An Dật gần đây rất bận, phi thường bận, mỗi ngày ra ngoài từ sáng sớm, bốn năm giờ sáng hôm sau mới về, vốn tưởng là hai người ở cùng một chỗ, vậy dù sao mỗi ngày cũng có thể gặp mặt, thế nhưng hiện tại Thẩm Trác Hi đã mấy ngày không cùng An Dật hảo hảo nói vài câu rồi, mỗi ngày lúc An Dật trở về y đã sớm ngủ thiếp đi, buổi sáng An Dật còn dậy sớm hơn y, kiên trì mà luyện Thái Cực của hắn, khiến Thẩm Trác Hi oán giận lắm, nhìn hắn rõ ràng rất mệt, tại sao không ngủ thêm một giấc chứ, ngay cả y thấy cũng đau lòng thay hắn. An Dật hàng năm có thể kiếm được số tiền mà một số người cả đời cũng không kiếm được, nhưng cũng không phải không có đạo lý, mỗi ngày ngủ chỉ có hai ba tiếng, đầu tư phiêu lưu mạo hiểm cực kỳ, này căn bản chính là đang đem tuổi thanh xuân đổi lại. Thẩm Trác Hi đau lòng, càng đối tốt với hắn hơn, ngoan ngoãn phục tùng, cái gì cũng thuận theo ý muốn của An Dật, trừ một chuyện An Dật bảo y buổi tối không cần chờ hắn. Y chỉ muốn nhìn An Dật một chút, nghe được An Dật nói chuyện, dù chỉ là một câu, “Tôi về rồi đây”. Về phần có thể làm cho An Dật lao sư động chúng (*), chắc chắn là hoạt động cực kì lớn, nhưng cổ phiếu kỳ hóa ngoại hối tăng hay giảm, rồi có bao nhiêu công ty vì lần rung chuyển này mà phá sản lại có liên quan gì với y chứ, cho dù hiện tại công ty y đang làm bị phá sản y cũng không quan tâm, y chỉ cần An Dật của y khỏe mạnh vui vẻ. (*) lao sư động chúng: điều động binh lực Thẩm Trác Hi ôm chân cuộn mình ngồi trên sô pha, nhàm chán chuyển kênh TV, đã gần năm giờ, An Dật sắp về rồi, chờ chờ rồi mơ mơ màng màng tựa lên đầu gối ngủ thiếp đi. Lúc An Dật đi vào, nếu không nhìn thấy đèn sáng và TV đang mở, thiếu chút nữa đã không phát hiện Thẩm Trác Hi cuộn lại thành một khối tròn trên ghế sô pha. Đi qua, ngồi xổm trước mặt y, nhìn y giống như con gà con mổ thóc gật gà gật gù. Thẩm Trác Hi kiên trì muốn đợi hắn về, thuyết phục không có kết quả, hắn cũng không có biện pháp bắt y, chỉ có thể nhanh chóng trở về, nhưng mỗi lần nhìn chăm chú vào tình hình biến động của thị trường chứng khoán liền hoàn toàn quên thời gian, ngay cả ăn cơm cũng phải là An Ninh ba lần bốn lượt gọi điện đến thúc giục hắn. Thương tiếc mà hôn lên trán y, chuẩn bị ôm y lên giường, Thẩm Trác Hi đã tỉnh dậy. “A, Cậu về rồi? Có đói bụng không? Tôi làm đồ ăn khuya”. “Ừm”. Kỳ thật An Ninh sớm kéo hắn đi ăn xong rồi, bất quá không muốn làm phật ý tốt của Thẩm Trác Hi, hơn nữa nếu nói tới An Ninh, người này cho dù biết bọn họ là anh em ruột, nói không chừng lại nghĩ lung tung. Đi theo Thẩm Trác Hi vào nhà bếp, hai người cũng không đến phòng ăn, Thẩm Trác Hi đem một chén canh nóng và cháo đặt lên bàn ăn nhỏ trong nhà bếp ăn ngay ở đây, An Dật uống vài ngụm canh, kéo người bên cạnh nhìn hắn ăn tới ôm vào lòng, quả nhiên trên người so với hắn mới từ bên ngoài trở về còn lạnh hơn. Nắm tay Thẩm Trác Hi, làm cho y ủ ngoài chén canh còn đang nóng, trừng mắt liếc người trong lòng, “Sau này nếu muốn chờ tôi, phải lên giường chờ”. “Ân” Thẩm Trác Hi gật đầu, cảm nhận được độ ấm bàn tay An Dật, lại nghĩ đến nghĩa khác trong câu nói của An Dật, đỏ mặt. An Dật nhìn căn bếp sạch sẽ một chút, nhíu nhíu mày đột nhiên hỏi, “Bữa tối anh ăn cái gì?” “Hả?” Thẩm Trác Hi không rõ An Dật làm sao đột nhiên hỏi cái này. Cái này, bữa tối? Y hình như quên ăn thì phải, bởi vì An Dật không về… An Dật bất đắc dĩ đảo mắt, nhìn vẻ mặt chột dạ của y đã biết không ăn, thật không rõ người rất thích tự mình nấu cơm mỗi ngày, làm sao một mình mình lại không biết nấu cho chính mình ăn chứ? An Dật bắt đầu cảm thấy hắn có thể là hiểu lầm Thẩm Trác Hi thích xuống bếp rồi. “A cái gì, há miệng”. Tức giận múc một muỗng cháo đưa vào miệng Thẩm Trác Hi, “Nhớ kỹ hảo hảo ăn cơm, bệnh đau dạ dày của anh mới khỏi chứ”. “Ừm”. Thành thật nhận sai, trái lại há miệng. Tại sao mới rồi y không cảm thấy đói, vừa được An Dật đút cho một muỗng cháo, y phát hiện y hình như thật sự là đói bụng. Nhắc tới bệnh đau dạ dày của y, dường như từ sau khi cùng An Dật sống chung thì không còn tái phát nữa, đại khái bởi vì mỗi ngày ăn cơm cùng An Dật, quy luật ăn uống không biết tốt hơn bao nhiêu so với trước kia, lại thêm không hút thuốc không uống rượu không dùng chất kích thích, sợ là muốn tái phát cũng rất khó. Bản thân An Dật cũng không ăn, trái lại từng muỗng từng muỗng đem cả chén cháo đều đưa vào bụng Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi bị An Dật đút đến nỗi thấy xấu hổ, mấy lần muốn đưa tay tự mình làm, đều bị An Dật ngăn cản, cũng liền thành thành thật thật mà há miệng ăn. “Lễ Giáng sinh các anh được nghỉ chứ?” Mặc dù không biết An Dật có ý tứ gì, bất quá vẫn là gật đầu. “Anh có hẹn hay là sắp xếp gì không? Nếu như không có, đưa thời gian nghỉ trống ra”. An Dật bưng chén đưa tới bên miệng y, ý bảo y uống hết canh đi. Hẹn tự nhiên là không có, từ sau khi thích An Dật, hình như đã không cùng người khác hẹn hò, về phần sắp xếp, công ty hàng năm đều có liên hoan Noel thì phải, bất quá cũng không phải chuyện của y, có xuất hiện hay không cũng không sao cả, hiển nhiên là An Dật quan trọng hơn rồi. “Có chuyện gì sao?” “Công việc của tôi xong hết rồi, nếu như anh có ngày nghỉ trống, chúng ta ra ngoài du lịch đi”. An Dật cười nói. Du lịch? Cùng An Dật? Y tự nhiên là cầu còn không được, vội vàng gật đầu đồng ý. “Vậy xem anh có thể nghỉ được mấy ngày, chúng ta sẽ quyết định đi đâu nhé?” An Dật hôn hôn khóe miệng y nói. Vì vậy đành khổ cho người trong công ty, nhìn thấy Thẩm tổng của bọn họ, cũng không biết phát điên gì, rõ ràng là chương trình sau kỳ nghỉ, toàn bộ yêu cầu hoàn thành sớm đến trước ngày nghỉ lễ Giáng sinh, phía dưới tự nhiên một loạt tiếng oán than, bất quá nhìn Thẩm tổng vẻ mặt nghiêm túc chăm chỉ, không một ai trong ban giám đốc dám lên tiếng, chỉ có thể như liều mạng mà đuổi kịp tiến độ. Thẩm Trác Hi nhìn bộ dáng bận bịu của cấp dưới, cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi trong lòng, y muốn dùng hết khả năng để dư thêm ngày nghỉ, vui vẻ ở bên An Dật. Mỗi lúc này, Thẩm Trác Hi lại có một loại ý niệm từ chức mặc kệ trong đầu, không cần nói thân gia An Dật, chính là tiền trên tài khoản của bản thân Thẩm Trác Hi cũng đủ nuôi hai người họ cả đời. Ý tưởng mặc dù vô cùng mê người, thế nhưng Thẩm Trác Hi lại sợ, hai người suốt ngày ở cùng nhau, An Dật cả ngày đối mặt với y, nhìn cũng nhìn chán. Kết quả là số ngày nghỉ của Thẩm Trác Hi đủ nửa tháng, lúc chính y biết được cũng sợ nhảy dựng lên, thì ra cũng góp được nhiều ngày nghỉ như vậy mà không nghỉ ngơi. Bất quá ngoài ý muốn lại là, lúc y trình lên cấp trên xin nghỉ dài hạn, cư nhiên không phê chuẩn, lý do là, công ty thật sự là không rời Thẩm tổng được, nói là nếu không có y công ty cũng sẽ không vận hành được. Lòng tràn đầy chờ mong cùng An Dật ra ngoài du lịch, Thẩm Trác Hi làm sao có thể đáp ứng, ngày nghỉ này vốn chính là y nên được, lúc thư ký hội đồng quản trị gọi điện thoại tới, Thẩm Trác Hi tự nhiên là không chút khách sáo mà nói với hắn, không phê chuẩn cũng không sao, y sẽ trình đơn xin từ chức lên trên, về phần khoản tiền vi phạm hợp đồng thì có rất nhiều công ty muốn cạnh tranh sẽ phi thường vui vẻ thay y thanh toán. Trên công việc, Thẩm Trác Hi tự nhiên là không lo lắng, cấp trên chắc chắn là sẽ phê duyệt, cho dù không phê y nói muốn trình đơn xin từ chức cũng không phải đùa giỡn, cho nên không có gì phải sợ. Y hiện tại phiền não chính là, nếu muốn cùng một chỗ với An Dật qua lễ Giáng Sinh, như vậy y hẳn là phải chuẩn bị một phần quà tặng cho An Dật chứ. Này lại làm khó y rồi, sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, hai chữ An Dật ở bên trên khúc xạ ra ánh sáng bảy màu. An Dật tặng y món quà quý giá như thế, y cũng còn chưa đáp lễ, lần này thế nào cũng phải tặng An Dật một món quà tương xứng.