Nam nhân luôn tự trách bản thân, có lẽ lúc đó hắn không nên đưa Vĩnh Trình về nhà, không cho Vĩnh Trình ở lại nhà mình, Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi có thể đã không đến với nhau. Nhưng điều làm hắn thương nhất chính là Tâm Nghi từ trước đến nay không nói cho hắn biết chuyện này, như vậy Tâm Nghi tự nguyện để... Nhưng vậy có thể nói, Tâm Nghi không hề yêu hắn... Điều đó có thể chứng minh rất nhiều điều, nam nhân hồi tưởng thời gian sống cùng Tâm Nghi, Tâm Nghi cho đến bây giờ cũng chưa từng chủ động cùng hắn sống cuộc sống ân ái vợ chồng, có đôi khi nam nhân nói không trở về nhà, Tâm Nghi ngược lại thật cao hứng. Ngón tay nam nhân run run xoa xoa huyệt thái dương, không dám tiếp tục nghĩ đến nữa. Lúc hết giờ, nam nhân cùng trợ lý ra khỏi trường quay, nhìn thấy Lâm Việt lái xe đến đón mình, Lâm Việt một thân thường phục sạch sẽ, mỗi một động tác đều rất thanh táo, cậu mỉm cười với nam nhân, nam nhân nhìn thấy cậu cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, nói lời tạm biệt với trợ lý rồi lên xe cùng Lâm Việt trở về. Lâm Việt cảm thấy khó mà nói với nam nhân chuyện ly hôn, cậu lại nhìn thấy dao động trong mắt nam nhân, nhưng là cậu không muốn buông tha cho ngốc nam nhân Lâm Mộ Thiên này, cho nên cậu muốn nam nhân cùng loại đàn bà ngoại tình sau lưng chồng tên Tâm Nghi đó ly hôn. Nam nhân nắm lấy đơn ly hôn, không nói gì, trong nội tâm lại kịch liệt mâu thuẫn, nghĩ đến bản thân đã làm chuyện có lỗi với Tâm Nghi, lại nghĩ đến Tâm Nghi đối với mình không hề có tình yêu, người mà Tâm Nghi yêu là Vĩnh Trình... Qua nửa ngày, nam nhân mới nhỏ giọng nói: "Cái này... anh cứ giữ đã, chờ gặp cô ấy rồi nói sau." Nam nhân cất lá đơn đi, nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi, Lâm Việt biết mìh đã thành công, cậu rất hiểu nam nhân, nam nhân khi đã nhận lấy lá đơn, đã nói lên được nam nhân trước đó chắc hẳn đã nghĩ tới việc này. Tin tức tốt này làm cho Lâm Việt càng vui vẻ, cậu liền một câu "anh hai" hai câu "anh hai" gọi cả đêm, cả đêm Lâm Việt chỉ là đơn thuần ôm nam nhân ngủ, cậu biết nam nhân đang bất an, cho nên cậu ôm nam nhân thật chặt, nhưng vẫn còn chút tiểu tâm cẩn thận không xúc phạm đến nam nhân, nam nhân nằm trong chăn khứ giác tràn đầy hơi thở của Lâm Việt, hắn cũng không chán ghét cảm giác này, ngược lại còn thấy ấm áp, hắn cũng dần dần tiếp nhận nụ hôn của Lâm Việt, đương nhiên là nụ hôn trước khi ngủ mỗi đêm. Hôn nhau thật lâu sau, Lâm Việt mới lưu luyến rời nam nhân, ôm nam nhân thành thực đi ngủ. Kỳ thật có đôi khi cũng không phải có cảm quan đặc biệt mới có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương, như cảm giác hạnh phúc thản nhiên như bây giờ, làm cho Lâm Việt có một cảm giác tuyệt vời của cuộc sống lứa đôi. Cậu cũng không thích đàn ông, nhưng cậu thích ngốc nam nhân Lâm Mộ Thiên này, hơn nữa cậu không ngại chuyện nam nhân là anh trai ruột của mình, vì điều đó có nghĩa là cậu đang có một phần thắng lợi,cậu cùng nam nhân có chung một dòng máu, đó là sự thật. Những ngày kế tiếp trôi qua rất nhanh, hằng ngày nam nhân đều đến trường quay, Lâm Việt cùng Thư Diệu luôn chia thời gian đến đón nam nhân, nam nhân cũng nhận thấy sự ăn ý đó, hắn không có cách nào cự tuyệt việc Thư Diệu cầu hoan, càng thêm không có dũng khí đẩy Lâm Việt ra, khiến cho nam nhân cảm thấy may mắn chính là hai người không làm cho hắn cảm thấy đau, dần dần cũng quen với loại quan hệ dị dạng này.