Tần Ninh sợ bị bọn họ quăng ra khỏi xe, cô giữ chặt ghế sau, nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau tài xế với vẻ mặt lo lắng. Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói từ tính lại trầm thấp của người đàn ông, mặc dù nó không mang theo hơi ấm nhưng lại rất tự nhiên. Tuy rằng chỉ vỏn vẹn có hai từ, nhưng khi lời nói phát ra truyền đến tai Tần Ninh, cô cảm thấy nó như thể chính là phúc âm mà Thiên Chúa ban tặng mình. Khi đám bảo vệ đó đuổi tới nơi, Tần Ninh sợ hãi trốn sau tấm lưng dày rộng của người đàn ông, đôi tay nhỏ bé của cô khẩn trương, không tự giác nắm lấy một góc tay áo của anh. "Thấy một cô bé mặc đồng phục học sinh không?" Người bảo vệ hỏi tài xế. "Không có!" Tài xế đáp. Nhân viên bảo vệ không tin điều đó, một thời gian ngắn như thế làm sao một cô gái nhỏ có thể biến mất, nó chắc chắn là chỉ trốn đâu đây. Bọn họ muốn lục soát xe! Chiếc xe hạ cửa kính nên không thể nhìn thấy những gì bên trong. "Làm càn, đây là xe của Hàn tiên sinh, các người có mấy cái đầu mà dám mở cửa xe của Hàn tiên sinh!" Người tài xế lạnh giọng quát. Nghe thấy là xe của Hàn tiên sinh, truyền thuyết vị Hàn tiên sinh này thủ đoạn tàn nhẫn, hung tợn và lãnh đạm, tính khí lại càng âm hàn, nếu dám mạo phạm anh ta.. Chính là tự đào mồ chôn mình a! Sắc mặt của đám bảo vệ xấu dần đi, họ rụt rè lùi lại nhường đường cho xe của Hàn tiên sinh đi ra. Đợi xe ra đường lớn, Tần Ninh mới thở ra một hơi thật dài. Muốn ngồi thẳng dậy nhưng lại đụng đến vết thương sau lưng, cô than nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu, thật cẩn thận quan sát người đàn ông ngồi cạnh mình. Lúc nãy cô quá hoảng loạn, lại sợ hãi nên không nhìn rõ mặt anh ta. Giờ phút này, quan sát kĩ và gần hơn mới thấy người đàn ông này rất đẹp trai, với những đặc điểm ngũ quan tinh xảo, phô ra góc cạnh rõ rệt và sắc bén, cùng đôi mắt nâu làm mọi người không dám nhìn thẳng. Sống mũi cao thẳng, đôi tay anh ta đan vào nhau hiện lên những khớp xương rõ ràng đặt trên bờ môi mỏng như thể đang nghĩ về điều gì đó. Đôi chân dài bắt chéo vào nhau, mặc trên người bộ đồ tây trang đen được đặc chế may riêng cho anh ta, tất cả không thể che giấu sự cao quý thanh lịch và tự phụ của anh, cả người toát lên hơi thở trầm ổn thành thục. Cô cảm thấy hơi quen nhưng cô không nhớ nổi mình đã gặp qua anh ta ở đâu. "Cảm ơn chú soái ca đã cứu cháu một mạng, cháu tên là Tần Ninh, sau này có cơ hội cháu nhất định sẽ báo đáp chú." Giọng nói của cô nghiêm túc, âm điệu nhu mềm, vì cơ thể cô yếu ớt thành ra âm thanh nghe nhỏ xíu tựa như một con mèo sữa bị thương, đau thương buồn bã khẽ kêu lên. Hàn Quân Vũ liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhợt nhạt vì bệnh, nhưng đôi mắt màu hổ phách sáng như những vì sao, loé lên một ánh sáng kỳ lạ. Tự dưng cảm nhận được những bực bội trong lòng đang dần tan biến, mà chính anh cũng không giải thích được lí do, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô với một cảm giác quen thuộc. "Con gái của Tần Bình Lục?" "Sao chú biết cha cháu?" Tần Ninh ngạc nhiên, đôi mắt màu hổ phách của cô sáng như đá quý đã rửa, vẹo đầu và nhìn anh ta nghi ngờ. "Hàn Quân Vũ." Hàn Quân Vũ nhớ tới đoạn thời gian anh mới vừa tiếp nhận sản nghiệp của Hàn gia, rất nhiều công ty đều cảm thấy anh còn quá trẻ và không xem trọng anh, chỉ có Tần Bình Lục là sẵn sàng hợp tác và trợ giúp anh trong thời điểm đó. Qua một vài lần trao đổi trong công việc, hai người càng trở nên thân thiết, mối quan hệ khi ấy có thể coi như là anh em kết nghĩa. Nhưng ba năm trước, khi Tần Bình Lục suy yếu nằm trên giường bệnh, ông có cầu xin anh chăm sóc tiểu công chúa nhỏ của mình. Khi nhận được tin xấu về cái chết của Tần Bình Lục, anh đã nhanh chóng giải quyết công việc, vội vã trở về từ nước ngoài để có thể kịp thời tham dự tang lễ của người anh cả này. Khi ấy anh chỉ biết, cô bé này được nhị thúc và bà nội chăm sóc, sau đó anh có sai thuộc hạ hỏi thăm về cuộc sống sinh hoạt của cô bé trong Tần gia. Nhưng hầu như đám thuộc hạ khi ấy đều có báo cáo là cô sống rất tốt ở Tần gia, vì vậy sau này anh không để tâm nhiều. Bây giờ bắt gặp dáng vẻ chật vật này của cô bé, đột nhiên lại khiến anh nhớ đến chú mèo nhỏ anh đã từng nuôi trước đây, mỗi lần nó ham chơi đều tự làm bản thân chật vật, điều này khiến trái tim sắt đá của anh xúc động. Cô bé đang bị thương, và giờ cô ấy rõ ràng bị buộc phải tuyệt vọng như thế này. Đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh mím lại, một sự uy nghi tỏa ra từ đôi mắt của anh, làm người khác sinh ra kính sợ. Tần Ninh nghe tên anh đôi mắt hổ phách sáng lên, não bộ trong cơn mê man có chút tỉnh táo. "Có phải là Hàn thúc không?" Một đối tác làm việc với cha cô, cô đã gặp anh khi cô còn nhỏ! "Ừm!" Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô bé, nó trong vắt ngay cả khi ánh sáng không rõ ràng. Con mèo nhỏ mà anh ta nuôi cũng có đôi mắt màu hổ phách, mỗi khi nó làm nũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh với đôi mắt sáng lấp lánh. Lòng anh mềm nhũn lại, tới khi cô dựa vào người anh thì anh không từ chối. "Hàn thúc, cháu là là Ninh Ninh đây, Ninh Ninh bị thương, đau quá.." Tần Ninh rất muốn chống đỡ nhưng vết thương trên người cô đau đớn vô cùng, mí mắt cô nặng trĩu và ngất đi trong lồng ngực anh. Người tài xế nhìn thấy cô gái ngất trong lòng của Hàn thiếu thì sợ tới mức tay run lên và bị sốc. Hàn thiếu có một thói quen sạch sẽ và không thích gần gũi với phụ nữ. Cô bé này trông người ngợm dơ bẩn, nằm trong lòng Hàn thiếu còn không muốn sống cọ tới cọ lui, Hàn thiếu sẽ quăng cô ra ngoài chứ? "Hàn thiếu, có cần dừng xe lại không?" Người tài xế lo lắng dò hỏi. Anh ta nói thầm trong lòng, cô gái nhỏ này thoạt nhìn cũng rất đáng thương, nếu đem cô vứt tới chỗ đông người, nói không chừng cũng sẽ gặp được một người tử tế cứu cô một mạng. "Đi bệnh viện!" Suy nghĩ của người lái xe bị gián đoạn, anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, nhìn Hàn thiếu đang xoa xoa mái tóc rối bù của cô bé, trong mắt ẩn hiện lên chút thương tiếc. Có phải anh gần đây tăng ca quá nhiều không nên thị lực suy giảm rồi sinh ra ảo giác chăng? - ----------- Khi Tần Ninh mở mắt ra phát hiện trước mắt là một màu trắng quen thuộc. Mắt cô đảo quanh, không có ai trong căn phòng bệnh xa hoa này. Nhớ tới mình đã ngất đi trong xe của Hàn thúc, có vẻ là Hàn thúc đã đưa cô tới bệnh viện rồi rời đi? Cô mất mát thở dài, cảm thấy khát nước, muốn đứng dậy thì phía sau lưng truyền tới một trận đau đớn. Đau tới nổi không thể chịu đựng được, hốc mắt liền ẩm ướt. Nghiến răng thả chậm lại động tác, chân cô vừa rời khỏi giường, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô ngước mắt lên nhìn đôi mắt lạnh màu nâu của người đàn ông, mắt cô liền loé vui mừng. "Hàn thúc." Tiếng kêu khe khẽ vang lên yếu ớt như một con mèo con. Hàn Quân Vũ bước đến giường, biết cô bị thương ở lưng nên bế cô lên lại. "Muốn gì?" Anh kiệm lời như vàng. "Cháu khát nước." Cô cảm thấy ngượng ngừng, đỏ mặt ửng hồng, khẽ giọng mềm mại nói. Hàn Quân Vũ đang bế cô đặt lên chiếc giường, nghiêng người dựa vào mép giường, ý của cô là kêu anh ta rót nước cho? Hừ! Hàn Quân Vũ chưa bao giờ chiếu cố ai, anh ta cười lạnh trong lòng. Vừa định muốn quay ra gọi hộ tá chăm sóc nhưng nhìn vào đôi môi hồng nứt nẻ của cô bé, anh khẽ cau mày, xoay người đi rót nước cho cô. Anh đứng cạnh giường trong tư thế thẳng đứng và đưa cho cô chiếc ly một cách thờ ơ. Anh nhìn cô với khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi tay đang run rẩy, nắm ly nước trong tay gần như xém đánh rơi. Không kiên nhẫn, anh vẫn muốn gọi hộ tá: "Xin lỗi nhưng Hàn thúc ơi, sau lưng cháu đau quá." Cô nhìn dòng nước trong ly đang tràn ra bắn lên tay anh, Tần Ninh nhanh chóng xin lỗi. Hàn Quân Vũ hít một hơi thật sâu, bị cô gọi một câu Hàn thúc mà tâm mềm nhũn ra rồi khom lưng tự mình cho cô uống nước. Có lẽ đây là lần đầu tiên cho một người uống nước nên động tác của anh không được thành thạo cho lắm, nghiêng ly hơi thấp, cô bé nhăn khuôn mặt nhỏ lại phải cúi đầu mới có thể uống được nước. Không muốn để cô lại đụng tới vết thương phía sau lưng nên anh lại khom lưng hơn. Anh nhìn xuống thấy chiếc cổ trắng nõn nà của cô, những đường cong xinh đẹp, vài sợi tóc đen nghịch ngợm lướt qua, chúng có vẻ hơi rối, càng khiến cái đầu của cô trông buồn cười, anh lạnh lùng cau mày, mất tự nhiên chuyển điểm nhìn qua hướng khác. Cơ thể của cô bé chưa trổ mã hoàn toàn nhưng một số nơi đã rất xinh đẹp. Bác sĩ cùng người tài xế mở cửa phòng bệnh thấy Hàn thiếu đang chăm sóc cô bé với vẻ mặt dịu dàng khi đút nước, cả hai đều kinh ngạc miệng há to đến mức có thể cho vào một quả trứng vịt cỡ lớn. Khi nào mà vị Hàn thiếu cao cao tại thượng, tổng tài của tập đoàn Thịnh An thế này phải đi hầu hạ người khác? Hơn nữa, trên khuôn mặt anh ta.. đó là nét dịu dàng sao? Vẻ mặt cả hai giống như đang nhìn thấy quỷ, thay vì vào phòng bệnh họ lại lui ngược ra ngoài, sợ bản thân thực sự bị ảo giác. Tần Ninh uống nước xong cũng đỡ hơn nhiều, ngọt ngào gọi anh, "Hàn thúc, cảm ơn thúc." Mấy năm trước, cô đã gặp qua Hàn thúc đẹp trai này. Nhưng mấy năm trở lại đây không còn thấy anh nữa, anh vẫn luôn đẹp trai tuấn tú, lạnh lùng và đáng sợ dọa người như thế, vì vậy cô mới không nhận ra anh. Nhưng cô nghe cha cô nói rằng Hàn thúc là một người tốt, là người có thể tin cậy hợp tác. Vì vậy, cô cũng tin tưởng anh. Lúc này, cô đang rớt xuống nước và anh là khúc gỗ cứu mạng duy nhất của cô. Hàn Quân Vũ đặt ly nước xuống, muốn đứng dậy nhưng cô gái nhỏ này lại nắm lấy góc áo của anh. "Chuyện gì?" Anh lạnh lùng nói. Tần Ninh bị dọa, cô buông tay, rụt rè nhìn anh, thấy sắc mặt anh không tốt, nghĩ mình đã làm anh ấy giận rồi, đôi môi căng hồng ướt át không dám nói thêm gì. Hàn Quân Vũ nhìn cô rụt rè, hít sâu một hơi: "Tôi và bố cháu là bạn, nếu cháu đã kêu tôi một tiếng thúc, tôi có thể giúp gì cho cháu?" Cô gái nhỏ nhìn anh bằng đôi mắt màu hổ phách trong trẻo và sáng giống như một viên đá pha lê quý giá. Mái tóc rối bù mềm mại khẽ rũ xuống trên trán cô, Hàn Quân Vũ kiềm chế sự thôi thúc muốn xoa xoa chúng. "Điều gì cũng được sao ạ?" Cô nhíu chân mày, nhút nhát sợ sệt hỏi. "Chỉ cần là cháu muốn." Tần Ninh nắm chặt đôi tay nhỏ bé, đem những điều mình muốn trong đầu đảo một vòng, cô thở ra một hơi dài rồi mở miệng.