"Cậu phải nhớ kỹ đã đồng ý với tôi." Nhiên Nghị nhắc nhở Lâm Việt, y biết rõ Lâm Việt kẻ này chưa bao giờ chịu thiệt thòi, "Lần này là cậu tự nguyện dùng tiền của cậu, công ty của cậu, thậm chí tiền đồ của cậu để đổi lấy Lâm Mộ Thiên, không nghĩ đến cậu cũng có ngày này, Lâm Mộ Thiên tên đần đó bổn sự cũng không nhỏ nhỉ." "Đừng nói nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ đáp ứng cậu không vồ lấy công ty của Thư Diệu, kỳ thật chuyện của cậu ta, tôi cũng chưa từng đồng ý với cậu." Lâm Việt cau mày, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ bất mãn. "Được rồi! Tôi nghĩ lúc muốn gặp Lâm Mộ Thiên, cậu cũng đừng ra vẻ không cho tôi gặp hắn." Nhiên Nghị bước nhanh về phía trước, tựa hồ muốn đột hiển địa vị vượt trội của mình, hai tuấn nam lôi kéo không ít ánh mắt, Nhiên Nghị coi như chốn không người cảnh cáo Lâm Việt, "Còn có, cậu tốt nhất đừng để Vĩnh Trình thấy hắn, nếu cậu muốn chúng ta chết sớm, thì cứ trực tiếp tặng Vĩnh Trình là được." "....." "Tôi thấy, cậu chính là luyến tiếc Lâm Mộ Thiên." "Không cần cậu phải nói, tôi cũng sẽ không cho anh ấy gặp Vĩnh Trình." "Tên kia, chính là kẻ địch của chúng ta, tôi hy vọng cậu nhớ kỹ." Hai người vừa đến trước phòng bệnh, liền ngừng cước bộ, nghe được trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ mê loạn, hai người đồng thời sửng sốt, ai cũng có thể nghe ra được đây là thanh âm hoan ái. Trầm thấp, giống như ma chướng bay chung quanh tứ phía. Xuyên qua khe cửa hẹp, có thể thấy được căn phòng u ám, hai thân thể giao triền thật sâu, Nam nhân nằm ở trên giường, hai chân vờn quanh hông Thư Diệu, hai tay Thư Diệu cố gắng ôm trọn tấm lưng run rẩy của Nam nhân, vừa nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Nam nhân, vừa đĩnh động phần eo ôn nhu tiến vào cơ thể Nam nhân, cảm thụ được phía bên trong chặt chẽ nóng rẫy. "Đau không?" Thư Diệu hôn lên khuôn mặt Nam nhân, thăm dò cảm xúc của Nam nhân. Nam nhân chậm rãi lắc đầu, hé miệng đón nhận nụ hôn của Thư Diệu, hai tay Nam nhân ôm lấy cổ đối phương, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đối phương, thả lỏng cơ thể khiến đối phương có thể tiến vào càng sâu. Thư Diệu đối với phản ứng của Nam nhân vừa lòng cực điểm, cùng thân thể chặt chẽ của Nam nhân dính sát vào nhau, cảm thụ mỗi tấc da thịt Nam nhân, thậm chí cùng Nam nhân hít chung một không khí, làn da cọ vào làn da sinh ra một nhiệt lượng mờ ám, cùng cảm giác tê dại, khiến cho Thư Diệu muốn ngững cũng không được, anh nhẹ nhàng nhếch eo lên, mỗi một lần đi vào vừa thâm sâu vừa chính xác, mái tóc đen mượt theo mỗi lần mà lay động, mồ hôi từ chóp mũi rơi xuoosgn trên người Nam nhân. Loại cảm giác nóng rựa lại dày vò, tựa hồ còn mang theo một khoái cảm khó tỏ, Nam nhân thiếu chút nữa thét ra tiếng, hắn chỉ có thể đi theo dục vong, ôm sát lấy Thư Diệu, mở ra đôi môi, để cho kẻ phía trên mình còn chưa ngừng lại cùng mình hôn môi, nụ hôn của Thư Diệu thực nhu hòa, thong thả lại nhiệt tình, Nam nhân cũng không chán ghét nụ hôn như vậy, hơn nữa mỗi lần ra vào của Thư Diệu trong thân thể Nam nhân cũng luôn ôn nhu, phi thường bận tâm đến cảm xúc của Nam nhân. "Thoải mái không?" Thư Diệu nương theo động luật ôn nhu, thâm tình nhìn vào đôi mắt của Nam nhân. Nam nhân đỏ mặt, quay đầu không nhìn Thư Diệu. Đàn ông khi ở trên giường, khó tránh khỏi sẽ có một vài câu kích thích bạn tình, Thư Diệu nhìn thấy Nam nhân đỏ mặt, liền thêm sức ôm chặt lấy Nam nhân, những nụ hôn khẽ khàng rơi xuống mặt Nam nhân.