Sau khi trở lại lên bờ, y cảm thấy rất không được tự nhiên. Thân thể thật mỏi mệt, hơn nữa hai gã vệ sĩ kia của Nhiên Nghị dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá y, y liền khó chịu gấp bội, cảm giác giống như bị độc xà cắn bị thương. Phát tiết dục vọng xong, Nhiên Nghị cũng không nói nhiều với y, càng không gọi y là “ Đại thúc” nữa, cảm xúc lập tức trở nên lãnh đạm đi rất nhiều. Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, đêm nay Lâm Mộ Thiên không có tới gần bên cạnh hắn nghỉ ngơi. Ngủ thẳng đến nửa đêm, Lâm Mộ Thiên bị bừng tỉnh, cùng lúc đó, phía sau có người gắt gao bịt miệng y lại, phía trước có người đè ép qua, ý đồ muốn kéo quần áo y. Trong bóng đêm, y thấy rõ ràng hai bóng đen muốn xâm phạm y chính là hai gã vệ sĩ của Nhiên Nghị. “Ưm ưm……” Lâm Mộ Thiên dùng hết toàn lực giãy dụa. Nhiên Nghị đang ở ngay cách đó không xa, ngủ đưa lưng về phía bọn họ, hai gã vệ sĩ kia áp chế Lâm Mộ Thiên không cho y lộn xộn. “Mày muốn thiếu gia tới cứu mày à?” Một gã vệ sĩ trong đó hỏi y. “Đừng vọng tưởng, thiếu gia nhà chúng ta cũng sống không được lâu, hắn làm sao còn có tâm tình cứu mày.” Một gã vệ sĩ khác trêu chọc y. Hai gã vệ sĩ này rốt cuộc có ý gì? Lâm Mộ Thiên cảm thấy biểu tình tươi cười của hai người trước mắt này phi thường cổ quái, y có cỗ dự cảm không tốt nảy lên trong lòng. ‘Thiếu gia’ trong miệng bọn họ chẳng phải là Nhiên Nghị sao, nhưng sao nghe vào lại cảm thấy giọng điệu của bọn họ thật châm chọc. “Để chúng ta chơi mày trước, sau đó sẽ chậm rãi thu thập hắn……” Gã vệ sĩ kia nói chưa hết câu đã bị một lực thình lình đá ngã trên mặt đất, hai gã vệ sĩ không kịp phòng ngự, bị đá sấp xuống. Không biết Nhiên Nghị đã tỉnh lại tự khi nào, hắn đứng ở trước mặt họ từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm kia nhìn chằm chằm hai gã vệ sĩ. Lúc này, khóe miệng của hắn lộ ra một tia cười lạnh. “Còn tưởng rằng các người có thể chờ thêm vài ngày nữa mới ra tay, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bắt đầu tâm động. Muốn đối phó ta? Cũng không dễ dàng như vậy!” Nhiên Nghị cười lạnh, ánh mắt như lưỡi đao khiến cho người ta sợ hãi. Hắn kéo Lâm Mộ Thiên về bên cạnh, động tác của hắn cực nhanh khiến cho người ta cứng lưỡi. Lâm Mộ Thiên có chút không rõ tình trạng hiện tại, y kinh ngạc phát hiện thân thủ của Nhiên Nghị, so với trong tưởng tượng của y tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cứ như vậy dễ dàng đánh đổ hai người đàn ông cao lớn. Nhưng ở thời khắc này y cũng không thể xen mồm hỏi nhiều, chỉ có thể lựa chọn thành thật đứng ở phía sau Nhiên Nghị. Hai gã vệ sĩ kia giãy dụa từ dưới đất đứng lên, hướng Nhiên Nghị đánh tới. Chưa được vài ba cái lại bị Nhiên Nghị đánh ngã, Nhiên Nghị vẻ mặt tàn khốc cười lạnh, dẫm nát hai gã vệ sĩ dưới chân. “Nói, ai phái các người tới?” Nhiên Nghị mắt lạnh coi rẻ người đang thống khổ giãy dụa dưới chân. Một khắc như vậy khiến cho Lâm Mộ Thiên đứng bên cạnh cảm thấy hắn cực kỳ giống Tu La khát máu. “Thanh thiếu gia muốn mày chết……” “Thì ra là con ma bệnh kia, cũng khó trách hắn muốn tao chết, địa bàn của hắn trước đó không lâu mới bị tao bắt.” Nhiên Nghị cười lạnh, tăng thêm độ mạnh dưới chân: “Cùng cục chính trị đối nghịch, cũng không có kết cục tốt.” Mỗi một câu, mỗi một chữ từ trong miệng Nhiên Nghị nói ra đều lộ ra lãnh ý làm cho người ta không rét mà run. Lúc này Nhiên Nghị tựa hồ mới nhớ tới phía sau còn đứng một Lâm Mộ Thiên, Nhiên Nghị quay đầu lại nhìn về phía y, chậm rãi ra lệnh: “Anh đi tới thác nước phía trước chờ tôi, anh đứng ở chỗ này cũng chỉ làm vướng chân vướng tay.” “……” Lâm Mộ Thiên hiện tại có chút sững sờ, ánh mắt kia của Nhiên Nghị trong đêm tối lộ ra âm quang u lãnh thâm trầm. Ánh mắt trong trẻo lại lạnh lùng, cực kỳ giống như con sói hoang ẩn núp ở trong bóng cây. “Tôi bảo anh đi mau, nghe không hiểu sao?” Lâm Mộ Thiên bị lời nói của hắn làm sợ tới mức liên tục lui về phía sau. Y không biết Nhiên Nghị muốn làm cái gì nhưng áp lực trong không khí làm y cảm thấy tim sắp ngừng đập, cái cảm giác đáng sợ này lan tràn khắp toàn thân. Y không có biện pháp nhìn Nhiên Nghị chà đạp, tra tấn, bức cung hai gã vệ sĩ kia, hai chân y như nhũn ra xoay người đi về phía trước. Y đi rất nhanh, rất gấp.