Đại thiên hồn giới
Chương 44 : Ra ngoài
Lúc này đằng hải rảnh rang, không còn cái gì ngăn cản hắn có thể riêng tư, quyết tự bản thân trau dồi kĩ năng ! trong phòng trang điểm, hắn học đủ mọi kĩ năng, ngồi nhìn mấy tỷ tỷ trang điểm một cách chăm chú. một canh, hai canh, lại ba canh, cuối cùng cũng không thể lĩnh ngộ hết.
-rốt cuộc như nào là tốt nhất a.
-đệ hiểu quả là kém đó ! một vị tỷ tỷ đứng đằng sau, lẳng lặng xách đằng hải ngồi lên ghế, tay đã chuẩn bị hết dụng cụ, cầm lấy cằm hắn nói :
-đệ hãy tưởng tượng khuôn mặt này như một bức tranh, phấn son chính là họa cụ, để bức tranh đẹp nhất thì họa cụ tốt chính là thứ quan trong nhất. tỷ ấy quẹt từng đường son, đánh từng lớp phấn, trang điểm đủ thứ trên đời, một cách mà con tác cũng chẳng biết nói như nào.
-một người phụ nữ, cần rất nhiều điểm nhấn trên khuôn mặt, từ môi, mũi, lông mi hay là lông mày, đều phải thể hiện một cách hài hòa, tinh tế. vị tỷ tỷ đó lấy từ đằng sau lưng một cái lượng, một cây trâm, đủ thứ chất dưỡng tóc.
-và mái tóc đương nhiên là không thể thiếu cho một thiếu nữ xinh đẹp rồi ! tỷ ấy chỉ nhẹ nhàng trải nhẹ mái tóc, kết búi, cài trâm, bùm cái biến đằng hải như thể thành con người khác. rồi từ phía ngoài những tỷ tỷ bước vào trong, trên tay đều là nữ phục, không biết gọi như nào nhưng nó rất "quyến rũ" a. đằng hải quả không thể chạy được rồi, khí lực của tỷ ấy quả cao cường, hắn không nhúc nhích nổi nữa rồi, bị hai tay của trung cấp đỉnh phong hồn giả đè xuống, đê nhức hết cả vai, tê liệt nguyên cả cơ thể.
-hồn linh của tỷ là lôi ngư, đệ không nhúc nhích được đâu yên tâm, giờ thì để tỷ thử mấy bộ quần áo này nhé ! và đó là lần cuối hắn nhìn thấy sự tự do, cũng là lần cuối hắn quay trở lại đó. nếu có lần sau hắn ắt sẽ mất đi khí chất nam nhân, sẽ trở thành một cái tiểu nữ đích thực mất. bộ tên tác hết ý tưởng hay muốn "thẩm du tinh thần" mà cứ lặp đi lặp lại cái tình tiết chết tiệt khiến hắn phải mặc nữ trang hơn mấy chương rồi, chẳng nhẽ tên tác hết ý tưởng sao !!! hết ý tưởng thật...=_=" đằng hải quả là đã hiểu trang điểm, nhưng hắn lại quên rằng thứ hắn muốn học là trang điểm cho nam nhân !!! hắn từ bỏ việc quay trở lại, tiếp tục đi học những thứ bên ngoài, ru rú trong phòng không phải ý hay, tiện tay hắn có thể tìm mua được những thứ thú vị trên đường. quả nhiên bắc thành thay đổi rất nhiều từ lúc hắn tới đây, nơi này hoàn toàn không còn thấy những buôn bán trái đạo đức nữa, thay vào đó là cải biến hoàn toàn thành đô thị. quả nhiên ở bắc thành khi có những dịch vụ nổi lên, quả nhiên lão thành chủ lọm khọm đó cũng nhân cơ hôi thật sự. lão thành chủ bắc thành là bắc tiên ly, là một cao thủ trong giới kinh doanh, tự tay lão đã xây lên tập đoàn rải rác khắp ngũ tinh thành, rồi nhận được đó là giấy kế thừa thành chủ. cha hắn là thành chủ nên quyền thừa kế ắt về tay hắn, lại thêm với sự tăng vọt không ngừng ở bắc thành, hắn quả thật giàu càng giàu thêm. cũng nhờ hắn, nghệ phương lâu mới trụ được đến bây giờ, mấy hôm trước còn giúp mở rộng diện tích xung quanh, đây chính là giao ước giữa hắn và đằng hải rồi. diện tích đất xung quanh do hắn cho, có nghĩa là nghệ phương lâu đang nợ hắn một ân tình, sẽ không thể gây khó khăn cho việc làm ăn của hắn, lại có thể thu nhiều lợi ích từ việc đó. mà nói lạc đề mất tiêu, lúc này đằng hải vẫn còn đang trên đường đi, xung quanh người bán hàng rong đều đông nghịt, đôi khi có cả người bán mấy món đồ lạ hoắc. người khiến đằng hải chú ý lại là một quán nhỏ nằm trong hẻm, gọi là quán cũng không đúng lắm vì nó chỉ có một tấm thảm trải trên đất, trưng những món đồ tưởng chừng rác rưởi. mà quả thật nó rác rưởi thật một vài món vứt đi, một đôi giày rách, một chiếc áo cũ, hay chỉ một cục đá ven đường cũng đem ra bán. đằng hải thấy kì lại, bèn ghé qua hỏi :
-này lão, mấy thứ này lão thật sự bán ?
-mỗi món 20 linh tệ, mua không, không mua thì biến ! lão già này nói thật sự rất cục súc, dường như không để ai vào mắt, mà đằng hải đối với đống rác này lại có hứng thú.
-lão già, 10 linh tệ bán không ?
-nghèo thì cút, đừng có ở đây kì kèo giá cả. lão nói với giọng khinh thường, tay phẩy phẩy như muốn đuổi đằng hải đi.
-8 linh tệ ?
-lăn ! lão cục lắm rồi, đằng hải liền nói to :
-20 linh tệ mua tất cả đống này !!!
-chốt !!!... lão vừa dứt lời, mới nhận ra có gì đó sai sai. nhưng đằng hải nhanh tay hơn, lấy tất cả đồ rồi ném 20 linh tệ vào mặt lão, chạy mất tiêu.
-!? ranh con lại dám lừa ta... lão vừa nghĩ thông, đằng hải đã biến mất, chỉ còn lại 20 linh tệ rơi leng keng dưới đất. lão ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía trời xa, thấm thía ý nghĩa cuộc đời :
-khi thanh niên coi thường một đứa trẻ khi về già đứa trẻ bắt nạt ta.
-cuộc sống quả nhiên khắc nghiệt ! lão cười một cái rồi bỏ đi, lẩn vào trong đám đông trên đường mà biến mất, chỉ còn lại mảnh giấy ghi :
-hãy đợi đấy, yu ba ka chi. trên đường đi, đằng hải vẫn đang dò xét từng mảnh rác, thu về được một vài thứ thú vị trong đó.
-quả nhiên trong đống rác vậy mà lại có bảo vật ! một chiếc vòng tay nằm trong cái áo rách, không ai biết bên nó làm từ cái gì, chỉ biết rằng bên trong như chứa một lực lượng mạnh mẽ khuấy đảo bên trong. đằng hải không truyền được linh lực vào, cũng không truyền được hồn lực, món đồ này quả thật có chút tà. đằng hải còn kiếm được thêm một món nữa, nằm trong cục đá, nếu không phải do cái vòng cứ lại gần viên đá liền phát sáng, không thì hắn đã không thể tìm được. nó lại là một viên ngọc, nhưng viên ngọc này cứ lại gần cái vòng thì cứ có cảm giác nhỏ lại, kiểu như bị cái vòng hấp thu mất. quả nhiên khi áp sát gần quá, chiếc vòng liền hấp thu hết viên ngọc, hoàn toàn không chừa lấy một chút. hấp thu xong chiếc vòng không có gì thay đổi, lại nằm im lịm như cũ. đằng hải không biết xài như nào, đành đeo tạm vào tay rồi đi sắm tiếp, còn chiếc vòng thì cứ thế đặc tính tăng mạnh. đằng hải đi tới một khu mua bán hồn thạch, dự mua về cho tiểu kì vài viên để luyện hóa tiến cấp. linh tệ lúc này hắn dư giả không dùng tới, có thể mua được vài chục viên rồi trở về. bỗng dưng cái vòng tay lần nữa có động tĩnh, phát sáng nhẹ nhưng lại co chặt cổ tay của hắn, dường như có thứ kì lạ khiến nó phản ứng mạnh mẽ như vậy. càng lại gần, cái vòng tay càng nới lỏng ra, cho tới khi đứng trước một gian hàng hồn thạch, nó hoàn toàn nới lỏng. đằng hải định rời thì nó lại siết lại, dường như muốn hắn vào bên trong xem xét, liền không còn cách nào đành phải vào trong. gian hàng này do một thanh niên khoảng tầm 25 tuổi quản lý, nguyên cả một khu hầu như là do chính bản thân hắn làm ra, nhưng đều không có cái nào đến trung cấp cả. hồn thạch ở đây đều chỉ mới tới có sơ kì đỉnh cấp, còn một chút nữa sẽ tới được trung kì, nhưng có vẻ người thanh niên này đã rất chán nản rồi.
"thật sự tác tới đây đã hoàn toàn cạn kiệt ý tưởng, trong tương lai có lẽ sẽ không ra chương nữa mong các độc giả bỏ qua, bởi thời gian này rất quan trong đối với việc học tập của tác a" -niết ghế tiểu tử- mời đọc #nghe nói ngươi rất chảnh à, truyện võng du, khi người chơi trở thành npc. truyện hay, logic, hài, hấn dẫn! nghe nói ngươi rất chảnh à
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
609 chương
55 chương
17 chương
221 chương
112 chương