“Tắm.” Nhiên Nghị trừng mắt nhìn y liếc một cái rồi bước đi, hắn không phải vì việc gì đó mà tức giận, hắn chỉ là chán ghét cảm xúc của mình bị Lâm Mộ Thiên tác động. Hắn nói với bản thân, chỉ vì dưới tình huống không có đàn bà mới có thể xuất hiện ý tưởng đó, cho dù thân thể Lâm Mộ Thiên rất tuyệt, tư vị kia cũng rất mất hồn nhưng sao hắn lại có thể đối với một người đàn ông sinh ra ỷ lại về mặt sinh lý? Hơn nữa, cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, Nhiên Nghị cũng không biết bản thân đến tột cùng muốn thế nào! Rốt cuộc trúng phải tà khí gì! Hắn lo lắng ngồi ở bên bờ, trong lòng đang kịch liệt giao chiến. Thẳng đến khi Lâm Mộ Thiên cỡi quần áo, ở cách đó không xa tắm rửa, hắn mới đứng lên đi ra xa xa. Lâm Mộ Thiên phát hiện Nhiên Nghị là lạ, y một bên tắm rửa, một bên nhìn Nhiên Nghị rời đi, nhưng không quá bao lâu Nhiên Nghị miệng nói lầm bầm, tựa hồ đang chửi thầm gì đó, giữa đường vòng lại đây. (-___-) Y không biết Nhiên Nghị muốn làm cái gì, vừa mới đầu Lâm Mộ Thiên còn có chút mờ mịt, ngay một khắc nhìn thấy Nhiên Nghị cởi quần áo xuống nước, y dường như hiểu được gì đó liền túm quần áo qua muốn chạy. Nhưng Nhiên Nghị tay mắt lanh lẹ bắt được y, tha y vào trong nước. “Cậu làm gì?!” Lâm Mộ Thiên hầu như rống to ra tiếng, bởi vì cách đó không xa tiếng thác nước chảy quá lớn. Y không nói lớn tiếng một chút thì Nhiên Nghị căn bản sẽ nghe không thấy. “Còn cần hỏi sao, đương nhiên là làm việc anh thích làm nhất! (là ca thích làm nhất, đừng có mà đổ thừa  =..=)” Nhiên Nghị cũng rống trở lại, hắn tà tà nở nụ cười một cái, túm qua quần áo trong tay Lâm Mộ Thiên để ở trên bờ. Hắn chắn ở trước mặt Lâm Mộ Thiên, vươn tay nắm thắt lưng mềm dẻo của y. Lâm Mộ Thiên liều mạng đẩy hắn ra, ngay cả nắm đấm cũng dùng tới nhưng Nhiên Nghị ở nước ngoài từng được huấn luyện đặc biệt liền dễ dàng khống chế hai tay y, làm cho y muốn vung qua cũng vung không ra. Y định đá Nhiên Nghị nhưng Nhiên Nghị dùng sức nhéo nhéo điểm mẫn cảm trên lưng y, cả người y mềm nhũn, hai chân chống đỡ không được, trượt xuống phía dưới. Nhiên Nghị nắm thắt lưng y, lấy tay nâng cằm y lên sau đó ánh mắt nặng nề nhìn y một giây liền cúi đầu, hôn lên đôi môi vì chấn kinh mà khẽ nhếch, run rẩy kia của y. (rồi, ca phải lòng thúc giồi:333) Một cỗ nhiệt khí đánh úp lại khiến cho Lâm Mộ Thiên kinh ngạc trợn tròn hai mắt, thân thể y cứng ngắc không dám động. Tất cả sợ hãi cùng kinh hoảng đều bị kinh ngạc thay thế, y cảm giác được…… đầu lưỡi nóng ướt kia của Nhiên Nghị luồn vào trong miệng y, ở trong miệng y tùy ý đoạt lấy. Không khí trong miệng nháy mắt bị rút cạn, nụ hôn cường thế kia làm cho y sắp không thể hô hấp. Đầu lưỡi bị gặm, bị mút vào, bị khẽ cắn, đầu lưỡi bị hôn đến phát đau, lưỡi vừa chua xót lại vừa tê dại. Đôi môi nóng cháy của Nhiên Nghị lại gắt gao hút chặt y, đầu lưỡi ướt mềm ở trong miệng y quấy đảo, bị hôn cường thế như vậy…… Càng giống như là đang bị dã thú cắn xé. Tỉnh táo lại, Lâm Mộ Thiên né trái tránh phải, y không biết vì sao Nhiên Nghị muốn hôn y. Ở trong trí nhớ của y, Nhiên Nghị từng cưỡng bức y rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng chạm qua môi y…… Nhưng lần này vì sao? (vì iu:333) Lâm Mộ Thiên không rõ lắm, chỉ sợ ngay cả bản thân Nhiên Nghị cũng không rõ! Lâm Mộ Thiên né trái tránh phải cố cứu vớt đầu lưỡi của mình ra. Nhiên Nghị dời khỏi khoang miệng của y, ánh mắt thâm trầm nhìn y, đáy mắt của Nhiên Nghị nồng đậm hơi thở tình dục làm cho y cảm thấy tình cảnh của mình có chút không xong. “Trốn cái gì mà trốn? Hôn anh là cho anh mặt mũi, tự mình ngoan ngoãn mở miệng ra, nói ‘Mời cậu hôn tôi’!” (=..= r*p* người ta còn bảo người ta nói mời, có ai thần kinh zậy hok giời)