Vĩnh Trình xuyên qua đám phụ nữ kia, tiến tới bên cạnh Lâm Mộ Thiên, kéo Lâm Mộ Thiên đưa đến ngã rẽ trên hành lang. Lâm Mộ Thiên vẫn không lên tiếng, thẳng đến khi Vĩnh Trình hôn chặt môi y, y mới chống ngực đẩy Vĩnh Trình một cái. Y cũng không thích như vậy, ở nơi công cộng khó tránh khỏi tai mắt, cần phải kiêng dè. Nhưng Vĩnh Trình cũng không buông y ra, hô hấp nóng rực kia phun ở trên mặt y, giống như muốn làm bỏng da y. Vĩnh Trình nhẹ nhàng mà nhấp đôi môi y vài cái, đầu lưỡi ướt mềm kia liền linh hoạt đẩy đôi môi y ra, tham nhập thật sâu, khiêu khích đầu lưỡi mềm mại của nam nhân. Hai đôi môi giao quấn cùng múa, trằn trọc hôn, làm cho Lâm Mộ Thiên có chút thở không nổi. Ngực Vĩnh Trình kề sát y, hai tay ôm bên hông y, chậm rãi luồn vào trong quần áo y, vuốt ve lưng y. Động tác của Vĩnh Trình không nhanh không chậm, nhẹ nhàng mà nắm bắt điểm mẫn cảm trên thân thể Lâm Mộ Thiên. Ngay khi Lâm Mộ Thiên phát ra tiếng “ uhm ” ẩn nhẫn rất nhỏ, Vĩnh Trình mới ngừng hôn môi y, hôn vài cái lên mặt Lâm Mộ Thiên: “Anh nhìn tôi này, vì anh mà tôi bị chú tôi đánh một trận, anh không phải hẳn nên cho tôi chút bồi thường ăn lót dạ hay sao?” Hắn cười đến xấu xa, ôm Lâm Mộ Thiên lúc hôn lúc không, thiếu chút nữa đem Lâm Mộ Thiên làm cho choáng váng. Lâm Mộ Thiên sắc mặt khó xử đẩy hắn ra, giọng không lớn nói: “Vẫn nên đi vào trước đi, bị người thấy không tốt.” Vĩnh Trình quan sát vẻ mặt của y: “Vậy buổi tối anh phải tiếp tế tôi nha, tối nay là của tôi, toàn bộ đều là của tôi, anh không thể trốn.” “……” Lâm Mộ Thiên bị hắn nói vậy vẻ mặt đỏ bừng, cũng không biết nên như thế nào cự tuyệt. Hơn nữa Lâm Việt và Thư Diệu ở trong này, y đi không được, y chỉ cảm thấy tình thế thật khó xử. Vĩnh Trình nhìn thấy biểu tình này của y, liền chịu không nổi, rất muốn cởi quần áo y. Vĩnh Trình luồn tay về phía bên hông nam nhân, đang chuẩn bị tiến hành bước tiến công tiếp theo, lúc này, một tiếng cười tràn ngập trào phúng vang lên. “Giỏi cho một đôi gian phu dâm phu, ở nơi như thế này cũng có thể “làm” được.  Các người thật đúng là đủ tùy tiện, đừng làm ô uế chỗ của tao.” Nhiên Nghị mặc lễ phục màu đen sang quý, vươn hai chân thon dài chậm rãi hướng bên này đi tới. Hai mắt lạnh lẽo của hắn đánh giá trái phải, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên, giống như muốn ăn sống nuốt tươi y. “Không nhọc mày lo lắng.” Vĩnh Trình nghiêng đầu nhìn về phía Nhiên Nghị kiêu ngạo, cũng không vui nhíu mày. Hắn vốn không muốn tới tham gia tiệc chúc mừng Nhiên Nghị, nhưng chú hắn cứng rắn muốn hắn nể tình mà tới, hiện tại Nhiên Nghị là uỷ viên lập pháp nên cũng không tiện đắc tội. Lâm Mộ Thiên nhìn thấy Nhiên Nghị liền phản cảm, y lôi kéo áo Vĩnh Trình, không muốn lưu lại ở trong này. Vĩnh Trình liền gắt gao bao lại tay y, vòng qua Nhiên Nghị tiến vào hiện trường. Nhiên Nghị bị bỏ lơ thì trở nên rất táo bạo, hắn theo đuôi hai người tiến vào hội trường, sắc mặt đông cứng, không có một chút ánh sáng thắng lợi như lúc nãy. “Mộ Thiên, anh đi đâu vậy? Tôi vừa rồi nơi nơi tìm anh, tìm khắp không thấy.” Thư Diệu đi tới bên cạnh Lâm Mộ Thiên, cảnh giác nhìn Vĩnh Trình liếc mắt một cái, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi. “ Anh ấy ở cùng một chỗ với tôi.” Vĩnh Trình rõ ràng thay Lâm Mộ Thiên trả lời. “Phải không? Vậy cám ơn cậu đã thay tôi chiếu cố anh ấy, lần sau nếu rảnh mời cậu uống rượu.” Ở trên thương trường, Thư Diệu lại rất đa tài, chuyện thiết lập quan hệ cũng làm rất tốt, lăn lộn trong cái vòng danh lợi này cũng đã học được công phu tạo một vỏ bọc bên ngoài.