Hoắc Trầm cầm lấy một viên đường táo bỏ vào trong miệng, ừ, thật ngọt! Thật là quá ngọt! Mềm mại trên đầu lưỡi, chỉ cần cắn nhẹ liền tan ra. Lại cầm lấy một xâu quả cắn một ngụm cả một xâu liền ở trong miệng, giòn giòn xốp xốp, thậm chí đường vụn đều rơi vãi xuống đất. &quot; ừ, ăn thật ngon, rất ngon! Sớm biết là ăn ngon như vậy, ta đã sớm mua rồi.&quot; Xâu quả không lớn, hai ba miếng liền ăn xong một xâu. Điền Đào lấy mười văn tiền thả vào hộp tiền của hắn: &quot; Hoắc đại ca, hôm nay ta trả ngươi mười văn, như vậy tổng cộng là đã trả được bốn mươi văn còn thiếu mười văn.&quot; Hoắc Trầm ăn rất nhanh đã hết sáu viên đường táo, ba xâu quả, đang cầm lấy một cái mật giác bỏ vào miệng, một bên nhai một bên hào sảng xua tay: &quot; không phải là mười văn thôi sao, không cần trả&quot; &quot; không cần trả sao được? Ngươi cho ta mượn tiền. Ta rất cảm kích, nếu không trả lại hết, ta cả đời này sẽ không an tâm.&quot; Điền Đào nghiêm túc nói. Hoắc Trầm đem hai viên mật giác cuối cùng ăn xong, sờ sờ bụng cảm giác không có gì thay đổi: &quot; tiểu Đào, đồ ăn của nhà muội làm ăn rất ngon, chính là.....&quot; &quot; chính là cái gì?&quot; Điền Đào nghiêm túc ý kiến của khách hàng. &quot; chính là ăn không thể no a, ăn xong nhiều như vậy nhưng cũng không có cảm giác đã ăn nha.&quot; Hoắc Trầm đã đói bụng, nhìn xem bên ngoài trời mưa tầm tã, thực sự có điểm khó xử. Tiệm bánh bao Tạ gia cách đây một con phố thật sự không gần, có thể đem dù ( ô) ra để đi mua bánh bao về nhưng hắn cũng có chút lười đi mua. Điền Đào cười khúc khích: &quot; vốn dĩ đấy chính là chút đồ ăn vặt, muốn thay cơm ăn đương nhiên là không thể. Vậy, chúng ta nướng bánh bột ngô ăn tạm, bình tương kia hẳn là vẫn còn đi.&quot; Hoắc Trầm thầm nghĩ trong lòng: nào còn có thừa ra! Ta đã tận lực tiết kiệm, còn đem ăn hết sạch sẽ rồi. May mắn không phải là tương thịt, nếu là tương thịt sợ là trong một ngày liền xong rồi. Hoắc Trầm linh cơ vừa động, hai mắt lập tức sáng lấp lánh, ngăn Điền Đào lại: &quot; muội có biết làm thịt hầm không?&quot; &quot; đương nhiên, nương ta mấy năm trước đã dạy cho chúng ta cách làm thịt hầm, ta đã sớm học xong.&quot; &quot; vậy như thế này đi, ta cũng đã lâu chưa có ăn món gì là thịt, hôm nay trời lại mưa lớn như vậy, nhà Trần thịt lợn khẳng định còn thịt dư lại, ta đi đến đó mua một chút, muội làm, được không?&quot; Đại thợ rèn mặt cùng ánh mắt đầy vẻ chờ mong. Điền Đào thoáng rối rắm một chút, muốn ở nhà hắn nấu cơm, thì phải đi xuống hậu trạch trong bếp, cái này có chút không thoả đáng. Tiệm thợ rèn là ngay đường gần cổng thành, nàng ở chỗ này nướng cái bánh ngô, bánh nướng linh tinh cũng không tính là gì, chính là nếu đi hậu trạch sau nhà.... Rốt cuộc trai đơn gái chiếc, dù cho nàng có tin tưởng nhân phẩm của Hoắc Trầm thì bị người ngoài nhìn thấy cũng không tốt. Hoắc Trầm lại không có nghĩ nhiều như vây, chỉ là một nồi thịt hầm mà thôi, tuỳ tiểu cô nương muốn làm hay không thôi, thấy nàng có chút do dự, liền suy sụp xuống: &quot; vậy muội không có muốn làm sao?&quot; Điền Đào ngẩng đầu lên thấy hắn vừa thần thái còn sáng láng, giờ phút này thêm vài phần cô đơn còn kèm theo chút thương tâm. Cũng đúng, người ta đối với mình tốt như vậy, tìm mọi cách chiếu cố, chính mình lại nhỏ mọn như vậy, liền bữa cơm thôi cũng không làm nổi cho người ta, sao không thương tâm cho được. Điền Đào quay đầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, rào rào, tầm tã, mưa lớn như vậy thì làm gì có người tới, đến hậu trạch liền đến hậu trạch đi, qua mấy ngày tiếp xúc, nàng tin tưởng Hoắc Trầm sẽ không làm việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. &quot; ta có thể làm cho ngươi, nhưng là đến nhìn xem nhà ngươi có đầy đủ gia vị chưa hay thôi.&quot; Tiểu cô nương theo bản năng có chút đỏ mặt. &quot; được đươc được, chỉ cần muội chịu làm, thiếu cái gì ta đều có thể mua đến, muội cùng ta đến xem phòng bếp đi, đồ vật là do ta mấy ngày trước mới trở về, Thái bà bà giúp ta sắp xếp.&quot; Hắn đem cửa tiệm đóng lại, mang theo Điền Đào từ cửa sau vào sân, trong viện thật rộng rãi. Phía chân tường hướng Tây, có một gian lều tranh ở đó, bên trong có cả chuồng ngựa. Hai người từ lều tranh đi xuyên qua, không cần che dù cũng không sợ bị dính nước mưa, có chút giống với hành lang của nhà giàu. Phòng đầu tiên, phòng ngủ phía tây—- phòng Hoắc Trầm. Đệm chăn gấp chỉnh tề, trong phòng trống không. Trừ bỏ cái giường đất, cũng chỉ chừa một góc để tủ quần áo, chậu rửa chân cùng vời chậu rửa mặt. Điền Đào vốn không nghĩ sẽ xem phòng của nam nhân, chính là cứ như vậy đi xuyên qua tới, muốn không nhìn cũng phải nhìn, cũng không có đồ vật gì hiếm lạ cổ quái. Hoắc gia nhà chính có bốn gian nhà ngói gạch xanh khang trang, ở trên trấn trên đã là xem như là tiểu viện nhà khá giả. Cho nên, Hoắc Trầm sau khi cha mẹ chết, nhà nhị thúc cùng tam thúc đều tới tranh nhau giúp hắn trông hộ phòng ở, lại bị Hoắc Trầm cự tuyệt. Cho nên, cho tới bây giờ hắn hồi hương đã hơn một tháng, nhị thẩm cùng tam thẩm cũng chưa có tới làm giúp hắn một mâm cơm. Bọn họ có thái độ gì, Hoắc Trầm cũng không có để ý tới, không ai tới càng tốt, thanh tĩnh. Hắn mỗi ngày làm việc vất vả còn không có muốn suy nghĩ lo liệu thêm nhiều việc vào người đâu, cũng không có thời gian rảnh rỗi nhàn hạ đi hầu hạ mấy cái thân thích kia. Bốn gian chính phòng hướng về phía đông, trước đó là phòng ở của cha mẹ Hoắc Trầm Bên cạnh chính là phòng bếp, phía tây là hai gian phòng cho hài tử ở, nhưng nhà họ chỉ có Hoắc Trầm là con một nên liền để trống một gian. Điền Đào ở trong phòng bếp dạo một vòng nhìn quanh, phát hiện lu gạo còn nhiều hơn phân nửa, dầu muối tương giấm đều có không ít, xem ra Thái bà bà đã giúp hăn mua rất đầy đủ. Mở nắp nồi lên, Tiểu Đào chấn kinh rồi, thăm thăm dò dò, ngó trái ngó phải.... Khó có thể tin hỏi: &quot; Đây là nồi sắt sao? Như thế nào giống như gương soi vậy?&quot; Hoắc Trầm tự hào nhếch khoé môi, rất đắc ý gật gật đầu: &quot;không tồi, đây lúc xuất sư ta làm, sư phó cố ý tặng cho ta, cho ta mang về nhà tự dùng. Phải trải qua chín lần lửa lớn, năm lần lửa nhỏ, mười bốn lần tôi nước lạnh, đe ba vạn sáu ngàn chuỳ, thiếu một chuỳ đều không thành, thẳng đến lúc nồi sáng như gương. Thế nào có phải rất lợi hại hay không?.&quot; &quot; quá lợi hại, Hoắc đại ca, ngươi thật sự quá lợi hại, ta chưa bao giờ biết nồi sắt còn có thể sáng như gương vậy. Không không, cái này so với gương đồng còn rõ ràng hơn nhiều, ngươi thử nhìn đi, đến lông mi của ta cũng có thể nhìn ra rõ như vậy.&quot; Điền Đào cầm nồi sắt giơ lên trước mặt. Nồi sắt phản chiếu ra hình ảnh của khuôn mặt nhỉ nhắn của Điền Đào, ở phía sau nàng, là hình ảnh Hoắn Trầm đang mỉm cười. Điền Đào nơi đó soi trái soi phải, cảm thấy phi thường thú vị. Hoắc Trầm thập phần vừa lòng, kể cả lúc sư phó khen ngợi khích lệ hắn, hắn cũng chưa từng cảm thấy cao hứng như vậy, nồi tốt nên được người trù nghệ tốt dùng. &quot; tục ngữ nói, ngựa tốt xứng yên tốt, thuyền tốt xứng buồm tốt. Tiểu Đào tay nghề tốt nên dùng nồi tốt, muội dùng thử đi, không chỉ nhìn đẹp, sử dụng cùng nồi khác hoàn toàn không giống. Mặc kệ muội làm cái gì, nồi này đều không cháy không dính, cho nước vào xào đồ ăn rất ngon, nếu là hầm thịt trong này khẳng định ngon đến mức kinh người.&quot; Đại thợ rèn Hoắc Trầm tự tin nói. Điền Đào lập tức bị gợi lên lòng hiếu kỳ, đáy lòng vẫn còn một chút rối rắm, chạy nhanh đi múc nước rửa nồi, thúc giục Hoắc Trầm nói: &quot; vậy ngươi mau đi mua thịt đi, ta muốn thử xem cái này như thế nào.&quot; &quot; được, ta lập tức đi mua thịt.&quot; Hoắc Trầm thoải mái cười to, sung sướng hướng cửa lớn mà chạy, dù cũng không thèm lấy. Điền Đào thấy thân ảnh hắn vọt vào trong mưa cảm thấy thập phần buồn cười, thèm ăn thịt, cũng không cần đến mức như vậy đi, chính mình nửa năm chưa được ăn qua miếng thịt nào cũng không có thèm đến mức như vậy. Vừa cúi đầu liền nhìn nước trong nồi sắt, thế nhưng thần kì là xuất hiện tận hai bóng người. Một cái là phản chiếu từ mặt nước một cái là từ đáy nồi sắt, trung trùng điệp điệp lúc ẩn lúc hiện, thật là nồi tốt! Điền Đào cầm miếng rửa cọ thành nồi đem bóng hình trong nồi đánh tan, đem nồi tẩy rửa sạch sẽ. Hoắc Trầm còn chưa có trở về, nàng liền múc chút mỡ ở thành nồi xoa nhẹ lên. &quot; Tiểu Đào, muội muốn chưng màn thầu sao?&quot; Hoắc Trầm xách một khối thịt ba chỉ to vào cửa. &quot; bây giờ không có bột lên men, muốn chưng màn thầu cũng không chưng ra được, ta muốn làm cho ngươi mấy cái bánh mì loại lớn.&quot; Điền Đào quay đầu lại nhìn nhìn khối thịt to trên tay Hoắc Trầm hơi hơi mỉm cười, &quot; ngươi như thế nào lại mua khối thịt to như vậy a? Đủ để ăn được mấy ngày rồi&quot; &quot; không có việc gì, muội đều làm cả đi, hôm nay ăn không hết, thì mai lại ăn tiếp, hai ngày nay trời mưa mát trời thịt không hư được. Còn có hôm nay ta mua nhiều thịt, Trần thịt lợn tặng ta hai trái cà tím cùng củ hành to, còn có một củ gừng là ở trong phòng bếp nhà hắn lấy tới, hắc hắc, hắn nói như vậy hầm thịt ăn càng ngon.&quot; Hoắc Trầm sắp nhịn không được thèm đến mức sắp chảy nước miếng. &quot; ngươi không có nói với hắn, ta ở nhà ngươi nấu cơm đi?&quot; Điền Đào lo lắng hỏi. (─‿─) <img alt="một căn tứ" src="https://static./chapter-image/dai-tho-ren-tieu-mat-dao/aa02de1cd51ae1f89182b88b92c654ec.jpg" data-pagespeed-url-hash=1871736859 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> một căn tứ.hợp viện <img alt="đây giống như tiệm Trần thịt lợn đối diện tiệm rèn Hoăc gia ghê thiu mỗi hàng liễu rủ" src="https://static./chapter-image/dai-tho-ren-tieu-mat-dao/fff4d91196ebd8a6a998a509e7694627.jpg" data-pagespeed-url-hash=1562941142 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> đây giống như tiệm Trần thịt lợn đối diện tiệm rèn Hoăc gia ghê thiếu mỗi hàng liễu rủ