Đại Thú Tân Nương
Chương 37 : Xích mích
Dương Mạc Tuyền bởi vì trong lòng khó chịu mà cảm thấy đầu váng mắt hoa, ở trên lưng ngựa chịu một trận xóc nảy, lại bị gió thổi lạnh, lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều, phát hiện mình cùng Lăng Tử Hạo ngồi chung một con ngựa, một tay hắn cầm dây cương, tay còn lại ôm lấy thắt lưng nàng. Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng cùng một nam tử thân cận như thế, lập tức cảm giác cả người không được tự nhiên, muốn cách xa hắn một chút, nhưng đang ở trên lưng ngựa, tiến thối đều không được, đành phải nói: “Ta muốn xuống ngựa.”
Bởi vì thanh âm rất nhỏ, Lăng Tử Hạo không nghe rõ, liền ghé lại gần sát nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Dương Mạc Tuyền thấy đột nhiên hắn lại dựa vào gần như vậy, hơi thở còn mang theo mùi rượu, không ngăn được cảm giác ghê tởm trào dâng, liền vội vàng lặp lại một lần: “Ta muốn xuống ngựa.”
Lăng Tử Hạo vội vàng kéo dây cương, giúp nàng xuống ngựa.
Hai chân Dương Mạc Tuyền vừa chạm xuống đất liền chạy đến bên vệ đường, tay chống lên vách tường, nôn đến hôn thiên địa ám.
Lăng Tử Hạo sợ tới mức tưởng nàng thật sự sinh bệnh nặng gì, liền lấy túi nước từ trên lưng ngựa đưa cho nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, hỏi: “Sao rồi, đỡ hơn chưa? Để ta đưa nàng đi khám đại phu.”
Dương Mạc Tuyền cũng không biết sao mình lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn chính là phu quân của mình, thân mật một chút cũng không có khả năng chỉ trích, huống chi hắn cũng chưa làm cái gì. Mặc dù là vậy, nhưng ngay cả mật xanh mật vàng nàng cũng muốn nôn hết ra, nghĩ đến việc ngày sau còn phải sinh hoạt phu thê, trong lòng liền một trận khủng hoảng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, không dám nghĩ thêm nữa, chỉ hướng hắn cười xin lỗi một cái: “Không cần đi đại phu, ta không sao, có thể là do ngựa chạy quá nhanh.”
Lăng Tử Hạo nói: “Vậy nàng lên ngựa đi, ta giữ, đi chậm một chút.”
Dương Mạc Tuyền lắc lắc đầu: “Không được, ta muốn đi bộ thôi.”
Lăng Tử Hạo vội vàng điều khiển ngựa, đi bên cạnh nàng, muốn cầm tay nàng nhưng rốt cuộc cũng không dám. Nữ tử trước mắt này tuy nói là thê tử mình nhưng lại lạnh tựa băng sơn, làm cho người ta có cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm, vừa rồi ở Túy Tiên Lâu bởi vì tình thế cấp bách mới ôm lấy nàng, giờ lại thế nào cũng không lấy ra nổi dũng khí.
Hai người không nói chuyện, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Lăng Tử Hạo liền tìm chuyện để nói với nàng, chủ yếu là nói đến những việc tai nghe mắt thấy khi hắn rời nhà hai tháng, cứ nghĩ nàng cũng giống Vân La, khi nghe được những chuyện ngạc nhiên cổ quái liền cảm thấy hứng thú, sao biết vô luận hắn nói nhiều đến đâu, Dương Mạc Tuyền hoặc là không nói lời nào, hoặc chỉ ậm ờ vài tiếng lãnh đạm đáp lại, khiến cho hắn có điểm cụt hứng, không biết nói cái gì cho phải. Đột nhiên hắn nghĩ tới nàng cùng muội muội có quan hệ dường như rất tốt, liền nói một ít chuyện về Lăng Tử Nhan, quả nhiên Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu nhìn hắn, lúc nghe được việc gì thú vị còn mỉm cười. Lăng Tử Hạo thầm than trong lòng, rốt cục cũng biết cái gì gọi là “nhất tiếu khuynh thành”, nhìn khoé môi nàng mà lòng không khỏi rung động.
Dương Mạc Tuyền khẽ cười, nói: “Thì ra trước đây Nhan nhi lại bướng bỉnh như vậy, trách không được giờ lớn rồi mà vẫn không nghe lời.”
Lăng Tử Hạo cũng cười: “Đúng vậy, Nhan nhi cũng đã mười sáu tuổi rồi, ta còn nhớ rõ bộ dáng khi nàng mới lớn một chút, cả ngày khóc nhè mãi a! Nàng điêu ngoa như vậy, Vi Tu về sau có lẽ phải chịu khổ rồi, hoàn hảo là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu. Rốt cuộc Lí Vi Tu cũng đạt được mong ước, phỏng chừng lúc ngủ cũng có thể cười tươi.”
Dương Mạc Tuyền vừa mới quên đi một chút chuyện của Lí Vi Tu, hiện tại bị Lăng Tử Hạo nhắc tới, lòng lại một trận đau đớn cùng phiền muộn, lại nghe ngữ khí chắc chắn của hắn, trong khi ván bài của Lí Vi Tu cùng Lăng Tử Nhan chỉ vừa mới bắt đầu, thật giống như đã nhận định kẻ thắng cuối cùng là Lí Vi Tu vậy. Dương Mạc Tuyền tận lực thả lỏng ngữ khí, bộ dáng giả bộ như không chút để ý, thuận miệng hỏi: “Nghe ngươi nói như vậy, Lí Vi Tu thật sự có thể đoạt được Trạng Nguyên?”
Lăng Tử Hạo nói: “Giống như lấy đồ trong túi vậy.” Thấy trên mặt Dương Mạc Tuyền vẫn mang theo nét hoài nghi, liền nói tiếp: “Đừng nhìn Lí Vi Tu cả ngày đều một bộ dáng thiếu gia bất cần đời, trên thực tế hắn văn võ song toàn. Chớ nói các nàng, cho dù ngay cả phụ thân hắn cũng đều bị hắn giấu diếm. Hắn cùng ta giống nhau, đều chán ghét con đường làm quan, cho nên đầy bụng tài hoa lại chỉ dùng ở chốn phong hoa tuyết nguyệt. Rõ ràng học được ở cao nhân một thân võ công, vậy mà lại giả vờ như võ nghệ không tinh, vừa ra khỏi cửa liền mang theo mười mấy tay đả thủ, căn bản không có người nào hoài nghi.”
Dương Mạc Tuyền khó hiểu hỏi: “Vì sao hắn phải làm như vậy?”
Lăng Tử Hạo cười nói: “Còn không phải bởi vì Nhan nhi sao? Sau khi ta trở về chợt nghe nói các nàng có xung đột với Lí Vi Tu, cái tên xú tiểu tử kia thế nhưng lại thừa lúc ta không có nhà mà kéo bè kéo cánh với muội muội ta, trở về ta sẽ tìm hắn tính sổ. Kỳ thật khi Nhan nhi còn nhỏ đã từng gặp mặt Lí Vi Tu, chính là Nhan nhi đã sớm quên mất, nhưng Lí Vi Tu lại không quên. Lí Vi Tu chỉ liếc nhìn Nhan nhi một cái đã liền ái mộ nàng, tuy rằng khi đó Nhan nhi mới có mười tuổi nhưng bất quá đã có dáng dấp của một mỹ nhân. Mười tám mười chín tuổi vốn là tuổi ham chơi bời nhất, thế nhưng Lí Vi Tu lại cứng rắn sửa lại mọi thói quen của mình, còn dốc lòng học văn võ, chờ Nhan nhi lớn lên, đối với Nhan nhi cũng coi như một lòng say mê.”
Dương Mạc Tuyền càng nghe càng ngạc nhiên, tâm cũng theo đó mà trầm xuống, không hề mở miệng hỏi, chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Lăng Tử Hạo nói tiếp: “Sao biết Nhan nhi nhà chúng ta càng lớn càng điêu ngoa, toàn bộ Tô Châu mọi người đều biết Lăng gia có một vị Quận chúa điêu ngoa. Lí Vi Tu cái tên ngốc tiểu tử kia nhưng lại giả vờ là kẻ hư hỏng, còn nói năng hùng hồn đầy lí lẽ rằng tiểu thư điêu ngoa xứng với kẻ hư hỏng, là đôi trời sinh, nàng nói có buồn cười không?”
Chuyện sau đó không cần Lăng Tử Hạo nói Dương Mạc Tuyền cũng có thể đoán được, liền xả ra một tia cười khổ. Nguyên lai đây mới đúng là như lời quẻ sâm nói, “cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu thành cây”. Khẳng định Nhan nhi không biết những việc này, cứ nghĩ dùng nan đề để đuổi Lí Vi Tu đi, lại không biết mình nói vừa lúc trúng phải si tình bẫy của Lí Vi Tu, bọn họ quả thật là một đôi nhân duyên trời định.
Lăng Tử Hạo thấy vừa rồi nàng còn cười, giờ biểu tình trên mặt lại đầy ngưng trọng, vừa lúc cũng đến phủ, liền đem ngựa giao cho gã thủ vệ, sau đó nói: “Để ta đưa nàng trở về phòng nhé?”
Dương Mạc Tuyền lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ở một mình.”
Tuy Lăng Tử Hạo không đoán ra nàng suy nghĩ cái gì, nhưng cũng nhìn ra được lòng phòng bị của nàng với mình rất lớn, liền nói: “Vậy nàng cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Cũng không cùng đi nữa.
Trở lại trong phòng, Dương Mạc Tuyền đứng ngồi không yên, nàng muốn cho lòng mình yên tĩnh xuống, nhưng như thế nào cũng tĩnh không được, chỉ cần dừng lại một chút là tràn ngập đầu óc đều là hình bóng Lăng Tử Nhan. Đầu tiên là thương cảm Nhan nhi phải gả cho Lí Vi Tu, mặc dù còn hạn định một năm, nhưng trong cảm nhận của nàng thì tựa hồ như ngay ngày mai kiệu hoa Lí gia sẽ đến rước người đi vậy. Tiếp theo lại ngầm bực Nhan nhi, không thích Lí Vi Tu thì trực tiếp cự tuyệt hắn là được rồi, tự dưng lại cùng hắn định cái gì mà thệ ước, còn ở trước mặt Thái Hậu vỗ tay ba cái lập lời thề, ngày sau có muốn đổi ý cũng không thể. Lại nghĩ tới mới mấy ngày trước Nhan nhi vừa nói thích mình, quay trước quay sau đã liền cùng người khác có hôn ước, sợ là thích mình cũng bất quá chỉ thuận miệng nói mà thôi, trong lòng lại một trận đau đớn. Cuối cùng Dương Mạc Tuyền mới ý thức được, nguyên lai Nhan nhi đã sớm bất giác chiếm cứ lòng nàng…
***
Lăng Tử Nhan vừa hồi phủ liền vội vàng chạy tới phòng Dương Mạc Tuyền, vào cửa liền thấy nàng ngồi trước một cái cẩm hạp (hộp gấm) mà ngẩn người, liền bước tới, bất an hỏi: “Tẩu tẩu, ca ca có làm gì người không?” Đây là vấn đề nàng vẫn một mực suy nghĩ suốt quãng đường đi về, cho nên thấy Dương Mạc Tuyền liền không hề nghĩ ngợi mà thốt ra, trong giọng nói mang theo vội vàng cùng nôn nóng.
Dương Mạc Tuyền nhìn thấy nàng, lòng tràn ngập uỷ khuất, khoé mắt lập tức nổi lên một tầng sương mù, lệ còn chưa rơi xuống lại nghe Lăng Tử Nhan dùng ngữ khí trách cứ hỏi vấn đề này, coi nàng là loại người nào chứ? Tâm lập tức lạnh lẽo, nói: “Hắn là phu quân ta, ngươi nghĩ sao?”
Lăng Tử Nhan thấy khẩu khí nàng nói với mình đều thay đổi, lại nghe nàng nói thế, vốn còn ôm một tia hy vọng, giờ hoàn toàn tan biến, trong lòng thập phần hối hận, nếu sớm biết sẽ xảy ra việc như thế thì dù thế nào cũng phải theo nàng cùng về. Bất quá việc đã đến nước này thì cũng không thể nói gì, hơn nữa nàng thích chính là con người tẩu tẩu, mặc kệ nàng còn “toàn vẹn” hay không, chỉ sợ là ngay cả tâm nàng cũng đều hướng về ca ca. Nghĩ đến khả năng có thể mất nàng, trong lòng ngập tràn sợ hãi, lập tức bắt lấy tay nàng, nói: “Ta đã nói với nàng rồi, nàng là của ta!”
Bàn tay Dương Mạc Tuyền bị Lăng Tử Nhan nắm chặt đến đau đớn, lại từ lời nàng nói suy ra một tầng ý tứ khác, nghĩ nàng đang thầm oán mà ghét bỏ mình, liền châm chọc nói: “Ta là cái gì của ngươi? Đại tẩu sao? Ta vẫn đều biết.”
Lăng Tử Nhan nghĩ nàng hiểu ý tứ mình nhưng lại lấy danh phận tẩu tẩu ra để bức bách mình, đang muốn giải thích lại không nghĩ giải thích nữa, liền buông Dương Mạc Tuyền ra, lòng nhức nhối, cười lạnh nói: “Ta biết nàng một lòng thầm nghĩ làm đại tẩu ta, giờ ca ca đã trở lại, danh chính ngôn thuận rồi, đúng như nàng mong muốn chân chính trở thành Quận Vương phi, có phải là ta nên chúc mừng nàng hay không?”
Nghe Lăng Tử Nhan dùng khẩu khí lạnh lùng nói với mình như thế, thực sự khiến nàng bị tổn thương. Dương Mạc Tuyền cố nén lệ, âm thanh cũng lạnh lẽo đáp: “Không phải ngươi cũng tìm được một kẻ có dung mạo như Phan An, tài năng xứng danh Trạng Nguyên để làm như ý lang quân sao? Hẳn phải là ta chúc mừng ngươi mới đúng.” Nếu lúc trước không nghe Lăng Tử Hạo nói về chuyện của Lí Vi Tu thì những lời này nghe còn có chút ý tứ trào phúng hàm xúc, nhưng hiện tại đã biết Lí Vi Tu quả thật là người như vậy, trong lòng lại chỉ có chua xót.
Bất quá Lăng Tử Nhan nghe vào tai lại vẫn tràn đầy châm chọc. Hôm nay nàng ở Tuý Tiên Lâu nói những lời này bất quá chỉ là muốn chặt đứt ý niệm muốn cưới nàng của Lí Vi Tu, thậm chí chặt đứt mọi ý nệm không an phận trong đầu của những kẻ khác, chính là hy vọng về sau có thể cùng tẩu tẩu ở chung một chỗ mà thôi, người khác không hiểu thì cũng bỏ đi, nhưng ngay cả tẩu tẩu cũng không chịu hiểu, tình nguyện để nàng gả cho cái tên bao cỏ như Lí Vi Tu cũng không hy vọng mình thích nàng, tẩu tẩu thật sự chán ghét mình như thế sao? Cầm trái tim mình, lần lượt đưa đến trước mặt nàng lại bị nàng lần lượt trả về, nàng cự tuyệt vĩnh viễn đều vì cái lý do vô tình “ta là đại tẩu của ngươi”, giờ nàng có ca ca, sợ là về sau lại sẽ càng không thích mình, lòng càng nghĩ càng đau, đau đến cuối cùng nhưng lại thành không có cảm giác. Nhìn dung nhan kiều diễm kia, tuy rằng tái nhợt đến đáng sợ lại vẫn trước sau như một, động lòng người, đáng tiếc thuỷ chung cũng không thuộc về Lăng Tử Nhan nàng, không cam lòng cùng phẫn nộ, lạnh lùng bật thốt: “Dương Mạc Tuyền, ngươi thật sự vô tình.”
Nàng thế nhưng lại kêu đích danh mình, Dương Mạc Tuyền có chút kinh ngạc nhìn nàng. Biểu tình trên mặt Lăng Tử Nhan hoàn toàn xa lạ, không phải phẫn nộ, không phải oán hận, là một loại thất vọng sau khi bị tổn thương, thật giống như phải buông tha cho thứ gì mình trân quý vậy, là buông tha nàng sao? Nhan nhi như vậy làm cho nàng có cảm giác thực xa xôi, căn bản nàng không nghĩ tranh cãi cùng Lăng Tử Nhan, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng đến đáng sợ, tổn thương nàng, cũng tổn thương chính mình, một Nhan nhi đơn thuần làm sao có thể nghe ra những lời nàng nói nồng đậm ghen tỵ? Như vậy cũng tốt, Nhan nhi buông tay, chẳng phải chính là điều mình kỳ vọng sao?
Lăng Tử Nhan nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng, càng thêm nản lòng thoái chí, quả nhiên đối với nàng, ngay cả một tia lưu luyến với mình cũng đều không có, liền cũng không quay đầu lại, tiêu sái bước đi, lưu lại cho Dương Mạc Tuyền là hình ảnh bóng lưng thẳng tắp, đó là tôn nghiêm của nàng. Lăng Tử Nhan nàng vốn là một người tâm cao khí ngạo, mặc dù bị cự tuyệt nhưng cũng muốn tiêu sái mà xoay người bước đi.
Lúc Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn trở về, trước tiên ở cửa đụng phải Lăng Tử Nhan vẻ mặt hàn sương, tiến vào phòng trong lại nhìn thấy Dương Mạc Tuyền khuôn mặt đầy nước mắt. Cả hai nghi hoặc nhìn nhau, buổi sáng hai người còn hoàn hảo tốt đẹp lắm kia mà, như thế nào mới một ngày đã liền biến thành như vậy?
_Hết chương 37_
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
75 chương
28 chương
16 chương
207 chương
11 chương