Tiểu Đào nói quá, đừng nói là Thôi đại thiếu gia đang đứng cười cùng đám bộ khoái không tin, ngay cả người ở đây cũng không tin. Trần Mẫn Đạt bị đá  lăn ra đất bò lên, vỗ đất trên người, cau mày tiếp tục đi về phía trước. hắn cũng không muốn bị đánh, dù sao trong tiệc đầy tháng con trai xảy ra chuyện, hắn làm sao có thể mặc kệ? Huống chi, người xảy ra chuyện còn là huynh đệ cột chèo của hắn.( hai người đàn ông cùng làm rể một nhà.) " mọi người, có chuyện gì cũng từ từ nói, chuyện gì cũng phải từ từ, động đao động thương làm gì? Mau mau bỏ đao xuống, lơ là một chút thấy máu là không hay." Trần Mẫn Đạt người tuy gầy, lá gan cũng không lớn, nhưng giờ phút này lại không lùi bước, dũng cảm chắn trước Tiểu Đào cùng a Huyên, sợ mấy người đó lại kề đao lên cổ Tiểu Đào. Tiểu Đào biết muội phu có ý tốt, nhưng nói tốt trước mặt mấy người này cũng vô dụng, nàng giận dữ nhìn những người đang bắt nạt phu thê hai người, lớn tiếng nói: " lời của ta đều là thật, nếu làm trái lời Vương gia các ngươi nhận nổi hậu quả này không? Ăn có nhai nói có nghĩ(trước khi nói điều gì, phải suy nghĩ kĩ như ăn phải nhai.) Thôi đại thiếu gia cười điên cuồng không ngừng, vừa cười vừa châm ngòi: " mấy vị quan gia đại nhân, các ngài nghe thấy được không? Nếu là một nông dân thành thật có thể nói ra mấy lời không thể tin được như này sao? rõ ràng đây là cáo mượn oai hùm muốn nhân cơ hội hù dọa chúng ta." " ai hù dọa các ngươi? Không muốn sống nữa thì cứ việc thử đi." Một âm thanh vang dội từ cửa truyền đến, mọi người quay đầu  nhìn sang, thấy hai thiếu niên lang đang đi tới. Thôi đại thiếu gia vừa nhìn thấy Cố Thừa Nam, khí thế  liền thấp đi ba phần, nhưng vẫn cố cứng cổ hỏi: " sao lại là hai ngươi, chuyện này không liên quan đến hai ngươi, đi nhanh đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng." Hoàng Bằng nhe răng cười: " ngươi lại nói sai rồi, chuyện này thật sự là liên quan đến chúng ta. Cố trưởng sử đã cố ý phái người đưa tin tới, để chúng ta hộ tống một nhà Hoắc thợ rèn tới Hàm Đan vào Triệu vương phủ, nếu ngươi không tin, đi cùng ta một chuyến." Cố Thừa Nam thấy đao trên cổ của Hoắc Trầm sắc mặt lạnh xuống, từ tay áo lấy ra một khối lệnh bài, trên mặt khắc ba chữ vàng: Triệu vương phủ. " đây là Vương gia đặc ban, lệnh bài ra vào vương phủ. Các ngươi còn không mau bỏ đao xuống, bằng không đừng có trách tiểu gia  không khách khí." Cố gia hậu trường vững chắc, tất cả mọi người đều biết. Cố Thừa Nam tuy chỉ là một thiếu niên lang, nhưng khi lạnh mặt cũng có vài phần dọa người. Mấy bộ khoái đều bị lệnh bài của Triệu vương phủ kia dọa sợ không nhẹ, sợ tới mức như lửa cháy dưới chân căn bản không nghĩ tới lời nói của tiểu nương tử kia lại là sự thật. Nhất thời tay chân luống cuống, thu binh khí cả đám nhanh chân bỏ chạy. Chỗ dựa chạy mất, Thôi Diệp nào còn dám ở lại chỗ này. Hắn vừa chạy ra khỏi cửa, mọi người liền nghe thấy một trận âm thanh tay đấm chân đá, lại thêm giọng mấy tên bộ khoái mắng loạn: " ngươi tên vương bát đản, muốn lừa chết gia sao? đó là người của Vương gia đấy, ngươi cùng dám động vào, cũng không xem mình được mấy cân mấy lượng." Thôi Diệp bị đánh tới kêu cha gọi mẹ, đã hoàn toàn không còn vẻ ngang ngược kiêu ngạo vừa rồi, chỉ còn biết tru tréo lên. Nhóm hương thân phụ lão lúc này mới tin tưởng, Hoắc Trầm thật sự gặp đại vận, được Vương gia cực kì tôn quý nhìn trúng. Lần này, hình tượng Hoắc thợ rèn trong lòng mọi người lại càng thêm cao lớn. Nhóm hương thân ngày thường dám cùng hắn nói cười đùa giỡn, giờ phút này lại có chút sợ hãi rụt rè không dám nói cười nữa. trong mắt bọn họ, Hoắc Trầm đã sắp trở lên tôn quý giống như quan lão gia vậy. Sau khi khách khứa tan đi, Tiểu Đào đem chìa khóa nhà mình đưa cho muội muội cầm, nhờ họ hỗ trợ để ý nhà cửa một chút. " tỷ, tỷ phu thật sự sắp làm quan sao?" Tiểu Liễu ôm con trai, thần thái sáng láng nhìn lại đây. Tiểu Đào cười nhẹ: " làm gì mà thành quan, tỷ phu muội chữ cũng không biết được mấy chữ, cũng không giống như cha Thạch Đầu biết nhiều hiểu nhiều, làm sao mà làm quan được? Vương gia là coi trọng tay nghề của hắn, để chúng ta đi Hàm Đan, chúng ta liền tới đó một chuyến. Xem ngài ấy muốn đánh cái gì,liền làm chút việc, ở lại mấy  ngày, rất nhanh sẽ trở lại." Tiểu Liễu cười gật đầu: " được, chúng ta chờ tỷ trở về, Tiểu Thạch Đầu còn muốn chơi với a Huyên tỷ đấy. Nhưng tỷ tỷ, đây thật sự là một cơ hội tốt, khó có được quý nhân để ý tới, tỷ tới đó nhìn xem một chút, nếu bên đó buôn bán được, để cho tỷ phu làm việc cho Vương gia, tỷ mở cửa hàng buôn bán, không phải rất tốt sao, so với ở đây vẫn tốt hơn." Tiểu  đào cũng biết là muội muội thật lòng suy nghĩ cho mình, cũng không khách khí với muôi muội, nói thẳng: " ta cũng biết, bên ngoài cũng có chỗ tốt. Tỷ phu của muội làm nghề rèn, năm nay so với năm trước buôn bán kém hơn, mấy năm trước trấn của chúng ta không có thợ rèn, tất cả mọi người đều chắp vá dùng đồ cũ, nhưng hiện tại đã đổi rất nhiều đồ mới, dùng tốt ba bốn năm cũng không hỏng được, mọi người lại mua ít hơn. Nếu có thể ở lại Vương phủ làm việc, đương nhiên cũng có chỗ có lợi, chẳng qua...chúng ta là nông dân không có kiến thức, trong lòng ta vẫn là không yên tâm được, trước đi nhìn một cái rồi nói sau." Ngày hôm sau, một nhà ba người tắm rửa thay đồ lên xe ngựa. Cố Thừa Nam cùng Hoàng Bằng cưỡi ngựa, một trái một phải đi bên cạnh, đội ngũ này tuy không lớn, nhưng nhìn lại có vài phần khí thế. Vốn dĩ bọn họ muốn chỉ đi trong lặng lẽ, yên lặng trở về, cũng không tính toán quấy nhiễu người khác. Ai ngờ sáng sớm, thời điểm rời đi, đã có không ít hàng xóm láng giềng đứng bên đường kiễng chân nhìn, mọi người náo nhiệt quan tâm, phu thê hai người đều cảm thấy ngượng ngùng. Ra khỏi Huyện Thường Sơn, đi hướng Hàm Đan, tốc độ xe ngựa chạy liền tăng tốc. đường đi bằng phẳng hai bên đường là hàng cây bạch dương, gió xuân thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, người trên xe cũng cảm thấy thích thú mát mẻ. Hoàng Bằng quay đầu nhìn sang cửa thành Huyện Thường Sơn, cảm khái nói: " thật đúng là người có phúc không cần vội, người vô phúc chạy cả đoạn đường, ta vẫn luôn mong muốn được ở dưới trướng của Triệu vương làm việc, lại vẫn không thể như ý nguyện. Thợ rền đại ca lại được Triệu vương ưu ái như vậy, chỗ ở cũng an bài thật tốt, lần này đi coi như không cần về quê cũ nữa." Hoắc Trầm hơi mỉm cười: " chúng ta không tính toán ở lại đó lâu, Vương gia muốn ta làm cho ngài ấy cái gì ta liền cố gắng thức khuya dậy sớm làm việc, làm xong, chúng ta lại trở về." Hoàng Bằng kinh ngạc trừng lớn mắt: " Hoắc đại ca, ngươi nghĩ cái gì vây? Khó có được cơ hội vương gia thu lưu, ngươi còn trở về làm gì?" Cố Thừa Nam ôm bảo kiếm, quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Bằng: " ai có chí người nấy, ngươi hà tất phải cưỡng cầu người ta. Năm đó ông nội ta trong quân đội lập được công lớn, vốn dĩ có cơ hội ở trong kinh làm quan, chính là ông lại không thích làm quan, muốn về quê cưới bà nội của ta, sau đó thành thân, trồng dưa nuôi cá, xây lò gạch, trồng vườn trái cây, cuộc sống rất tốt. Ông nội của ta nói, một đời người có rất nhiều cách sống, không có đúng sai, chỉ cần con thích là  được." Hoàng Bằng thở dài: " ngươi đây là đứng nói chuyện không đau lưng sao, ông nội ngươi là lập công lớn, thủ phụ đại nhân lại là huynh đệ kết nghĩa của ông, Hoàng Thượng cũng quen biết, đương nhiên là cái gì cũng không sợ. Hơn nữa, nhóm đại bá của ngươi người nào không phải là đại thần trong triều? cho nên nha, ngươi muốn kiến công lập nghiệp rất dễ dàng, ta lại khó khăn hơn rất nhiều." Cố Thừa Nam không tiếp chuyện Hoàng Bằng, mà nói với Hoắc Trầm: " hoắc đại ca, thật sự ta cũng cảm thấy ngươi hẳn là nên ở lại bên người Triệu vương. Tay nghề của ngươi tốt như vậy, chỉ ở đây làm một thợ rèn đánh mấy cái cuốc, xẻng, quá đáng tiếc. tục ngữ nói, cương (nhận)tốt dùng trên lưỡi đao. Ngươi đi theo bên người Vương gia, mới có thể phát huy được giá trị." Hoắc Trầm bế a Huyên lên đùi, vừa sờ má con gái vừa cười ha hả nói: " ta không có chí hướng cao như các ngươi, cũng không tính toán muốn quang tông diệu tổ gì, dựa vào tay nghề kiếm chút tiền thôi." Năm người đi dọc đường nói nói cười cười, thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày sau liền vào thành Hàm Đan. Triệu vương phủ tọa lạc trên đường Chu Tước phía bắc thành, kiến trúc cao lớn khí thế, mái hiên cong cong hướng lên trời. Chỉ cần nhìn thấy hai cánh cửa đỏ son mang đinh vàng ngoài đại môn, liền đã có thể dọa sợ phu thê hai người. Không hổ là Vương phủ, khí thế kia thật sự không đùa được. Cố Thừa Nam lấy ra lệnh bài trên người bọn họ liền có thể đi vào cửa thuận lợi. Có thị vệ chạy tới thông báo cho Cố trưởng sử, Cố Thừa Trăn bước nhanh tới đón, tự mình đưa phu thê hai người tới một tiểu viện phía tây. Nói là tiểu viện, cũng gần giống với chính viện vương phủ, trong viện có 5 gian chính phòng, trái phải có hai gian sương phòng, cửa thùy hoa trồng một mảnh trúc xanh, cạnh giếng trời có hai cây hoa quế lớn, trên cây có một dây đu làm bằng gỗ ngô đồng. Bàn đu này rất lớn, hai người ngồi lên trên vẫn còn thừa nhiều chỗ, phía sau còn có chỗ dựa lưng, vừa thoải mái lại chắc chắn. Cố Thừa Trăn đi đến phía sau  dây đu, đưa tay đón lấy a Huyên: " tiểu nha đầu mau tới đây, nhìn xem bàn đu này có chơi được không?" A Huyên thấy cái ghế dài lắc lư này rất lạ, chân béo chạy tới, Cố Thừa Trăn đem bé ôm lên bàn đu, nhẹ nhàng đẩy lên, a Huyên mới đầu còn có chút khẩn trương, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay đang giữ mình, lại phát hiện ra mình không có rơi xuống, lá gan phình ra, vừa đưa người vừa cười khanh khách: " chơi rất vui, nương, mau, chơi với con." A Huyên chơi vui, Hoắc Trầm cùng Tiểu Đào cũng vui theo. Có người tới hỗ trợ đem tay nải đi vào trong phòng, Tiểu Đào muốn đi vào thu thập một chút, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ ngây người. Trong phòng, không chỉ có bàn ghế, giường, mở tủ quần áo ra lại phát hiện bên trong đã đặt đầy đủ các kiểu dáng khác nhau. Có lẽ lại sợ bọn họ mặc không vừa lên kích cỡ cũng không đồng đều, dài ngắn rộng nhỏ đều không sai biệt lắm với vóc dáng người bọn họ, có thể thấy được đây là cố ý làm cho bọn họ dùng. Đặc biệt là đồ của a Huyên mấy bộ váy kia, chất liệu quá đẹp, Tiểu Đào lớn như vậy cũng chưa nhìn thấy. Lụa mỏng mềm mại, nếu mặc trên người a Huyên chẳng phải là sẽ giống như tiên nữ sao. Bàn ghế trong phòng đều là thượng đẳng, không chỉ không có một hạt bụi nào, trên bàn còn có một bộ trà sứ men xanh, bình ngọc tịnh cắm một bó hoa tươi, Tiểu Đào chưa bao giờ nhìn thấy qua hoa này, cũng không biết tên hoa. Cố Thừa Trăn ôn hòa nói: " Vương gia cố ý phân phó, phải cho các ngươi đồ dùng đầy đủ, tiểu viện này chính là nơi sau này các người sẽ ở lại. Mấy tiểu viện bên này cũng là để cho khách quý ở lại. Vương gia đãi hiền sĩ, không chỉ có chỗ ở có bạc, mỗi một nhà còn được thưởng hai tiểu nha hoàn, ngày mai Hoắc phu nhân đi theo ta chọn hai đứa hợp mắt đi." Cứ nghĩ tối qua đăng chương mới rồi hoá ra chưa, mới lưu vào thôi....