Hướng Nam hoàn toàn đứng hình. Mãi đến khi Cao Hách kéo tay y y mới phục hồi lại tinh thần, mới ý thức được mình nên nhường đường cho hai người trước mặt. Y vội vã lùi lại để hai người tiến vào. Trong phòng khách, Hướng Nam đưa chén trà cho hai người khác, Cao Hách mở miệng nói: “Đây là Hướng Nam. Đây là anh cả của tôi – Cao Hạo, đây là Lăng Na.” Cao Hách lúc giới thiệu đã coi Lăng Na như người lạ Hướng Nam lần đầu tiên gặp mặt mà giới thiệu. Nghĩ đến Cao Hách làm như vậy là không muốn Cao Hạo biết Lăng Na từng tới đây, mắt Hướng Nam liếc về phía Cao Hách, trong lòng càng thêm chắc chắn quan hệ giữa hai người này không bình thường. Ấn tượng vốn tốt đẹp về Cao Hách trong lòng Hường Nam liền sụp đổ. Chuyện người khác y không cần quản, cũng quản không nổi. Hướng Nam nhắc nhở mình như vậy. Căn cứ vào lễ nghi, y chào hai người một tiếng. Lăng Na không để ý y, nhưng Cao Hạo rất thân thiết, ôn nhu cười với y. Cao Hạo hỏi Cao Hách: “Tay em bác sĩ bảo thế nào?” Một lời này của Cao Hạo, tỏ rõ vừa rồi gọi điện tới là hắn. “Không sao, chỉ một, hai tuần là có thể ổn rồi.” Cao Hách nói rất nhẹ nhàng. Thương gân động cốt một trăm ngày, Hướng Nam sợ hắn về sau sẽ bị đau nhức phong thấp linh tinh gì đó, vẫn luôn lo lắng cho hắn. Lăng Na không ngồi xuống, cô nhìn bát cháo trắng trên bàn ăn có chút kinh ngạc. “Anh không ăn cơm sao?” Cao Hách rất ghét cháo trắng, điều này cô biết rõ. Cao Hạo nghe vậy cũng nhìn qua. Trên bàn đặt một bát cháo trắng lớn, một đĩa thức ăn, cháo trong hai chiếc bát nhỏ một bát thì đều chưa động tới, một bát bên trong có thức ăn, đã ăn được hơn nửa. Hai vị khách đều biết Cao Hách không ăn cháo, cho nên đều nhất trí cho rằng người ăn cái bát kia là Hướng Nam. Cao Hạo tao nhã nhìn thấy thì không thấy làm sao, ngược lại Lăng Na dường như rất có ý kiến. Ánh mặt cô tràn đầy nhuệ khí, trừng Hướng Nam: “Sao ông có thể ích kỷ như vậy a?” Cao Hạo cùng Hướng Nam đều ngẩn người ra. Ý tứ rất rõ ràng, là mắng Hướng Nam mặc kệ Cao Hách có ăn hay không, bản thân ăn no là đủ. Cao Hạo liếc về phía Lăng Na đang mở miệng mắng người, Cao Hách ở bên cạnh lại chẳng có phản ứng gì. Cao Hách coi như Lăng Na chưa nói gì, hỏi Hướng Nam: “Không phải nói phải uống thuốc sao?” “À, đúng rồi.” Lực chú ý của Hướng Nam bị di chuyển. Y gật đầu, sau đó nhíu mày: “Nhưng cậu còn chưa ăn hết cháo.” Như vậy uống thuốc vào sẽ đau dạ dạy. “Cậu mau ngoan ngoãn ăn hết cháo đi, tôi đi lấy nước cho cậu uống thuốc.” Thái độ dỗ dàng trẻ con của Hướng Nam khiến cho Cao Hạo ở bên cạnh cảm thấy rất thú vị, lại khiến Lăng Na nhướn mày. Cao Hách vẫn có thể hoạt động tay trái, cầm thìa tự múc cháo cho mình ăn là hoàn toàn có thể làm được, thế nhưng hắn cự tuyệt. “Cháo thôi không ăn nữa.” “Không được.” Lời Cao Hách làm lông mày Hướng Nam nhíu chặt lại. Hướng Nam sao lại không biết trong lòng Cao Hách đang nghĩ gì. Cao Hách ước không được bát cháo kia cách mình thật xa. Tính trách nhiệm nổi lên, Hướng Nam đại thúc bướng bỉnh hẳn. Y không để ý tới trong phòng còn có hai người khách, ấn Cao Hách ngồi xuống ghế sofa, sau đó đến trước bàn cơm cầm lấy bát cháo đang ăn dở mang tới trước mặt Cao Hách. Quấy quấy cháo trong bát, Hướng Nam múc một thìa đưa đến bên môi Cao Hách. Khiến hai người bên cạnh kinh ngạc chính là, Cao Hách do dự một chút, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn vào. Không ngờ Hướng Nam có thể làm em trai mình nghe lời như vậy, Cao Hạo có chút ngạc nhiên. Khác với hắn, Lăng Na đứng bên cạnh sắc mặt khá không đẹp. Cô hếch cằm có chút bất thiện nhìn chằm chằm Hướng Nam. Trong lòng cô, địch ý đối với Hướng Nam đã không ngừng tăng tiến. Hướng Nam cho Cao Hách ăn hết cháo rồi để y uống thuốc. Trong phòng còn có khách, Hướng Nam đang đói cũng không không biết xấu hổ mà ở chỗ này ăn để người khác nhìn. Y đem thức ăn dọn vào trong phòng bếp, sau đó nhanh chóng giải quyết cái bụng rỗng của mình. Rửa sạch bát thu dọn hết tất cả mọi thứ rồi đi ra, hai anh em nhà kia đã ra ban công nói chuyện phiêm. Lăng Na bị vứt bỏ cô đơn ngồi trong phòng khách, Hướng Nam thấy nàng không có việc gì, tốt bủng hỏi: “Có cần bật TV lên xem không?” “Khỏi.” Cô nhìn cũng chả thèm nhìn Hướng Nam, lạnh lùng cự tuyệt. Lòng tốt bị từ chối, Hướng Nam tự thấy không thú vị. Y cũng không có ý ngồi tiếp chuyện Lăng Na, đành vào trong bếp. Không lâu sau, Cao Hách bước vào. “Hôm này anh chuẩn bị năm phần cơm tối nha.” Năm phần cơm. Nói vậy là sẽ có người nữa tới? Hướng Nam gật đầu. Tủ lạnh Hướng Nam vừa nạp đầy, làm bữa tối cho năm người vẫn dư dả. Số lượng nhiều, thời gian làm cũng khá lâu. Hướng Nam ra phòng khách nhìn một lúc, sau đó quyết định lập tức làm. Chỉ là Hướng Nam không ngờ tới y ở trong bếp bận rộn gần một tiếng đồng hồ, Cao Hạo đột nhiên bước vào chào nói phải về. “Cậu phải đi sao?” Hướng Nam rất ngoài ý muốn. Y ngẩng đầu lền nhìn Cao Hách đứng sau xe lăn Cao Hạo, sau đó ánh mắt y lại quay lại nhìn Cao Hạo. “Không phải nói ở lại ăn cơm sao?” Cao Hách vừa rồi bảo y chuẩn bị phần ăn dành cho năm người mà. Cao Hạo lắc đầu, tao nhã mỉm cười vươn tay ra về phía Hướng Nam, nói: “Rất vui được quen biết anh.” Sụ khách khí của Cao Hạch làm Hướng Nam có chút thụ sủng nhược kinh. Hướng Nam vội lau lau tay vào tạp dề, nắm lấy tay Cao Hạo, nói: “Tôi cũng vậy.” Bên ngoài, chuông cửa reo vang. Hướng Nam nghĩ thầm hẳn là người khác khác đến. Y mỉm cười với Cao Hạo rồi chạy ra mở cửa. Không ngờ Lăng Na đứng trong phòng khách động tách nhanh hơn Hướng Nam một chút. Cửa vừa mở ra, một bóng người lập tức nhào về phía Lăng Na. Tiếp đó ‘Oa’ một tiếng, Lăng Na bị coi như rắn rết mà đẩy ra xa. Lăng Na đứng không vững, lảo đảo đủng phải Hướng Nam ở đằng sau. Mắt phái Hướng Nam đột nhiên nháy. Điềm xấu như vậy, Hướng Nam biết… Là tên tiểu thiếu gia Thiếu Kiệt đến tìm phiền toài kia hoa lệ xuất hiện rồi!