Đầu lưỡi của Lâm Việt chạm đến từng góc trong miệng hắn, nhẹ nhàng ôn nhu nhưng so với ánh mắt ngày càng tối đen kia hoàn toàn không thích hợp. Lâm Việt nhanh nhẹn nhận thấy được Lâm Mộ Thiên muốn cắn đầu lưỡi của cậu, hắn nhanh tay nắm lấy cằm của Lâm Mộ Thiên, khiến cho đối phương hé miệng, hắn nghiêng đầu, chóp mũi cả hai chạm vào nhau. Đầu lưỡi linh hoạt kia của Lâm Việt, quấn quanh lấy đầu lưỡi đang liều mạng trốn tránh của hắn, lại nhợt nhạt khiêu khích. Lâm Mộ Thiên nhắm mắt lại, ngăn nước mắt chảy ra. Rất nhanh, Lâm Việt ngừng hôn Lâm Mộ Thiên, cậu khởi động thân thể, nắm lấy cằm Lâm Mộ Thiên, khiến cho đối phương hé miệng, lại thẳng lưng, đem dục vọng của minh đưa vào trong miệng Lâm Mộ Thiên. Sắc mặt Lâm Mộ Thiên nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn không thể tin được bản thân lại hàm chứa cái kia của Lâm Việt.... Trong lòng của Lâm Việt tràn ngập khoái cảm trả thù, cậu hy sinh nhiều như vậy, đợi lâu như vậy, lần này nhất định phải thắng. Lâm Việt thấp đầu chăm chú nhìn vào Lâm Mộ Thiên, đưa tay ôm lấy đầu hắn: "Chuyên tâm ngậm láy, nhìn tôi, không cho nghĩ đến kẻ khác." Ngoài cửa số mưa sa gió giật, tiếng sấm nổ vang. Bên trong, chỉ còn lại một mạt đèn bàn mờ nhạt, ngọn đèn lờ mờ, lại thêm hơi thở tình dục, tiếng hô hấp nặng nề, cùng tiếng nghẹn ngào khó nhịn, hòa vào cùng nhau. Giường lớn theo động tác lưng đưa đẩy của Lâm Việt mà kịch liệt lay động. Lúc này. Điện thoại trong phòng lại đột nhiên vàng lên, Lâm Mộ Thiên tràn ngập hy vọng nhìn về phía điện thoại, Lâm Việt cũng không chút kiêng kị ấn nút không nghe, động tác của Lâm Việt lại vẫn không ngừng lại, khiến cho Lâm Mộ Thiên vẫn chìm trong tiếng hỏa dục. Lâm Mộ Thiên chỉ có thể phát ra tiếng cầu xin "Ư ư ư" "Là đại thúc sao?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm của Nhiên Nghị. "............." "Đại thúc, tôi là Nhiên Nghị, sao giờ này còn còn chưa đến?" Nhiên Nghị bất mãn hỏi, đầu kia điệnt thoại truyền đến tiếng nữ giới vui cười, nghe không rõ ràng lắm đang nói cái gì. Lâm Mộ Thiên quay đầu cầu cứu điện thoại, nhưng trong miệng vì hàm chứa thứ kia của Lâm Việt, khiến hắn không có biện pháp mở miệng cầu cứu. "Tôi không phải Lâm Mộ Thiên, tôi là Lâm Việt." Lâm Việt không chút để ý trả lời điện thoại của Nhiên Nghị ngày đó. Lâm Việt cúi thấp đầu hướng Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười "ôn nhu" đáng sợ, hắn rõ ràng đã nhìn thấy hàn ý trong mắt Lâm Việt, thân thể không khỏi run cả lên. Lúc này, Lâm Việt loan hạ thắt lưng, dục vọng ra khỏi miệng hắn, cũng nâng mặt hắn lên, nặng nề hôn lên cái miệng đang muốn cầu cứu của hắn. Đôi môi của hắn bị Lâm Việt hôn đến nóng rực, hôn thật sự chặt, đối phương mút vào cái miệng đang muốn mở ra kêu gào của hắn. "A, hóa ra là Lâm Việt, tôi nói đúng lại, đại thúc tiếp điện thoại sao lại không nói lời nào. Lâm Việt, đại thúc đã ngủ chưa?" Thanh âm của Nhiên Nghị tiếp tục vang lên ở đầu kia điện thoại. Lâm Việt mút lấy môi dưới của Lâm Mộ Thiên, hạ giọng đối với Lâm Mộ Thiên cảnh cáo: "Anh tốt nhất hiểu rõ, vạch trần tôi, anh cũng không tốt đẹp gì đâu." Trong giọng nói ôn nhu của cậu lại lộ ra cảnh cáo. Lời nói của Lâm Việt đánh vào chỗ yếu của hắn, nếu loại chuyện này bị người thứ ba biết được, trước sau gì cũng không tự hào gì, hắn không muốn những người khác trong tổ nhìn hắn bằng ánh mắt khác đối đãi hắn. Hơn nữa, Lâm Việt nay lại là em ruột của hắn, loại chuyện hoang đường này nói ra chỉ có thể làm cho hắn ghê tởm. Đây là nút thắt trong lòng không thể giải được! Dục vọng của Lâm Việt lại nhồi vào miệng hắn, làm cho hắn không thể nói nên lời, hơn nữa Lâm Việt lại kềm chặt tay chân hắn, làm cho hắn chẳng có đường sống để phản kháng. "Anh ấy hiện đang ở cạnh tôi, tôi đưa anh ấy nghe điện thoại." Ngoài dự kiện, Lâm Việt đột nhiên muốn hắn nói chuyện cùng Nhiên Nghị, ngay lúc hắn trong trạng thái nghi hoặc. Lâm Việt đưa tay bắt lấy điện thoại ở đầu giường, đưa điện thoại đến bên cạnh hắn, đại thúc vẫn mở nút nghe như trước. Dục vọng của Lâm Việt, nhanh chóng rời khỏi khoang miệng thấp nhiệt của Lâm Mộ Thiên. Lâm Mộ Thiên thiếu chút nữa nôn ra, hắn chỉ có thể cưỡng trụ dũng động trong lòng, chậm rãi nói vào điện thoại: "Nhiên... Nhiên Nghị à, tôi hôm nay không đến được.... ư..." Nói chưa xong, đôi môi lại lần thứ hai bị Lâm Việt bắt lấy, đầu lưỡi thấp nhuyễn của lt hoa nhập vào trong miệng nóng cháy của hắn. Giờ phút này, khi đối mặt với Lâm Việt, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi, cái loại cảm giác áp bách đáng sợ này, vượt qua cả uy hiếp chân thật trên thân thể. Hắn chưa bao giờ cùng nam tính từng có tiếp xúc thân thiết như thế, khiến cho nội tâm của hắn cảm giác bi ai sâu sắc, mà giờ phút này thanh niên ở trên người xâm phạm hắn, không phải người khác, mà chính là em trai ruột của mình. Cảm giác sỉ nhục phi đạo đức này, khiến trái tim run rẩy. "Cảm giác thế nào, kỹ thuật của tôi được không?" Lâm Việt thấp đầu, tiếp tục hôn môi hắn. Đầu lưỡi của hắn bị Lâm Việt mút sâu vào dây dưa. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng dâm mỹ khi đôi môi triển động, mà điện thoại lại để bên cạnh hai người. Trái tim của Lâm Mộ Thiên khẩn trương đến mức muốn nhảy ra, hắn chỉ có thể cố nén khó chịu, im lặng giãy dụa.