thức không nói gì cả. Mọi người tựa hồ rất ăn ý, ai cũng không đề cập đến chuyện công ty Thư Diệu bị thu mua. “ Anh hai, phiên đấu giá đêm nay rất quan trọng, đến lúc đó anh lấy tư cách khách quý ra mặt, rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đều đến. Tới lúc đó có một sản phẩm đấu giá hạng nhất trong đó cần anh giới thiệu, anh đã học thuộc tài liệu chưa?” Lâm Việt ngồi xuống ghế mát xa rộng lớn, hơi ngửa đầu nhìn chăm chú nam nhân. “Học thuộc rồi.” “ Uhm.” Lâm Việt thong thả lên tiếng liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nam nhân đành phải ngồi xuống ở bên cạnh hắn xem tạp chí. Lâm Việt ngủ chừng hơn nửa giờ liền tỉnh dậy, hắn thong thả sửa sang lại quần áo một chút rồi mang theo nam nhân đi sửa soạn. “Dựa theo phong cách trước kia mà làm, phải lịch lãm chút.” Lâm Việt phân phó stylist làm, cả quá trình nam nhân đều chưa nói một câu, cũng chỉ dựa theo Lâm Việt an bài. Tạo hình đối với nam nhân mà nói là không quan trọng, chỉ cần không để công ty mất mặt là được. Trợ lý pha chén trà cho Lâm Việt, Lâm Việt ở bên cạnh chờ đợi, ngay cả stylist cũng trở nên khẩn trương vì trước giờ ông chủ không đối với ngôi sao nào để bụng như vậy, ngay cả make up cũng ở bên cạnh chờ. Hơn nữa bộ dạng ông chủ của họ im lặng chờ đợi trông rất tuấn tú, ngay cả trợ lý cũng thất thần. Lâm Việt không ngẩng đầu cũng biết bên cạnh rất nhiều nhân viên đang nhìn mình, hắn không kiên nhẫn phân phó nói: “Nhìn tôi làm gì, lo làm việc đi.” Lâm Mộ Thiên cầm trong tay bản tạp chí, khi y nhìn thấy tiêu đề bài báo “Ông chủ Phong Xa _ Lâm Việt và Ảnh Hậu An Lâm cùng nhau ăn bữa tối”, Lâm Việt liền chạy qua giật đi tạp chí trong tay y. “Đừng xem mấy thứ nhảm nhí này, trên tạp chí chỉ toàn viết bậy.” Lâm Việt cầm tạp chí để ra rất xa rồi đưa cho nam nhân một tờ báo tài chính và kinh tế, nam nhân cầm tờ báo cũng không có tâm tình xem nữa. “Cậu không cần phản ứng mạnh như vậy, tôi cũng chưa nói gì cả……” Lâm Mộ Thiên rộng lượng nói. Y cũng không biết mình nghĩ cái gì, chẳng qua khi nhìn thấy tiêu đề kia, trong lòng y không dấu vết trầm một cái, y nhẹ giọng nói: “Kỳ thật cậu quen bạn gái cũng rất bình thường, không cần giải thích với tôi.” Xác thực, Lâm Việt cũng đã hai mươi mấy tuổi, không ít bạn cùng lứa tuổi đều đã kết hôn; Lâm Việt lại có tiền như vậy, quen bạn gái kỳ thật cũng rất bình thường. Huống chi, Lâm Việt cũng không thể cả đời cùng y một chỗ, sớm hay muộn Lâm Việt cũng phải kết hôn với một phụ nữ. “Tôi không có bạn gái.” “ À.” Nam nhân nhẹ nhàng mà “ À ” một tiếng rồi không nói nữa, Lâm Việt có vẻ còn muốn giải thích, nhưng lúc này, An Lâm dưới vòng vây của người đại diện cùng ba trợ lý rất phô trương đi vào phòng tạo hình đã hẹn trước với stylist hôm kia. “Ông chủ, sao anh tới đây, anh biết hôm nay em muốn dùng phòng tạo hình này nên đặc biệt tới nơi này cho em kinh hỉ …… ” Nói còn chưa nói xong, An Lâm liền thấy Lâm Mộ Thiên, sắc mặt cô nháy mắt trở nên khó coi,“Sao anh lại ở chỗ này?” Lâm Mộ Thiên không tranh cãi với An Lâm, y chỉ bình tĩnh nhìn về phía Lâm Việt sắc mặt bình tĩnh, không nói gì cả, cũng không làm gì cả, chuyện này hẳn nên để Lâm Việt xử lý có vẻ tốt hơn. “Buổi tối anh ấy có thông cáo, cô đi phòng bên mà make up.” Lâm Việt bảo trì phong thái tao nhã, bảo An Lâm đi phòng tạo hình bên cạnh, phân phó trợ lý mau dẫn cô đi. “Bình thường em đều dùng phòng tạo hình xa hoa này, ông chủ anh thay đổi điều kiện đối đãi với nghệ sĩ chúng em khi nào vậy. Nói như thế nào em cũng là Ảnh Hậu, anh bảo em đi cùng mấy ngôi sao hạng hai hạng ba chen chúc trong một cái phòng tạo hình, như vậy không hợp quy củ ah!” An Lâm không phục, cô giận đỏ mặt, rất không hình tượng lý luận. Người đàn bà này luôn tự cho là đúng. Lâm Việt thuê cô, đương nhiên có cho cô đãi ngộ tốt, nhưng không có nói cô có thể như vậy hồ nháo. Mấy trợ lý thì lại rất nghe lời, rất biết nhìn sắc mặt ông chủ mà làm, rất nhanh An Lâm đã bị đưa sang phòng tạo hình bên cạnh. Thẳng đến khi Lâm Mộ Thiên được make up xong, An Lâm mới hờn dỗi qua đây. Lâm Mộ Thiên thì lại cảm thấy ai trước ai sau đều không sao cả, nhưng phiên đấu giá cũng sắp bắt đầu, chậm trễ việc trình diện của Lâm Việt sẽ tổn hại danh dự, như vậy vấn đề sẽ lớn. Lâm Việt là ông chủ Phong Xa, phiên đấu giá đêm nay đương nhiên hắn cũng không chút nào ngoại lệ được mời đến. Vốn dĩ Lâm Mộ Thiên còn tưởng rằng Lâm Việt sẽ mang An Lâm đi, nhưng Lâm Việt không có mang bạn gái nào tới tham dự, ngược lại cùng y tiến vào hiện trường hội đấu giá. == Hiện trường phiên đấu giá == Hiện trường rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đến, phiên đấu giá hôm nay chủ yếu bán đấu giá bức tranh danh gia thời kì Trung Cổ. Hội trường bố trí gọn gàng lại không thiếu phần xa hoa, phóng khoáng lại có cấp bậc. Người phụ trách quan hệ xã hội của công ty giúp chiêu đãi phóng viên ở cửa và phân phó nhân viên dẫn đường cho khách quý. “Hai vị, mời sang bên này.” Lâm Mộ Thiên và Lâm Việt được nam nhân viên dẫn đến chỗ ngồi. Phiên đấu giá này tổ chức theo hình thức một bữa tiệc, người ở tiệc rượu có thể vừa nói chuyện vừa ra giá. Đây cũng không phải bán đấu giá theo hình thức buôn bán, mà lần này, toàn bộ số tiền có được sẽ được hiến cho các tổ chức từ thiện, giúp trẻ em thất học. Sau khi đến hiện trường, Lâm Việt bắt đầu xã giao với những thương nhân tiến đến chào hỏi và thiết lập mối quan hệ, mà Lâm Mộ Thiên thì im lặng ngồi ở dưới, thỉnh thoảng cùng một vị nữ sĩ khác ở bên cạnh nói chuyện với nhau. Mới đầu Lâm Mộ Thiên còn kỳ quái người phụ nữ này hình như đã từng thấy trên tạp chí, hỏi ra mới biết đối phương thế nhưng là người mẫu quốc tế, bình thường sự nghiệp đều phát triển ở Pháp. Vì cô cảm thấy rât hứng thú với phiên đấu giá lần này nên mới đặc biệt từ Pháp bay về nước. Lâm Mộ Thiên vốn không thích nói chuyện với người xa lạ lắm, nhưng giọng điệu đối phương rất thân thiết cũng rất lễ phép làm cho y không có biện pháp quyết tuyệt. Hơn nữa người phụ nữ kia luôn hỏi y một số vấn đề, nên y sao có thể không để ý tới cô. “Anh tên là gì?” “Tôi họ Lâm.” “Anh chính là ngôi sao Lâm Mộ Thiên kia?” Người phụ nữ phản ứng trì độn lúc này mới nhận ra y. “Cô biết tôi?” Y có chút kinh ngạc, người phụ nữ này hàng năm ở nước ngoài mà cũng biết ngôi sao trong nước như y sao. “Anh ở Pháp rất nổi, anh không biết sao? Lần trước bộ phim mà anh đóng, tuy không đoạt giải, nhưng ở mấy phòng vé bên Pháp đều chật ních, mỗi tuần đều đạt quán quân phòng vé!” Người phụ nữ kia thật kích động, yêu cầu chụp ảnh chung với Lâm Mộ Thiên, nam nhân cũng không ngăn cản, mỉm cười lễ phép chụp ảnh chung cùng người mẫu ngoại tịch. Mà Lâm Việt đang nói chuyện với bạn phát hiện ra bên cạnh nam nhân có thêm một người phụ nữ, hắn không yên lòng nghe bằng hữu nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía nam nhân bên này. Hắn thấy nam nhân cùng người phụ nữ không biết tên kia nói chuyện với nhau, thậm chí còn lộ ra nụ cười ôn nhu với người phụ nữ kia, trong lòng hắn liền một trận khó chịu. Hắn đơn giản tán gẫu với bạn bè xong thì quay lại chỗ ngồi, nam nhân tựa hồ biết ý hắn nên đã không cùng người phụ nữ bên cạnh kia nói nữa. Nhưng loại hành động này ở trong mắt Lâm Việt lại càng thêm không thoải mái, giống như đang che dấu gì đó…… “Bạn anh à?” Lâm Việt hỏi nam nhân, đáy mắt nâu của Lâm Việt lộ ra vài tia cảm xúc làm cho người ta hít thở không thông: “Anh hai, sao không giới thiệu một chút chứ?” “Vừa mới quen, là người mẫu thời trang……” Lâm Mộ Thiên đành phải nói cho Lâm Việt tình hình. Y không muốn em trai mình đoán bừa, Lâm Việt kiên nhẫn nghe y “giải thích” mới yên tâm. “Hai vị ngại quá, quấy rầy một chút, xin hỏi các anh là người yêu sao?” Nữ người mẫu tò mò tiến qua đây, hai mắt sáng lên đánh giá qua lại hai người đàn ông quần áo lịch lãm. “Không……” Lâm Việt bình tĩnh đoạt lời nam nhân: “Đúng vậy, này có vấn đề gì sao?” Giọng hắn không tính lớn, nhưng đủ để cho nữ người mẫu có thể nghe được rõ ràng. Nữ người mẫu dường như bị thái độ không lễ phép của Lâm Việt dọa nên nàng không nói, nhưng vẫn thỉnh thoảng mỉm cười với Lâm Mộ Thiên. Lâm Mộ Thiên rất là xấu hổ, vừa rồi Lâm Việt nói như vậy, không biết là do tác dụng tâm lý hay là bị ảo giác mà y cảm thấy rất nhiều người ngồi cùng bàn đều đang đánh giá họ. Lâm Việt cũng ngồi bất động thanh sắc. Lâm Mộ Thiên như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than _ Lâm Việt sao có thể ở trường hợp công cộng nói như vậy, nếu bị người khác nghe được, danh dự Lâm Việt sẽ bị ảnh hưởng mà chính y thì lại không sao cả. Nếu bị người tra ra quan hệ của bọn họ, đến lúc đó khẳng định sẽ oanh động toàn bộ giới giải trí, sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết. Lúc này, hội trưởng đến mời Lâm Mộ Thiên ra sau hậu trường chuẩn bị, nam nhân cuối cùng cũng thoải mái không ít. Đến hậu trường đợi hơn mười phút, phiên đấu giá mới chính thức bắt đầu, trong đó có mấy hàng đấu giá là do Lâm Mộ Thiên phụ trách giới thiệu. Phiên đấu giá tiến hành rất thuận lợi, đến lúc đấu giá món hàng cuối cùng, cư nhiên không có người nào giơ bài ra giá. Hội trường một mảnh im lặng, chỉ nghe tiếng Lâm Mộ Thiên giới thiệu món hàng. Bức tranh trên đài đấu giá kia được khảm bằng đá quý, bức tranh này do một một hoạ sĩ đồng tính luyến ái nổi tiếng thời Trung Cổ vẽ. Trước khi lâm chung ông đã vẽ bức tranh về người yêu của mình, bức tranh bảo quản rất hoàn hảo, ý nghĩa cũng rất to lớn, có vẻ là tiêu điểm cao nhất của phiên đấu giá lần này. Nhưng đến lúc chính thức bán đấu giá, toàn trường đều im lặng, thế nhưng không ai giơ bài ra giá, tựa hồ đều đang chờ đợi. Giống như một sự im lặng nặng nề trước cơn bão táp, dường như mọi người đang chờ đợi gì đó. “Giá khởi điểm của bức tranh này là năm trăm ngàn, các vị khách có thể ra giá.” Này đã là lần thứ mười người điều khiển hô giá, nếu không có người lấy thì sẽ thu hồi lại bức tranh này. Ngay lúc Lâm Mộ Thiên nghĩ sẽ không có người giơ bài nữa thì một vị khách quý ngồi ở chỗ tối giơ bài:“Sáu trăm ngàn.” Một giọng nói thong thả, lười biếng lại phi thường quen thuộc từ chỗ tối truyền ra, ra giá cao hơn một trăm ngàn so với giá sàn, người ở đây đều hướng chỗ tối nhìn qua. Nam nhân sửng sốt. Bởi vì y nghe ra giọng nói này là của Thanh Dương. Theo phương hướng nhìn qua, phía sau Thanh Dương có hai vệ sĩ. Hắn lười biếng lại không mất vẻ đẹp đẽ sang trọng, một thân màu lam hoa mỹ sa tanh tơ lụa làm màu da vốn rất trắng của hắn càng thêm bắt mắt. Thanh Dương thấy nam nhân nhìn qua bên này thì khóe miệng không dấu vết lộ ra nụ cười nhợt nhạt, rất nhạt, cũng rất rõ ràng. Lúc này…… “Lại có người bắt đầu giơ bài ra giá, ông chủ Vĩnh ngồi ở ghế thứ 3 ra giá sáu trăm năm mươi ngàn!” Bỗng giọng người điều khiển biến cao mấy độ, nhìn thấy dưới đài có người giơ bài, liền lập tức báo giá đưa ra. Lâm Mộ Thiên vốn nghe mà cũng không để ý, nhưng nghe thấy người dưới đài được gọi là “ông chủ Vĩnh” thì y sợ run trong chốc lát _ Vĩnh Trình thế nhưng cũng đến đây…… Lâm Mộ Thiên nhất thời suy nghĩ có chút hỗn loạn, bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì…… (thì mua tranh tặng thúc chứ sao:v) Cho dù là làm việc thiện cũng không cần ra giá cao như vậy cho một bức tranh! Nếu bọn họ thật sự là vì làm việc thiện mà ra giá, kia không có gì đáng trách, nhưng nếu là vì tranh giành thắng thua mà ra giá thì không cần đi …… Lâm Mộ Thiên cũng gặp qua không ít kẻ có tiền vì tranh đoạt mà không ngừng ra giá, nhưng lần này lại không giống, hai người ra giá cao lần này này y đều biết! Điều này khiến cho nam nhân đứng ở trên đài có chút xấu hổ…… “Bảy trăm ngàn!” vệ sĩ Thanh Dương cũng bắt đầu dựa theo phân phó của chủ nhân mà ra giá. “Tám trăm ngàn.” Vĩnh Trình lại giơ bài. Hôm nay hắn ăn mặc rất lịch lãm, quần áo tây trang rất tuấn tú, rất có khí chất. Từ xa nhìn lại, không cần phải nói cũng có thể nhìn ra bọn họ là nhân vật chính, là tiêu điểm. Ông chú có tiền kia của hắn an vị ở bên cạnh, đối với biểu hiện của đứa cháu thực vừa lòng. Toàn trường ồ lên, Thanh Dương và Vĩnh Trình bắt đầu tranh một bức họa, từ sáu trăm ngàn hét lên một triệu mà cũng chỉ hai người họ đang ra giá. Lâm Mộ Thiên đứng ở trên đài thật xấu hổ, cứ tiếp tục như vậy, giá sẽ càng ngày càng cao. Rõ ràng là làm việc thiện lại biến thành như là đang chiến tranh, một cuộc đấu đầu xa hoa. Đột nhiên…… Lâm Việt vốn ở dưới đài xem náo nhiệt, lúc này rốt cục cũng nhịn không được mở miệng. Động tác hắn tự nhiên lại tao nhã giơ bài, hắn cười khẽ nói: “Tôi ra một triệu năm trăm ngàn.”