Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 78 : Yêu như thế

“Vân Đình chàng xem, có bất ngờ không.” Tề Vân Đình quả thật giật mình, trong nhà ấm lại trồng mấy thứ này. Hân Duyệt tháo xuống một quả dâu tây, vui sướng cắn một ngụm nhỏ, mỉm cười gật gật đầu. Đem nửa quả còn lại bỏ vào trong miệng hắn, “Ngọt không?” “Ừ.” Khó trách người ta nói phụ nữ có thai kén ăn, người sợ lạnh như Duyệt Duyệt thế nhưng lại không chịu ở nhà ấm, thì ra là vì đồ ăn, đúng là con mèo tham ăn. “Chàng biết không, những thứ kia mỗi ngày có thể bán bảy, tán trăm văn tiền, có khi còn có thể bán được một hai lượng bạc nữa đó, cũng đủ chi tiêu trong ngày của mấy người bọn ta. Lão Âu vốn nói để ta ở chỗ này, nhưng ta đã nghĩ ra chủ ý kiếm tiền thật tốt. Thế nào, ta có thông......” Nét mặt hưng phấn của nàng đông lại, chữ “minh” kia cũng không nói ra. Bởi vì phát hiện sắc mặt Tề Vân Đình đã từ hồng biến thành tím, rồi biến đen. “Nàng không ở nhà ấm, lại trồng mấy thứ này, vì đổi lấy vài đồng tiền như vậy?” Từng câu từng chữ mang theo sương lạnh. Hân Duyệt không không chịu thua kém run cầm cập: “Việc đó, chàng...... Đừng nóng giận mà, có khi ta cũng ăn một vài thứ......” Càng nói giọng càng nhỏ. Cố nén cảm giác muốn làm thịt nàng, xoay người tông cửa xông ra. Ngẫm lại trời tối đường trơn, lại vòng trở về, ôm lấy nàng về phòng. “Nè, có thể kẹp chết con ruồi đó.” Tay nhỏ bé không thể vuốt thẳng nếp nhăn trên mi tâm  của hắn. “Đang mùa đông, làm sao có ruồi bọ.” Đạp một cước đóng cửa lại. Rất cẩn thận đặt nàng lên giường, nắm đôi tay nhỏ bé bị đông lạnh lẽo. Hai ba bước cởi bỏ ngoại bào, cũng giúp nàng cởi áo bông, tiến vào ổ chăn để nàng gối đầu lên cánh tay mình. Trong ngực hắn rất ấm áp, chỉ cách một lớp y phục mỏng manh, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ. Cuối cùng cũng trở về trong vòng tay của hắn, khóe miệng Hân Duyệt khẽ cong lên. “Cười cái gì?” Mặt mày hắn đang rối rắm, trong lòng cũng rối như tơ vò. “Ha ha! Ngày nào ta cũng ngủ không ngon, cảm thấy rất lạnh, lúc nào cũng nghĩ nếu Vân Đình ở đây thì tốt rồi, cả người giống như một cái lò lửa.” Cụp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch của nàng, cố nén lửa giận trong lòng, vẫn không nhịn được phập phồng trong ngực: “Nàng tình nguyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngủ không ngon cũng không chịu trở về tìm ta? Duyệt Duyệt, thật sự hận ta như vậy?” Giọng nói kiềm nén, làm như đang nức nở. “Không phải mà, nào có thảm như vậy.” Nhỏ giọng tranh cãi, cũng không dám nhìn hắn. “Còn nói không có, có biết hay không lúc mới nhìn thấy nàng, tim ta có bao nhiêu đau đớn. Sắc mặt tái nhợt như vậy, hai mắt sưng đỏ, trong lòng ta......” Hắn nắm tay Hân Duyệt đánh vào trong ngực mình, “Duyệt Duyệt, ta mỗi đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy nàng chịu đau, chịu khổ, có nguy hiểm, mỗi đêm đều không thể ngủ yên giấc. Nàng lại nhẫn tâm như vậy, hai tháng cũng không chịu gặp ta, làm cho ta nóng ruột nóng gan, làm cho ta...... Sống không bằng chết.” Khi Hân Duyệt ngẩng hai mắt đã đẫm lệ mông lung: “Ta cũng nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ. Chàng giận ta sao?” Nàng cuộn mình cọ cọ vào lòng hắn. Yên lặng ôm chặt nàng, nhẹ nhàng hôn ở hai má, hà hơi sưởi ấm gương mặt và trái tim của hai người. Nàng lẳng lặng ngủ, mang theo tươi cười ngọt ngào. Tề Vân Đình nhìn thiên hạ mình ngày nhớ đêm mong, thấy thế nào cũng nhìn không đủ. Nửa năm trước, tại chiếc giường này, bọn họ có da thịt chi thân lần đầu tiên, vừa hưng phấn lại lo lắng, khi đó nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, trong lòng ngọt có thể biến thành mật. “Bảo bối, nàng ngủ đi, ta bảo vệ nàng đến bình minh.” Bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên cái bụng hơi nhô lên, nay, con của chúng ta đã bốn tháng, thật nhanh. May mà, tìm được nàng. Nếu nàng thật sự có cái gì ngoài ý muốn, ta liền cùng nàng đi, cho dù làm sao, có ta ở đây, Duyệt Duyệt vĩnh viễn không cần sợ hãi. “Vân Đình, uhm......” Nàng xoay người, lộ ra cánh tay trắng noãn, tiếp tục ngủ vùi. Tề Vân Đình lắc đầu cười thầm, dém chăn cho nàng, vòng tay ôm vào ngực. Đứa ngốc, ta sao đành lòng mà nổi giận với nàng chứ? Sáng sớm, Hân Duyệt mở hai mắt sương mù, thật ấm áp, mùa xuân đến rồi sao? Ha ha! Là hắn đến rồi, sao ta lại quên chứ. Cảm giác được khuỷu tay hắt siết chặt, Hân Duyệt nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Quả nhiên, hắn theo thói quen muốn đến hôn tỉnh nàng. Bị râu mới mọc của hắn chọc ngứa, Hân Duyệt cười khanh khách. “Lại giả bộ ngủ, xem ta có trừng phạt nàng không.” Một nụ hôn u ám trời đất ập xuống, trên mặt, trên cổ nàng lần lượt mọc lên những trái dâu tây, mỗi một trái đều kể ra tình yêu say đắm...... Ăn xong điểm tâm, Tề Vân Đình gọi người đến muốn thu dọn nhà ấm, muốn qua đó ở. Lão Âu lo lắng nói, vẫn nên hỏi thiếu nãi nãi trước, nàng có vẻ rất thích những thứ này. May mắn là có hỏi qua, Hân Duyệt lập tức xù lông: “Tề Vân Đình, chàng thật nhẫn tâm, người ta đang yên đang lành, chàng lại muốn bọn chúng bị lạnh chết. Còn có nhân tính hay không? Lại nói gian phòng chúng ta ở hiện tại không phải là cái gì kia của chúng ta...... cái gì kia hay sao? Ta xem như đã nhìn thấu, chàng chính là có mới nới cũ, vậy thì cũng thu dọn ta luôn đi.” Ủy khuất, bất đắc dĩ, cầu xin: “Ta không phải sợ nàng lạnh sao?” “Chàng đã đến rồi, ta không phải không lạnh sao.” Ừ, câu này còn có vẻ xuôi tai. Ăn xong cơm trưa, nàng lại muốn đến phòng Lăng Nhi. “Duyệt Duyệt không phải rất thích ngủ trưa sao?” “À, lâu rồi không ngủ, ta không ngủ đâu chàng ngủ đi.” “Duyệt Duyệt không ở bên cạnh ta, sao lại muốn đến bên nha đầu kia?” “Ta có chuyện quan trọng, chàng đừng nháo, ngoan, chàng đi chơi với Đại Bảo đi.” Ta cùng tiểu hài tử ngốc nghếch kia là cùng một cấp bậc? Tề Vân Đình là trí tuệ dường nào, lúc này không nói không rằng để cho nàng đi, rồi sau đó lặng lẽ đuổi theo. Lăng Nhi ngón tay tung bay, miệng cũng không nhàn rỗi: “Tỷ tỷ, nam nhân kia làm sao lại thả tỷ ra dễ như vậy, ta còn nghĩ hắn tính dùm vàng bạc châu báu trói tỷ lại nữa?” “Vàng bạc châu báo có thể khóa ta lại sao, chờ sau này việc làm ăn của chúng ta phát đạt, sẽ nuốt gọn cửa hiệu Tề gia luôn. Ha ha!” Hân Duyệt vừa cười vừa làm. Hinh Hương cười thầm: “Tỷ tỷ hai ngày này cười còn nhiều hơn so với hai tháng nay nữa đó.” Lăng Nhi khó chịu: “Tỷ tỷ, chúng ta có thể nuôi sống chính mình, sao còn phải dựa vào nam nhân.” “Việc này chẳng liên quan gì đến tiền bạc cả, Lăng Nhi sau này có người mình thích rồi sẽ hiểu.” “Hừ! Ta về sau sẽ không lập gia đình, bớt sinh nhiều cơn giận không đâu.” Hân Duyệt liếc nhìn nàng một cái: “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, muội cho là gia đình đó ta đồng ý tiến vào? Thích một người rất dễ, nhưng sống chung với nhau sẽ gặp khó khăn. Không ở cùng nhau, cũng khó chịu, cho nên ta quyết định sau này sẽ hy sinh một chút, suy nghĩ cho hắn nhiều một chút.” Hinh Hương lại cười trộm: “Tỷ tỷ nghĩ được như vậy thật là hiếm thấy, cũng không uổng đại thiếu gia thương tỷ như vậy. May là vết bầm trên tay tỷ đã lặng bớt, bằng không hắn sẽ đau lòng lắm.” Cửa bị người ta một cước đá văng, gió lạnh cuốn theo lá khô bay vào, Tề Vân Đình lạnh lùng đứng ở cửa. Nhếch môi, tựa hồ là đang kìm chế tức giận. Hân Duyệt lặng lẽ lè lưỡi, đi qua đóng cửa lại. Vỗ vỗ bụi đất trên người hắn: “Sao chàng lại tới đây?” “Ta không đến làm sao biết nàng làm lụng khổ sở vất vả thế nào.” Nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng. Hân Duyệt muốn chạy trốn lại bị hắn nắm chặt, trề môi, chỉ biết không nghe theo chàng sẽ không buông tha, biết giải thích thế nào đây? “Ta hỏi nàng sao lại thế này, nàng còn lừa gạt ta. Thì ra, mỗi ngày nàng làm mấy thứ này đổi tiền, Duyệt Duyệt...... Ta không còn sức ầm ĩ với nàng nữa, nếu nàng thực sự suy nghĩ cho ta thì đừng làm nữa có được không?” Mặc dù sắc mặt hắn lạnh như băng, nhưng không có phát giận như lúc trước. Đáy mắt đau đớn làm cho Hân Duyệt không đành lòng nhìn thẳng. “Ta...... Ta thích làm......” Lăng Nhi nhịn không được, tỷ tỷ bình thường nhanh mồm nhanh miệng sao đến trước mặt nam nhân này lại yếu đuối như vậy. “Chúng ta làm những thứ này có gì không tốt, dựa vào hai bàn tay nuôi sống chính mình, tỷ tỷ rất thông minh, dạy cho chúng ta dùng chỉ màu, dây thừng, các loại tơ lụa làm đồ thủ công, nữ nhân mà rời khỏi phường thêu Tề gia vốn là sẽ không có cách kiếm cơm. Nay, chúng ta sống rất được, vất vả một chút thì đã làm sao.” Ánh mắt sắc bén của Tề Vân Đình đảo qua đi: “Câm miệng, thê tử của ta ta có thể nuôi sống, ta muốn làm cho nàng ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống tốt nhất.” Lăng Nhi cũng không yếu thế: “Ngươi? Ngươi nếu đối tốt với tỷ tỷ, nàng cũng sẽ không bị bức rời khỏi nhà. Đừng tưởng rằng ngươi rất giỏi, ta cũng không tin rời khỏi nam nhân, chúng ta liền sống không tốt.” Hân Duyệt cảm thấy không đúng, ôm lấy Tề Vân Đình đi ra ngoài, “Chúng ta trở về phòng nói đi.” “Duyệt Duyệt, ta nể mặc của nàng mới dễ dàng tha cho cô ta, nếu có lần sau đừng trách ta không khách khí.” Tề Vân Đình chưa từng bị nói như vậy, tức giận uống một ngụm trà lớn. Hân Duyệt cầm lấy ấm trà lại rót cho hắn một ly: “Đừng nóng giận, Lăng Nhi rất tốt, chỉ là đối với thiếu gia nhà giàu có ấn tượng không tốt.” Tề Vân Đình cũng không muốn nói về chuyện của nàng ta, ôm Hân Duyệt ngồi lên đùi mình, “Nàng còn muốn làm cái kia?” “Người ta đã đặt hàng, chúng ta không thể không giữ lời hứa. Vân Đình, như vậy được không, ta không cần vất vả đi làm, nhưng chàng phải để ta giúp các nàng một tay.” Nhướng mi: “Bàn điều kiện với ta?” Quyệt miệng: “Ta là ra lệnh cho chàng.” Khinh thường: “Ta sợ nàng?” Xem thường: “Cút.” Da mặt dày: “Coi như sợ nàng, nói như vậy, việc buôn bán nhỏ này của nàng một tháng có thể kiếm bao nhiêu lượng?” Xòe tay tính toán, kiêu ngạo nói: “Đã hơn mười lượng rồi.” “Được rồi, nàng cứ làm tiếp đi.” Hắn đứng dậy đi ra ngoài. Ặc? Hân Duyệt nhức đầu, đó là tình trạng gì. Bị mười lượng bạc của ta dọa? Khi trời tối, không thấy hắn trở về ăn cơm chiều, Hân Duyệt đứng ở cửa nhìn xung quanh. Một ông lão vội vội vàng vàng chạy đến, đó là Trầm chưởng quầy. “Thiếu nãi nãi, đại thiếu gia mang theo người đi Bắc Sơn bán kim sa, một chốc sợ là không về được.” “Bắc Sơn? Mùa đông này không phải nơi đó trở thành núi tuyết sao, hắn cũng không có nhắc tới, như vậy đột nhiên liền......” Trầm chưởng quầy cũng là vẻ mặt lo âu: “Đúng vậy, bán kim sa kiếm rất nhiều tiền. Trước kia còn có người hẹn đại thiếu gia cùng đi, nhưng việc buôn bán kia cũng không tốt lắm, núi cao rừng rậm, cường đạo thường xuyên giết người cướp của. Nay tuyết lớn gió to lại càng nguy hiểm hơn, không chú ý sẽ ngã xuống vách núi đen......” Hân Duyệt cảm thấy lòng bàn tay run lên: “Sao chàng lại muốn đi, sao ông lại không ngăn cản chàng.” “Đại thiếu gia nói thiếu nãi nãi không thương mình, ngài cũng không cần phải thương tiếc bản thân mình, kiếm tiền quan trọng nhất.” Đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn muốn hờn dỗi với ta nữa. “Lão chưởng quầy, ông mau phái người đuổi theo chàng, nói nếu đêm nay chàng không trở lại, ngày mai cũng sẽ không nhìn thấy ta.”