Thân thể Lâm Mộ Thiên không thể luôn phản ứng mỹ diệu mà sau khi “làm” xong, bình thường Lâm Mộ Thiên đều sẽ nói với hắn: “Đừng hỏi tôi loại vấn đề này, tôi không thích.” Y không thích so sánh, lại càng không thích lấy mấy người này ra so sánh. Y so sánh không được, so không ra cao thấp, chỉ có thể càng so càng phiền lòng. Vĩnh Trình cũng chỉ hỏi qua y lần đó còn sau cũng sẽ không có hỏi qua vấn đề này nữa. Ngày qua thật nhanh, một ngày sau khi Vĩnh Trình đi, y vừa quay phim xong chợt nghe người ta nói bên ngoài có người tìm y, y cũng không biết là ai. Vốn y đoán người đó là Lâm Việt hoặc là Thư Diệu, nhưng khi y thấy Tâm Nghi bụng đang mang thai tới thì y hoàn toàn chấn kinh rồi! Tâm Nghi xem như vợ trước của y đi! Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua y nhìn thấy Tâm Nghi. Tâm Nghi ăn mặc tốt lắm, nhìn qua người cũng đẹp lên rất nhiều; đã thế còn có xe cao cấp đưa Tâm Nghi đến trường quay. Khi y thấy cảnh này thì trong lòng có tư vị gì đó nói không nên lời. Bụng Tâm Nghi…… Cái thai trong bụng Tâm Nghi là của y sao? Hay là của người khác …… Hơn nữa, y và Tâm Nghi đã cắt đứt liên lạc lâu như vậy rồi, lần này vì sao Tâm Nghi lại tìm đến y? Ngay tại lúc Lâm Mộ Thiên lâm vào tự hỏi, Tâm Nghi thế nhưng ôm cái bụng, thương tâm quỳ trước mặt y: “Tôi.. tôi.. tôi…… Tôi van cầu anh …… anh đã có Lâm.. Lâm.. Lâm Việt …… anh buông tha Vĩnh Trình đi…… (>”< mụ già zô ziên, mụ là cái thá zề chứ)” Bên cạnh có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa. Tâm Nghi vẫn trước sau như một nói lắp, nghe vào khiến tâm Lâm Mộ Thiên thắt chặt. “Cô nói bậy bạ gì đó?” “Van cầu…… Cầu anh ……” “Cô mau đứng lên trước đã!” “Tôi không! Anh.. anh.. anh…… anh đáp ứng tôi, tôi.. tôi cũng đã mang thai con của Vĩnh Trình rồi, anh hãy bỏ qua cho hắn…… Hắn đi!” Tâm Nghi vẻ mặt rơi lệ khóc lóc cầu xin, “Hắn... hắn…… chú của hắn cũng đã đáp ứng tôi, đồng ý cho tôi và hắn kết hôn, anh đừng.. đừng.. đừng…… Đừng quấy rầy hắn!” Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút hết, y không biết bản thân là như thế nào nâng Tâm Nghi dậy. Y chỉ nhớ rõ Tâm Nghi không ngừng khóc, không ngừng cầu xin y. Dưới sự vây xem của nhiều người, Lâm Mộ Thiên cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác nữa, sắc mặt y trắng bệch dìu Tâm Nghi quay về trên xe. Tâm Nghi biết y mềm lòng nên đã không ngừng cầu xin, giáo huấn Lâm Mộ Thiên là “Cô mang thai con của Vĩnh Trình”. Theo tâm lý của đàn bà, cô không muốn Lâm Mộ Thiên phá hư hạnh phúc thuộc về cô. Trong tiếng khóc của Tâm Nghi, y chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cuối cùng ngay cả Tâm Nghi nói cái gì y cũng không biết. Nhìn bụng Tâm Nghi, y chỉ có cười khổ, bụng Tâm Nghi lớn đến độ sắp sinh rồi. “Cô đừng kích động, trăm ngàn lần đừng động thai khí.” Lâm Mộ Thiên vô lực nói, nhìn bụng cô không biết y có nên cười hay không. Vĩnh Trình trước giờ cũng chưa nói chú hắn đồng ý với chuyện Tâm Nghi và hắn kết hôn, này rốt cuộc có tính là lừa gạt hay không? Rốt cuộc tính là cái gì? Giờ khắc này, ngay cả chính thân phận mình, Lâm Mộ Thiên cũng đều mơ hồ …… Trong lòng đủ thứ mùi vị khó chịu, cuối cùng Tâm Nghi bám riết y một giờ, y mới mở miệng nói: “Được, tôi đáp ứng cô, tôi sẽ không chủ động tìm hắn ” Sau khi Tâm Nghi rời khỏi, Lâm Mộ Thiên cả đêm cũng chưa ngủ, nghĩ đến mấy hôm trước Vĩnh Trình ôm y nói sẽ chiếu cố y, ai biết hôm nay sẽ phát sinh chuyện này. Đối mặt với tình huống khó giải quyết này, y cũng rất khó xử…… Một bên là vợ trước của mình, một bên là mình …… Lúc này, Lâm Mộ Thiên mới phát hiện, y không biết dùng từ gì để hình dung mối quan hệ giữa y và Vĩnh Trình. Y nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, sáng hôm sau liền trực tiếp tiến đến địa điểm quay phim. Địa điểm quay hôm nay cách khách sạn có hơi xa, y mới vừa đi đến ngã rẽ ở cửa phim trường, liền thấy một chiếc Rolls & Royce thân dài đậu ở một khu đất trống trước phim trường, phía sau còn đi theo mấy chiếc xe hơi màu đen. Mấy chiếc xe này nhìn qua có vẻ như là của mấy lão nhân của bộ kế hoạch ở cục chính trị, phân biệt từ mấy chiếc xe hơi màu đen kia bước xuống, trong tay còn cầm bản thảo quy hoạch, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ về phía mấy khu vực này. “Khối đất này nhất định phải thu, cấp trên có lệnh rồi.” “Phim trường này rất lớn, mảnh đất này có thể xây thêm một vài kiến trúc.” “Thu khối đất này, đám người của Thanh bang kia khẳng định sẽ nháo lên, lần này cục chính trị chúng ta phải chèn ép đám xã hội đen càn rỡ kia một chút.” Mấy lão nhân kia ở bên cạnh căm giận nói, xung quanh có rất nhiều người qua đây xem náo nhiệt. Hầu hết mọi người đang nhìn chiếc Rolls&Royce thân dài kia, dù sao phim trường bên này cũng có vẻ hẻo lánh, cũng chưa từng gặp qua xe nào xa hoa như vậy. Lâm Mộ Thiên vừa quay về, khi đang đi ngang qua chiếc xe kia, cửa kính xe chậm rãi trượt xuống. Nhiên Nghị một thân soái khí ngồi dựa ở trong xe, lạnh lùng theo dõi y, một đôi mắt nâu phát ra quang mang rét lạnh, ánh mắt kia khủng bố như độc xà. (editor: =..= lúc nào xuất hiện cũng âm dương quái khí như oán phụ) (beta: chẳng ai động đến nó mà nó cũng đi chung quanh táp người, ghét không tả nổi =.=) Nhất thời, Lâm Mộ Thiên sững sờ tại chỗ.