Hoắc Trầm nhìn thấy Trần Mẫn Đạt đi vào, hai mắt sáng ngời: &quot; thế nào?&quot; Trần Mẫn Đạt nhìn trên đường không có người đi đường, quay đầu nói: &quot; ngươi đi đóng cửa lại đi, chúng ta đến hậu viện nói, bị người khác nghe thấy không tốt.&quot; Ba người cùng nhau đi tới hậu viện, Tiểu Đào đang cầm vải trong tay may vá cũng ngừng tay lại, tò mò mà nhìn bọn họ. Trần Mẫn Đạt sinh động kể lại chuyện ngày hôm nay ở nhà Phùng gia,làm mọi người cười ha ha. Tiểu đào vừa cười, vừa nói: &quot; đáng đời, ai bảo bọn họ ỷ thế hiếp người quá đáng, thời điểm cha ngã gãy chân, bọn họ ở sau lưng cìn cao hứng không kịp đấy, còn muốn đánh chủ ý lên Đại Trầm ca, bây giờ là nhận lấy báo ứng đi.&quot; Tiểu Liễu ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Trần Mẫn Đạt: &quot; được nha, trước kia không nhìn ra, ngươi lại có bản lĩnh này a.&quot; Cuối cùng cũng làm người trong lòng lau mắt mà nhìn hắn, Trần Mẫn Đạt cảm thấy đặc biệt có thành tựu, cười hì hì nói: &quot; bản lĩnh của ta còn nhiều lắm, lại nói dù sao ta cũng ở trong thành đọc sách nhiều năm đấy. Về sau, muội sẽ càng thấy được nhiều ưu điểm của ta.&quot; Tiểu Đào nhìn bọn họ bộ dạng kể xướng người hoa, cảm thấy vừa buồn cười lại vui mừng, Tiểu Liễu cũng đã tìm được nam nhân tốt, trong lòng liền càng kiên định hơn. Cùng bọn họ so sánh Hoắc Trầm ổn trọng hơn một ít, không đem lực chú ý của mình trên câu chuyện cười này, hỏi: &quot;đã bàn bạc tốt rồi đúng không? Ngày mai tiền trao cháo múc?&quot; Trần Mẫn Đạt thu lại ý cười, nghiêm túc trả lời: &quot; đúng vậy, đã nói xong, cha ta nói nhà ta có 40 lượng, mua 5 mẫu, dư lại đều là của ngươi, 80 lượng bạc, ngươi có còn đủ tiền để mua không vậy?&quot; Hoắc Trầm gật đầu: &quot; được, ta mua 10 mẫu, chuyện tiền ta đã nghĩ ra cách, ngày mai ngươi ra mặt, ta không đứng ra. bất quá, thân huynh đệ cũng phải rõ ràng với nhau. Đem nay ta sẽ mang 80 lượng cho ngươi, ngươi nhớ viết biên lai rõ ràng.&quot; &quot; được, số tiền lớn như vậy đương nhiên phải viết biên lai rõ ràng rồi. Xem ra Phùng Mãn nói không sai, đại thợ rèn nhìn ngây ngốc, thật ra tâm tư rất sâu nha, ha ha ha...&quot; Trần Mẫn Đạt vỗ vỗ bả vai hắn, cảm thấy người huynh đệ cột chèo này không tồi, đáng tin cậy. - --- Ngày hôm sau, từng bước tiến hành theo kế hoạch, không có vấn đề gì xảy ra. người Phùng gia vừa đi, Trần Mẫn Đạt liền cùng Hoắc Trầm kí giấy khế bán đất giữa hai người, Trần gia 5 mẫu, Hoắc gia 10 mẫu, vị trí ngăn cách đều viết rõ ràng. Dựa theo thói quen địa phương, lúa trên ruộng hiện tại là thuộc về sở hữu của Phùng gia, chờ nhà bọn họ thu hoạch xong lúa mạch, chủ mới liền xuống ruộng trồng trọt. Hai người tính toán cuối tháng sẽ đi Thâm Châu, trước khi đi đến Điền gia cáo biệt, đem chìa khóa phòng ở đưa cho Tiểu Liễu, để nàng thỉnh thoảng tới đó nhìn chút. Thời tiết nóng hơn, Tiểu Đào cởi bỏ áo bông, thay bằng đồ mỏng hơn. Anh Tử tò mò đi qua nhìn chằm chằm bụng đại tỷ: &quot; đại tỷ, ở đây thật sự có tiểu bảo bảo sao? bụng tỷ vẫn nhỏ như cũ mà, không nhìn thấy tiểu bảo ở đâu cả.&quot; Vừa ngha thấy ba chữ &quot;tiểu bảo bảo&quot;, Hoắc Trầm đang ngồi uống nước ngồi cũng không yên, đi tới nhìn Tiểu Đào, nói: &quot; đúng vậy a, ăn bao nhiêu cũng không thấy béo.&quot; Nam nhân này dùng ánh mắt băn khoăn nhìn trên người Tiểu Đào, không chút khách khí mà nhìn chằm chằm vào đường cong lả lướt trên người nàng, trong lòng xác nhận thật sự chỗ nào đó lớn hơn không ít, nhưng mà sao eo này.... vẫn nhỏ như vậy.&quot; Chỉ là thời điểm đối mặt với tiểu muội, Tiểu Đào còn không có đỏ mặt, nam nhân là nàng lại đây nàng liền ngượng ngùng. Khuôn mặt nhỏ hồng lên đẩy hắn: &quot; chàng ở đây loạn cái gì, mau trở về ngồi đi.&quot; Diệp thị nhìn bộ dáng phu thê của hai người, trong lòng lại càng thêm kiên định, mở miệng nói: &quot; Tiểu Đào, Đại Trầm, trưa nay các con muốn ăn cái gì?&quot; Không chờ Tiểu Đào mở miệng, Hoắc Trầm liền cướp lời, trong lòng vỗ ngực nghĩ gặp may rồi: &quot; nương làm gì ăn cũng ngon hết, con đều thích ăn, chủ yếu là Tiểu Đào, nàng hiện tại mang thai, hẳn là khẩu vị có chút khác, ngài xem nàng thích gì liền làm cái đó.&quot; Con rể này, không chỉ có khả năng, lại thương nương tử, ngoài miệng càng ngày nói càng ngọt rồi, Diệp thị cười đến mức không khép được miệng, vừa muốn đi xuống bếp nấu cơm, liền thấy cha nương Phùng Mãn song song đi tới. Mấy ngày hôm trước Tiểu Liễu về nhà đã nói qua việc này, Điền Mãn Thương cùng Diệp thị đã chuẩn bị tâm lý trước. Thấy bọn họ vào cửa, ý cười trên mặt Diệp thị liền biến mất, lạnh mặt nói: &quot; ai nha! Khách quý từ đâu đến nha? Nhà đất của chúng ta thế nhưng không tiếp đãi được khách quý như vậy đâu.&quot; Cha Phùng Mãn mặt mũi bạnh ra, thập phần gian nan mà mở miệng: &quot; chúng ta hôm nay tới đây, là muốn thỉnh cha Điền Tùng tới hỗ trợ xây chuồng dê, để cho hắn tới treo tiền đồng khởi công, tiền công có thể thương lượng.&quot; Nếu là trước đây thời điểm đại tài khí thô, hắn có thể vung tay trả gấp đôi tiền công, chính là hiện tại tiền đã bị vét sạch sẽ, cả thôn đang cười chê nhà hắn, cuối cùng cũng không thể hất mặt vênh váo như trước được nữa. Mẫu thân Phùng Mãn vội vàng đem lễ vật trên tay đưa tối, da mặt dày cười nói: &quot; nghe nói lão Điền bị thương, chúng ta sớm đã muốn tới thăm đấy, đây là thịt dê đã ướp rồi lại hun rất tốt rồi, mau cầm lấy đi.&quot; Diệp thị lạnh lùng nhìn bọn họ, không đưa tay ra nhận lấy: &quot; lễ trọng như vậy nhà của chúng ta làm sao thu được đây. Lại nói, thịt dê là đồ ăn kích thích, sẽ làm vết thương tái phát, các ngươi đưa cái này là có ý gì? Còn muốn cha đứa nhỏ nằm trên giường không dậy nổi.?&quot; Nương Phùng Mãn mặt mũi xấu hổ, cười nịnh nọt giải thích: &quot; không phải có ý đó, nhà chúng ta hiện tại cũng không có gì đáng giá....&quot; &quot; khụ!&quot; không chờ bà nói hết, cha Phùng Mãn ngại mất mặt, ho một tiếng, cường ngạnh đánh gãy: &quot; chút đồ ăn vặt này đương nhiên là đưa cho đám nhỏ ăn. Đều là người trong thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy,có câu: &quot; làm người thì nên lưu lại một đường, ngày sau còn nhìn được mặt nhau. Hiện tại chúng ta đang cúi đầu trước hai ngươi, nhà các ngươi cũng nên cho chúng ta chút mặt mũi.&quot; Diệp thị là người thật thà, ngượng ngùng phải khó xử người khác, nhưng đối với người khác bà có thể tha thứ, bà liền tha thứ cho họ, nhưng đây lại là phu thê Phùng gia bọn họ hại trượng phu bà thiếu chút nữa tàn phế, nữ nhi suýt chút nữa phải bán mình đi làm nha hoàn cho nhà người ta, vô luận thế nào bà cũng không thể tha thứ được. Tiểu Liễu không nghe nổi nữa, xông ra ngoài: &quot; Phi! Các ngươi có mặt mũi sao? thời điểm chèn ép cha ta, các ngươi sao không nghĩ đến chuyện làm người thì lưu lại một đường, không nghĩ đến tình nghĩa người cùng thôn hương thân phụ lão đi. Tuy rằng ta không biết ngươi tại sao lại muốn mời cha ta đến, nhưng ta nói cho các ngươi biết, cha ta chắc chắn sẽ không đi, đưa bao nhiêu tiền cũng không đi. Vì muốn chữa bệnh cho cha ta, tốn mất 5 lượng bạc, vài tháng liền không đi làm được, ngươi bây giờ lại đứng ở đây nói đến chuyện mặt mũi, ngươi như thế mà cũng nói ra được sao?&quot; Cha Phùng Mãn tức giận đến mức không nói được thành lời, chỉ vào Tiểu Liễu nói: ngươi, nha đầu, ngươi...&quot; Tiểu Đào cùng Hoắc Trầm cũng đứng bên cạnh Diệp thị tuy không nói lời nào, nhưng đứng ở đó thôi cũng là một loại khí thế. &quot; ta như thế nào? ta rất tốt nha, ta như thế nào thì cũng không đến phiên ngươi nói chuyện, nơi này là nhà ta, ngươi đi ra ngoài cho ta.&quot; Tiểu Liễu chống eo đứng ở bậc cửa, mày liễu dựng ngược, ánh mắt sắc lạnh. Cha Phùng Mãn tức giận run người, không chờ hắn nói, ở cửa liền có vài người đi vào, trên tay đều có lễ vật. Đi phía trước là Thái bà bà, sau đó là Trần thịt lợn cùng Trần mẫn đạt. &quot; nương Tiểu Đào, ta tới đây làm mai cho khuê nữ nhà ngươi!&quot; Thái bà bà cười nói. Diệp thị vội vàng thay đổi sắc mặt tươi cười đi ra đón, động tác chống nạnh của Tiểu Liễu còn chưa kịp thu lại, bị bọn họ vừa vặn đi vào nhìn thấy, vốn dĩ có chút ngượng ngùng, lại thấy Trần Mẫn Đạt lặng lẽ giơ cho nàng một ngón tay cái lên, liền mím môi cười, né qua một bên, nhường cửa cho họ vào. Lúc này cha mẹ Phùng Mãn đều choáng váng, ngốc lăng lăng chớp chớp mắt nhìn, cha Phùng Mãn rốt cuộc chịu không được nữa mở miệng hỏi: &quot; ngươi là tới Điền gia cầu hôn? Thì ra các ngươi đã sớm thông đồng với nhau, ngươi....&quot; Trần Mẫn Đạt nghênh ngang mà đi đến gần người hắn, thấp giọng nói: &quot; ta chưa nói qua với ngươi sao, nhân gia là thiên mã chuyển thế, mệnh tốt. Không có biện pháp, ta là thuộc long tới ôm chân thiên mã. Tin hay không tùy ngươi, chính mình nhìn mà làm đi.&quot; Người Trần gia được nhiệt tình mời vào nhà, chỉ để lại cha mẹ Phùng Mãn xấu hổ đứng trong viện, ngây người hồi lâu mới rời đi. Thái bà bà cười tủm tỉm mà giới thiệu: &quot; đây là Trần Mẫn Đạt đối diện nhà hoắc thợ rèn, là một hài tử tốt, là tú tài hiểu chữ nghĩa. Đây là cha nương hắn, hôm nay tới đây muốn cầu hon. Tiểu Liễu là một cô nương tốt, tính tình nhanh nhẹn lại có năng lực, tương lai ở nhà đối diện Tiểu Đào, hai tỷ muội có thể giúp đỡ lẫn nhau, thật tốt nha.&quot; Diệp thị đã nghe trước đó con gái nhắc tới chuyện Trần gia, hiện tại cũng không ngoài ý muốn, chỉ là không nghĩ tới sẽ cùng Phùng gia chạm mặt nhau. Vừa rồi bộ dáng Tiểu Liễu chống nạnh đuổi người thật không thục nữ, chỉ sợ trong lòng Trần gia lưu lại băn khoăn, Diệp thị liền giải thích nói: &quot; Phùng gia đó thật dự khinh người quá đáng, nếu không phải do bọn họ chèn ép, cha đám nhỏ cũng không đến nỗi đi cướp việc làm mà leo lên nóc nhà rồi ngã xuống gãy chân, Tiểu Đào lại vì muốn có tiền chữa bệnh cho cha, thiếu chút nữa đi ở cho nhà người ta ba năm. Thật ra không thể trách Tiểu Liễu bọn họ, nó mỗi ngày nhìn bộ dạng cha nằm trên giường bệnh ốm đau, trong lòng làm sao có thể dễ chịu cho được? Kỳ thực Tiểu Liễu tính tình rất tốt.&quot; Tiểu Liễu trốn nhanh vào tây phòng, nghe được nương đang vì nàng mà giải thích, nàng quả thực muốn cười vô cùng. ở trấn trên bán hàng lâu như vậy, nàng có tính tình gì, Trần gia đã sớm biết, hà tất phải lạy ông tôi ở bụi này mà đi giải thích. Khâu thị vui mừng cười: &quot; nương Tiểu Liễu a, ta không có gạt ngươi, ta là thích nhất điểm này của Tiểu Liễu. ta là người không biết ăn nói, ở trong tộc bị nhóm chị em dâu nói đến mức không nói được gì. Cũng may là cha Mẫn đạt là đồ tể, người khác mới không dám khi dễ nhà chúng ta. chính là tính tình mẫn đạt quá tốt, về sau sợ trên trấn không chịu được người khác khi dễ, ta chính là thích Tiểu Liễu lá gan lớn như vậy, dám nói, tương lai liền không bị người khác khi dễ.&quot; Diệp thị lúc này mới hiểu được ý của Trần gia, tảng đá lớn trong lòng liền rơi xuống. Tướng mạo Tiểu Liễu không kém, người cũng có năng lực, chính là tính tình quá bạo, giống như hạt ớt cay vậy. Cho nên, Diệp thị vẫn luôn lo lắng người Trần gia không hiểu biết tính tình Tiểu Liễu, về sau sẽ ghét bỏ Tiểu Liễu. Hai bên đều thật cao hứng, lập tức định ra hôn sự, cũng bàn xong hôn kỳ, liền định là tháng chạp thì thành thân, cũng giống như Tiểu Đào, cũng trước 15 tuổi liền vào cửa. Diệp thị xuống bếp nấu cơm, ba nữ nhi đều ở bên cạnh hỗ trợ, Hoắc Trầm cũng muốn xuống giúp Tiểu Đào, nhưng hắn vừa bước vào bếp đã bị mẹ vợ đẩy ra, không có cách a, phòng bếp quá nhỏ, vóc người hắn lại cao to, lưng cũng cong lại. Bữa trưa thập phần phong phú, Trần Mẫn Đạt moi móc hết trong đầu ra nghĩ câu từ, da mặt dày a dua nịnh hót lấy lòng, Hoắc Trầm nhìn không được nữa nghĩ thầm: tên tiểu tử không biết xấu hổ, dám cùng ta so da mặt dày, ta còn sợ ngươi vượt qua ta sao? <img alt="Bữa trưa thập phần phong phú Trần Mẫn Đạt moi móc ht trong đầu ra nghĩ câu từ da mặt dày a dua nịnh hót lấy lòng Hoắc Trầm nhìn không được nữa nghĩ thầm tên tiểu tử không bit xấu hổ dám cùng ta so da mặt dày ta còn sợ ngươi vượt qua ta sao" src="https://static./chapter-image/dai-tho-ren-tieu-mat-dao/0763d2b1bda97ba706fa83fcb921fc0c.jpg" data-pagespeed-url-hash=3962249783 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Thịt dê hun khói <img alt="Lườn ngỗng hun khói ăn cái này ngon này " src="https://static./chapter-image/dai-tho-ren-tieu-mat-dao/1bf7849f873552f32d4d3ec521bd1f6b.jpg" data-pagespeed-url-hash=1687395914 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Lườn ngỗng hun khói ( ăn cái này ngon này) Thịt dê một nắng. Nhìn thịt dê một nắng lại nhớ đên thịt bò một nắng của mẹ, đợt mùa hè năm ngoái nắng kinh khủng, mua về làm thịt bò một nắng cuối cùng làm không được mang ra xào ăn ╮(︶▽︶)╭ <img alt="lTính ủ mưu để đấy mai đăng nhưng lại thôi mị đăng chương mới rồi mị đi chơi pubg đây đn giờ các tiểu cưa cưa lên chơi rồi nàng nào thích nghe giọng trầm trầm mà kiểu nghe xong muốn ngã luôn ấy thì cố chơi lúc 1-3h sáng á" src="https://static./chapter-image/dai-tho-ren-tieu-mat-dao/4ccff8a57c50e0217e441f9226d32f9e.jpg" data-pagespeed-url-hash=502854844 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> lTính ủ mưu để đấy mai đăng nhưng lại thôi mị đăng chương mới rồi mị đi chơi pubg đây\(≧▽≦)/ đến giờ các tiểu cưa cưa lên chơi rồi („ಡωಡ„) nàng nào thích nghe giọng trầm trầm mà kiểu nghe xong muốn ngã luôn ấy thì cố chơi lúc 1-3h sáng á. Giờ các tiểu cưa cưa hoạt động đấy.  (* ̄ii ̄) à mị chơi bản trung nhé. Dù chả hiểu cái gì ╮( ˘ 、 ˘)╭ tự hứa với bản thân sẽ sớm đi học tiếng trung sớm. Mị muốn đi Lệ Giang cổ trấn, mị muốn đi Bắc Kinh chơi. Nhưng mị k có tiền (oT-T)尸