Editor: Kiều Tiếu Nam Tinh kéo bát canh nấm tuyết cà rốt đến trước mặt Quyền Tự, cầm lấy muỗng bạc bên cạnh bát canh, múc một muỗng đặt trước môi hắn. "Anh nếm thử đi, thực dễ uống." Quyền Tự liếc mắt nhìn Nam Tinh một cái, sau đó lại nhìn thoáng quá thìa canh được đưa đến miệng. Một bộ dáng hạ mình, miễn cưỡng vì em mà uống một ngụm. Rất nhanh, hương vị cà rốt tràn ngập trong khoang miệng, Quyền Tự rũ mắt xuống, biểu tình uể oải. "Món này khó uống." Thật không hiểu vì sao trên thế giới này lại sinh ra thứ đồ vật tên là cà rốt. Nam Tinh mở miệng. "Vừa mới bắt đầu uống có lẽ sẽ cảm thấy không quen, uống nhiều rồi sẽ cảm thấy khá dễ uống." Nói xong, cô lại múc một muỗng đưa qua. Quyền Tự nhìn cô một cái, lại miễn miễn cưỡng cưỡng nếm một ngụm. Sau đó, một muỗng lại một muỗng. Không trong chốc lát, một bát canh nấm tuyết cà rốt đã thấy đáy. Nam Tinh nhìn thoáng qua chút canh cạn. Ừm, không sai biệt lắm, chắc là đủ rồi. Sắc mặt của Quyền Tự không thể nào đẹp, nhíu mày, biểu tình uể oải. Biểu tình này so với biểu tình ngày thường uống thuốc càng thêm khó coi. Sau đó, Nam Tinh rót một chén nước, nhân tiện lấy luôn hộp thuốc đặt một lên, bóc một viên đưa tới trước mặt hắn. "Cái này, cũng phải uống." Lời nói vừa dứt. Chuông điện thoại của Nam Tinh vang lên. Cô cầm điện thoại, tiếp nhận cuộc gọi. "Alo?" Là Ninh Đào gọi tới, thanh âm rất thấp, như thể đang trộm gọi điện thoại. "Nam Tinh, buổi tối hôm nay cậu có về không?" Nam Tinh còn chưa kịp trả lời. Phía sau vang lên một tiếng ho khụ suy yếu. Nam Tinh quay đầu liếc nhìn Quyền Tự một cái. Người nọ dựa vào ghế, một bộ dáng ốm yếu bất kham, mí mắt rũ xuống. Nam Tinh lại nhìn thấy những dấu vết lưu lại sau khi rút máu trên cánh tay của hắn, dừng một chút, nói. "Tớ không về." "Trong kỳ huấn luyện quân sự không thể ở bên ngoài, sẽ bị trừ điểm nha." "Không có việc gì, tớ có nhiều điểm." Nghe thế, Ninh Đào ở đầu bên kia điện thoại như thể nhớ tới cái gì, vẻ mặt hâm mộ. "Đúng a, cậu chính là người có thành tích cao nhất thi vào đại học Đế Đô chúng ta a. Có tận 50 điểm khen thưởng." Nam Tinh lên tiếng, "Ừm." Lúc trước khi thành tích thi đại học vừa được công bố, cô liền nhận được điện thoại của vài trường đại học trọng điểm đào tạo. Đại học Đế Đô vì muốn giữ chặt cô, miễn toàn bộ học phí, còn tặng kèm học bổng suốt bốn năm học, còn có cả điểm khen thưởng. Vừa mới bắt đầu vào học thì cảm thấy chút điểm này quả thực là râu ria. Hiện tại xem ra, còn rất hữu dụng a. Cô vừa gọi điện thoại vừa đi đến trước mặt Quyền Tự, đặt viên thuốc vào trong tay hắn, ý bảo hắn uống thuốc. Tựa hồ, chuyện cô lựa chọn ở lại nơi này làm cho tâm tình của hắn cực tốt. Phân đoạn uống thuốc từ trước tới nay vẫn luôn chậm rì rì, giờ đây trở nên nhanh hơn không ít. Chờ đến khi Nam Tinh nói chuyện điện thoại xong, hắn đã uống thuốc xong. Nam Tinh chớp chớp mắt, nhìn hắn. "Ngày sau em sẽ ở lại nơi này, ngủ cùng với anh. Anh thành thành thật thật phối hợp với bác sĩ, được không?" Quyền Tự nghe xong, lông mi đen dài rung lên, giọng nói nghẹn ngào. "Nếu anh không phối hợp thì em sẽ không ngủ cùng anh?" Nam Tinh im lặng. Vậy nên, người này rốt cuộc có mấy yêu cầu? Muốn cô ngủ cùng hắn, còn không cho phép cô có thêm điều kiện bổ sung ư? Quyền Tự thấy Nam Tinh không trả lời, hắn duỗi tay túm lấy cánh tay của cô, kéo người tới gần mình hơn, thanh âm toát ra ý vị ngang ngược. "Em đã có được anh, ngủ cùng anh vốn là điều đương nhiên." Nam Tinh lại lần nữa trầm mặc. Từ ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, sau khi mở ra lễ vật. Không biết vì sao, khí thế của cô có vẻ thua kém đi hẳn một đoạn lớn. Mỗi lần cùng hắn tách ra, ánh mắt của hắn nhìn cô, như thể đang nhìn một tra nữ muốn vứt bỏ ông chồng của mình. Nam Tinh nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi. "Vậy anh có hợp tác với bác sĩ hay không?" Quyền Tự nhìn cô một cái, nhét người vào trong lòng mình, cuối cùng vẫn là khàn khàn đáp lại một câu. "Có." Từ ngày đó trở đi, Bạch Vũ liền phát hiện, thiếu gia trở nên dễ hầu hạ không ít. Uống thuốc đúng hạn, canh nấm tuyết cà rốt kia dù không tình nguyện nhưng vẫn tự động uống hết, thậm chí còn không cần người khác phải tốn công phu miệng lưỡi khuyên răn. Bạch Vũ đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, đương nhiên không tin là thiếu gia đột nhiên đổi tính, tự biết giác ngộ. Việc này nhất định là nhờ Nam tiểu thư. Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tinh dậy sớm. Cô bị người nào đó gắt gao ôm vào trong ngực, giống như là sợ cô bỗng dưng biến mất. Cô ngựa quen đường cũ, lấy gối đầu của mình nhét vào lòng ngực Quyền Tự, sau đó xuống giường, đi học. Sinh hoạt như vậy cứ thế trôi qua vài ngày. Bởi vì thành tích của Nam Tinh rất tốt, lại lớn lên xinh đẹp, nên bắt đầu nổi danh trong khoa. Lúc đầu, đại đa số mọi người cũng không nhận ra Nam Tinh là người thường xuyên được lên hot search. Dù sao cô cũng mặc một bộ đồng phục quân huấn giống như mọi người, vừa mệt vừa thảm hề hề, mọi người chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này lớn lên đẹp, không ai nghĩ tới chiều hướng kia. Dần dần, bắt đầu có nam sinh mon men lại gần. Tặng hoa tươi, đưa nước uống, tặng đồ ăn, thuận tiện còn muốn xin WeChat. Nhưng tất cả những việc trên đều bị Nam Tinh làm lơ. Ngày này, trong giờ giải lao của kỳ quân huấn. Nam Tinh ngồi dưới một gốc cây đại thụ để tránh nóng. Ninh Đào ôm hai chai nước đi đến trước mặt Nam Tinh, ngoan ngoãn vặn nắp một chai nước đưa cho cô. Khuôn mặt đỏ bừng, mở miệng. "Nam Tinh, tớ, tớ không muốn diễn nữ ma đầu." Nam Tinh liếc nhìn Ninh Đào một cái. "Cậu không được chọn." Ngay lập tức Ninh Đào héo, nhưng mà rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này, sau đó lại nghĩ tới cái gì. "Nam Tinh, vì sao cậu lại muốn tớ đi thử diễn nữ số 3 của "Sở Sở Truyện" thế? Chẳng lẽ cậu nhìn ra được, thực chất tớ là một nữ cường nhân tâm địa độc ác, tàn nhẫn lại sát phạt quyết đoán?" Nam Tinh cười khẽ. "Tớ nhìn trúng ở chỗ, cậu có thể khóc." Ninh Đào trố mắt, không thể tin được. "Có thể, có thể khóc?" Nam Tinh gật đầu, thấy Ninh Đào liên tiếp cọ cọ dịch về phía cô, cô duỗi tay chống lấy cái trán của Ninh Đào, đẩy người ra xa một chút, sau đó nhàn nhạt nói. "Không phải cậu dựa vào phần thi cảnh khóc mà đỗ được vào đây hay sao? Nghe nói còn có thể khiến cho một cô giám thị xem xong mà khóc. Thực lực áp đảo một đám thí sinh, vươn lên giành lấy ngôi vị số 1." Nhắc tới việc này, khuôn mặt nhỏ của Ninh Đào đỏ bừng, lập tức gật đầu. "Tớ diễn cảnh khóc quả thực rất tốt." "Ừ, vậy thì đúng rồi, nữ ma đầu trong "Sở Sở Truyện" sát phạt quyết đoán, nhưng lại thích nam chủ, cuối cùng vì nam chủ mà chết. Cả bộ phim trừ bỏ mặt vô biểu tình khi gϊếŧ địch, còn lại chính là cảnh vì nam chủ thương tâm mà khóc. Rất thích hợp với cậu." Ninh Đào còn muốn nói cái gì. "Nhưng, nhưng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy khí chất của tớ rất giống với nữ ma đầu hay sao?" Nam Tinh không chút lưu tình chọc thủng ảo tưởng của cô. "Không cảm thấy." Nghe vậy, Ninh Đào lại héo. Trong lúc các cô đang nói chuyện, liên tục có ba bốn nam sinh đi đi lại lại trước mặt các cô tới bốn, năm lần. Chờ đến lượt thứ 6 vòng qua chỗ này, Nam Tinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy nam sinh kia. "Có việc à?" Mấy nam sinh xô đẩy nhau trêu ghẹo. Rốt cuộc có một người mở miệng. "Đổng Lãng, thẹn thùng cái gì, không phải muốn xin WeChat của học muội hay sao." "Đúng đó, học muội người ta cũng đã chủ động nói chuyện với cậu rồi." Xô xô đẩy đẩy, cuối cùng cũng có một nam sinh bước ra. Một thân cơ bắp, mái tóc cắt đầu đinh, vóc dáng 1m8, đi đến trước mặt Nam Tinh, cười nói. "Học muội, anh tên Đổng Lãng, là hội trưởng của Hội thể dục sinh viên. Anh chú ý đến em cũng lâu rồi, cho xin Wechat đi." Những nam sinh đi theo cũng đứng đằng kia ồn ào, "Tiểu học muội, thêm đi thêm đi, về sau Đổng thiếu gia của chúng ta sẽ che chở cho em a." "Tiểu học muội, được Đổng thiếu gia của chúng ta nhìn trúng, em nên vụиɠ ŧяộʍ cao hứng đi, nhiều cô em như vậy, hắn chỉ liếc mắt một cái đã coi trọng em đó."