Nam nhân biết hắn có điều ám chỉ. Lúc ăn cơm, Thư Diệu thay nam nhân gọi món y thích, nam nhân thích món nhẹ, không thích món ăn dầu mỡ. Nam nhân trầm mặc ăn cơm, cũng không có hứng thú nghe họ bàn chuyện, nhưng Nhiên Nghị từ một khắc tiến vào nhà hàng kia liền trở nên táo bạo. Hắn thấy Thư Diệu và Lâm Việt đối với nam nhân vô dụng kia để bụng như vậy, hắn đã không có tư vị gì. “Các cậu có phải là đàn ông không thế, đối hắn tốt như vậy để làm chi? Nếu không phải gian phu Vĩnh Trình kia của hắn giở trò quỷ, chúng ta cũng không phải chật vật như vậy!” Hắn vỗ cái bàn, đáng sợ tới mức bồi bàn thiếu chút nữa làm đổ canh. Bả vai nam nhân run lên, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Nhiên Nghị, nam nhân chỉ mân môi, không nói được một lời nhìn hắn náo loạn. “……” “……” “Đợi đến lúc chúng ta đều tiêu, tôi xem hai cậu còn có tư cách gì cùng hắn một chỗ, đến lúc đó hắn khẳng định sẽ cùng gian phu kia của hắn chạy trốn!” Nhiên Nghị lạnh lùng nhìn ba người, có chút mùi vị chế giễu. ( Beta: Thằng nhóc này, càng nói càng gợi đòn là thế nào nhỉ =.=) (editor: =.,=) Thư Diệu và Lâm Việt tựa hồ đều bị hắn mắng sửng sốt. Mọi người không chừng đều đã quên, trước khi có được nam nhân thì tất yếu phải có được quyền thế, chỉ có như vậy mới có thể nắm trong tay thứ mình muốn. “Cậu không cần nói thêm nữa.” Thư Diệu mỏi mệt tỏ vẻ, không muốn nghe lời lẽ bất kính của của hắn đối với nam nhân. “Nói nữa cũng vô ích ……” Lâm Việt cũng nhắc nhở Nhiên Nghị, tâm tình ba người đều bao phủ ở trong nguy cơ khó khăn. Cả buổi tối Nhiên Nghị đều phiền muộn uống rượu, uống một ly lại một ly, Thư Diệu và Lâm Việt cũng không có khuyên hắn. Ai cũng biết hắn ở cục chính trị lăn lộn thật không dễ dàng, nam nhân đã có chút sợ hãi ánh mắt Nhiên Nghị, ánh mắt cười nhạo kia của Nhiên Nghị thật tổn thương tự tôn nam nhân. Nhiên Nghị mồm to uống một ly rượu mạnh, rượu kia khiến miệng hắn có chút phiếm hồng, hơn nữa làn da trắng nõn dưới ngọn đèn vàng tràn ngập cảm giác yêu dị, hắn vẫn duy trì thanh tỉnh vỗ vỗ vai Lâm Việt: “Rốt cuộc nghĩ ra biện pháp nào chưa, người của Tây khu bên kia, rốt cuộc cậu có nhận thức ai hay không? Hiện tại chỉ có thông qua các mối quan hệ của thế giới ngầm để xử lý mà thôi.” Lâm Việt chậm rãi lắc đầu, Thư Diệu cũng nhíu mày. Nam nhân chậm rãi từ trong túi lấy ra một danh thiếp, đặt ở trong tay Lâm Việt: “Đây là danh thiếp công nhân quét dọn tìm được ở trong phòng cậu hồi chiều.” “Anh chen miệng vào làm cái gì, chúng tôi bàn chuyện đứng đắn, tấm danh thiếp rách nát kia của anh có ích lợi gì!” Nhiên Nghị “shit” vài tiếng (*mài kéo cắt lưỡi*), cười nhạo nam nhân yếu đuối, cười nhạo nam nhân chỉ biết nói toàn chuyện gà vịt ở thời khắc mấu chốt. Lâm Việt liếc mắt nhìn tấm danh thiếp một cái: “Có cách rồi, tìm người của Thanh bang hỗ trợ giải quyết.” Nhiên Nghị thiếu chút nữa bị rượu làm cho sặc: “Đừng nói giỡn, Thanh Dương sao có thể giúp tôi, hôm trước mới thu của bọn họ một đám hàng! (đời ca chỉ có gây thù chuốc oán thôi =..=)” “Thanh Dương, chính là thiếu chủ của Thanh bang kia sao? Đúng là tôi sớm đã từng nghe đến.” Thư Diệu bắt đầu lo lắng, “Thanh bang mấy năm trước thì còn có thể, mấy năm nay thế lực ở Tây khu đã yếu đi rất nhiều.” “Thực lực yếu không quan hệ, quan trọng nhất là ở nhân mạch.” Lâm Việt đem danh thiếp đặt lên bàn. Nam nhân cúi đầu, không muốn gia nhập cuộc thảo luận. “Lâm Việt, cậu đi nói chuyện với hắn, Thanh Dương và chú Vĩnh Trình có quan hệ không tồi. Nếu khiến cho Thanh Dương ra mặt, Vĩnh Trình sẽ không có biện pháp hành động.” “Đúng.” Thư Diệu gật đầu, đồng ý phương pháp của Nhiên Nghị. “Tôi với hắn không quen, chỉ có lần trước ở bữa tiệc hắn cho tôi danh thiếp.” Lâm Việt bưng chén rượu lên, tao nhã nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt hắn lại chuyển sang dừng lại ở trên thân nam nhân đang cúi đầu ăn, hắn do dự mở miệng: “Anh hai, lần này anh nhất định phải giúp em……”