Đại Thúc Ngộ Thượng Lang
Chương 10
Hắn ngạc nhiên nhìn thấy ngón tay thon dài của Lâm Việt, động tác ôn nhu, chẫm rãi cởi bỏ áo của hắn, cho đến khi quần áo rộng mở, da thịt của hắn..... cơ hồ hoàn toàn bại lộ trong không khí, hiện ra trước mặt Lâm Việt.
Hắn khẽ trừng mắt.....
Trong não trống rỗng.
"Lâm Mộ Thiên, anh nghìn vạn lần đừng nhắm chặt mắt, nhất định phải hảo hảo nhìn thấy anh là được đàn ông "yêu thương" như thế nào." Lâm Việt chậm rãi cúi đầu, hé miệng, cằm ôn nhu hàm lấy "quả thực" ngây ngô trước ngực hắn....
Lâm Mộ Thiên trong đầu nhất thời nổ tung, nghiêm mặt đỏ lên, không thể tin nhìn Lâm Việt, nó thế nhưng liếm cắn nhũ thủ của hắn.....
"Em có biết hiện tại em đang làm cái gì không?! Lâm Việt, em.... em buông ra mau, anh không phải....."
Anh không phải đồng tính luyến ai.....
Những lời này Lâm Mộ Thiên còn chưa nói ra, Lâm Việt vương tay nhẹ nhàng niết lộng nhũ tiêm bên kia của hắn, vừa mút vừa liếm, bất thình lình kích thích, khiến hắn cắn chặt môi.
Gương mặt tuấn mỹ của Lâm Việt tiến đến trước mắt hắn, cúi đầu hôn lấy hai má phiếm hồng, hắn dùng lực giãy dụa, muốn giãy, nhưng hai tay lại bị còng tay gắt gao khóa lấy, không thể thoát khỏi kềm chế, giãy dụa cuối cùng cũng chỉ phí công.
"Đừng lộn xộn, tay anh đã chảy máu rồi." Lâm Việt dán lấy hắn, vừa nhẹ giọng bên tai nói xong, vừa khẽ cắn bên tai hắn.
"Anh không có thứ ham mê này, Nhiên Nghị còn đang chờ anh, em thả anh ra đi." Lâm Mộ Thiên biết thanh âm của mình đang run rẩy.
Mưa ngoài trời, cứ như trước không ngừng.
Trong phòng, tràn ngập tiếng thở dốc khiến người đỏ mặt.
Lâm Việt ôm lấy mặt hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào mình, hắn nhìn thấy, sự ôn nhu còn sót lại trong đôi mắt Lâm Việt, đang dần biến mất.
"Anh còn nhớ hay không, mười ba năm trước, một đứa bé năm tuổi, bị lão ba của anh nhẫn tâm đuổi ra khỏi Lâm gia, còn nhớ rõ không?" Lâm Việt ngữ khí trào phúng hỏi hắn, hai tay còn đang vuốt ve trên người hắn.
Nháy mắt, sắc mặt Lâm Mộ Thiên trở nên xanh mét.
Lâm Việt thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, ánh mắt cũng lóe lên, càng thấy hắn khó chịu, Lâm Việt liền cười đến càng vui vẻ.
"Em là...." Lâm Mộ Thiên run rẩy đôi môi, không ngừng lắc đầu. Không! Không phải.... người nọ không phải đã chết rồi sao....
"Anh là không phải rất sợ tôi trở về báo thù sao, vẻ mặt hiện tại của anh nói lên anh rất sợ tôi đúng không?" Lâm Việt vừa lòng nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi đầy kích động của hắn, thừa dịp lúc hắn khiếp sự, liền đưa tay mạnh mẽ kéo lấy, xả quần hắn xuống.
"A!" Lâm Mộ Thiên kinh hô, trong lòng tràn ngập cảm giác bị vũ nhục. Chính mình là đàn ông, không nên như vậy, không được như vậy! Hắn đã nói rõ ràng, vì cái gì Lâm Việt còn muốn đối với hắn như vậy?
Thân thể bị bại lộ khiến Lâm Mộ Thiên đầy bụng khuất nhục, hắn dùng lực cắn chặt đôi môi, ánh mắt gắt gao trừng nhìn kẻ trước mắt, Lâm Việt đùa bỡn hai điểm trước ngực hắn, thường thường còn ở trước ngực hắn cắn một cái.
Lâm Việt.... không nên như thế....
"Cha của anh ngay cả người đàn bà của mình cũng nhẫn tâm giết, lão ta thực không phải là người, lúc đó anh cũng đã mười hai, mười ba tuổi rồi, anh sẽ không quên được ái đêm tanh mùi máu đó đi!"
"Đừng nói nữa...." Lâm Mộ Thiên cảm thấy sợ hãi.
"Anh còn nhớ rõ đúng không, lão cha của anh quả thực là thằng điên!"
"Ư...."
"Chết sớm như vậy là xứng đáng! Đây là báo ứng! Báo ứng!" Tiếng cười càn rỡ của Lâm Việt làm cho hắn trong lòng khó chịu.
"Không phải, không phải...." Lâm Mộ Thiên lắc đầu, nhưng lại không thể phủ nhận ba của mình đã làm quá nhiều chuyện xấu, cuối cùng mới thê thảm như vậy, nhưng người kia thủy chung là ba của hắn!
Hắn không muốn ai lại vũ nhục người cha đã khuất của mình!
"Cha của anh một cây đánh chết mẹ tôi, mẹ tôi năm đó là người đàn bà mà lão yêu nhất, anh nói lão như thế nào mà hạ thủ được?"
Giờ phút này, Lâm Việt giống như biến thành một tên ác quỷ từ địa ngục, nụ cười của Lâm Việt tuy rằng rất đẹp, nhưng trong mắt hắn lại rất đáng sợ!
"Cho dù người đàn bà của lão có tình nhân bên ngoài, lão cũng không thể tùy tiện giết người, lão đúng là phát rồ, anh nói có phải hay không?" Môi Lâm Việt dán lên ỏổ hắn, lúc nặng lúc nhẹ liếm cắn.
"Khốn nạn câm mồm! Không cho mày vũ nhục ba tao!" Lâm Mộ Thiên không thể nhịn được nữa kêu lên, ba hắn đã chết, Lâm Việt sao lại đối với người chết còn ác độc như thế!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
38 chương
41 chương
39 chương
102 chương